Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 32: Sao cô có thể để bản thân mình chịu thiệt được



Sau khi nhìn rõ người đến, giám đốc Trương trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Tổng… tổng giám đốc Phong… sao cậu lại ở đây?”

Sắc mặt Phong Ngự Niên tối sầm đến đáng sợ, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, hai tay nắm chặt cổ áo ông ta siết chặt lần nữa: “Người ở phòng bao nào? Các người muốn làm gì cô ấy?”

Giám đốc Trương bị anh làm cho sợ đến chết đi sống lại, môi run lẩy bẩy, không chút khí khái khai ra sạch.

Mặt nhỏ của Khổng Thục cũng sợ đến trắng bệch, lẳng lặng tìm cơ hội rời đi.

Lại bị Lưu Niên bắt được khống chế một bên.

Phong Ngự Niên giao hai người này cho anh ấy: “Trói chặt vào rồi tìm phòng nào đấy nhốt lại, đợi đến tối tôi sẽ xử lý sau.”

Nói xong, anh mang cả người đằng đằng sát khí chạy đến phòng bao.

Đáy lòng mơ hồ có dự cảm không hay.

Vì tên giám đốc Trương khốn kiếp kia đã thú nhận cô uống rượu vang bỏ thuốc rồi, bây giờ cũng đã qua mười lăm phút, không phải cô đã…

Đôi mắt đỏ ngầu của anh dần nhiễm sát khí.

Đẩy mạnh của phòng bao ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là vết máu bừa bãi trên mặt đất, máu tươi kéo dài trong phòng bao đến tận trong phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh liên tục vang lên tiếng rên của đàn ông.

Hơn nữa còn là hai người!

Phong Ngự Niên hoàn toàn tức giận, sải bước đi về phía phòng vệ sinh, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy một bóng người nhàn nhã cách đó không xa.

Anh tập trung nhìn lại.

Là Sanh Ca!

Gương mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, giờ phút này đang dựa vào ghế một cách tao nhã, những ngón tay mảnh khảnh thỉnh thoảng lại gõ vào chân ghế bị gãy trên tay.

Vài đầu đinh vít dựng đứng trên hai chân của chiếc ghế đẩu, thỉnh thoảng có máu nhỏ xuống đất, có thể thấy rằng nó đã trải qua một trận chiến khốc liệt trước đó.

Phong Ngự Niên cẩn thận nhìn cô qua lại hai lần.

“Cô… thật sự không sao chứ?”

Sanh Ca nghiêng đầu, nghiền ngẫm cười: “Sao hả? Anh Phong đây mong tôi xảy ra chuyện à?”

Đương nhiên là không rồi!

Anh vừa muốn phản bác lại nghe Sanh Ca nói: “Cơ mà tin tức của anh Phong nhanh nhạy thật đấy, này là cố ý chạy tới hóng quả drama lớn của giới giải trí hay gì?”

“Gì?”

Phong Ngự Niên không hiểu ra làm sao.

Cửa phòng vệ sinh bật mở, hai thứ gì đó ngọ nguậy lăn ra ngoài.

Nhìn kỹ lại thì.

Không phải thứ gì mà là hai người đàn ông bị đánh đến bầm dập cả mặt.

Trong đó có một người mặt đỏ đến đáng sợ, có vẻ như là bị bỏ thuốc, tay an ta ôm giữa hai chân, máu không ngừng chảy ra giữa các ngón tay, vẻ mặt thống khổ không thôi.

Người còn lại thì ốm lấy sau lưng, vết máu loang lổ, đau đến mặt mũi vặn vẹo, nhìn thảm không thôi.

Tròng mắt đen của Phong Ngự Niên khẽ giật mình, nhưng lại hoàn toàn yên tâm.

Lần trước anh phát hiện ra Sanh Ca đánh võ rất giỏi.

Quả nhiên là cô không để bản thân mình chịu thiệt.

Giám đốc Vương và giám đốc Lưu thảm thiết bò đến chỗ Sanh Ca cách hai mét quỳ xuống, đột nhiên khóc lóc kêu la.

“Bà hoàng của tôi ơi, đều là chủ ý của hai tên khốn giám đốc Trương và Khổng Thục, là bọn họ xúi giục tôi làm! tôi cũng là bị ép thôi!”

“Đúng đúng! Chúng tôi sai rồi, cô bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi không dám nữa huhuhu…”

Sanh Ca cười lạnh cầm điện thoại ra, nhắn người đi điều tra tư liệu của hai người họ.

“Thành viên hội đồng quản trị Thịnh Thị Vương Hoành Đại, ham tài háo sắc, có sở thích đặc biệt, nghiện hành hạ phụ nữ, dù là ngôi sao nữ hay nhân viên nữ trong giới đều có rất nhiều người bị ông ngược đãi, đã hủy năm mạng người trong tay.”

“Ồ, thành viên hội đồng quản trị Thịnh Thị Lưu Hồn thì càng lợi hại hơn nữa, nữ minh tinh hay tiểu thịt tươi đều chơi, chơi chết mười một mạng người, các người nói thử xem bản thân mình có đáng được tha thứ dễ dàng hay không?”

Hai người nghe cô nói xong thì khóc càng thêm thảm thương.

Hai chân run lẩy bà lẩy bẩy.

“Bà hoàng của tôi à, xin cô tha cho chúng tôi đi mà, chúng tôi biết sai rồi, thề là sau này không dám nữa, nếu không ông trời cho sẽ đánh chết không được yên thân!”

Sanh Ca tao nhã rót một ly rượu vang, lắc nhẹ trên tay.

“Được thôi, nếu các người đã biết sai, vậy thì đăng video trong nhà vệ sinh vừa rồi lên weibo, công bố trội trạng của mình, thành khẩn xin lỗi người bị hại, phải để cho công chúng sâu sắc cảm nhận được các người khốn nạn đến cỡ nào! Làm người ta căm phẫn ra sao!”

Hai người nghe đến biến sắc.

Giám đốc Lưu lắc đầu: “Không… không được! Nếu làm như vậy tôi sẽ bị khai trừ ra khỏi hội đồng quản trị, nhân dân cả nước sẽ phỉ nhổ tôi, cảnh sát cũng sẽ bắt tôi, tôi không cách nào thoát khỏi con đường chết!”

Giám đốc Vương cũng phụ họa: “Bà hoàng à, cô ban ơn cho chúng tôi đi, trừ cái này ra những cái khác chúng tôi đều có thể đồng ý với cô!”

Nếu tội của bọn họ bị kết án, trước khi lãnh án tử còn bị đám phạm nhân trong tù đánh đập hành hạ, thực sự là chỉ ngẫm thôi đã thấy sợ rồi…

Phong Ngự Niên yên tĩnh đứng ở một bên nghe, miệng thoáng cong lên.

Cô chình người ta thật sự là rất sảng khoái cũng rất sắc bén tàn nhẫn, thủ đoạn cũng tầng tầng lớp lớp.

Ngược lại rất giống tác phong làm việc của anh.

Sanh Ca còn chưa kịp nói thì đôi mắt đen của anh đã u ám quét qua hai người trên mặt đất: “Làm theo những lời cô Sanh nói.”

Hai người lại hèn mọn nhìn về phía anh.

Còn chưa kịp xin tha thì đã nghe anh nói tiếp: “Hoặc là các người muốn bị tôi đưa đi, cũng nếm thử mùi vị bị tôi tra tấn thế nào?”

Mặt Sanh Ca đầy dấu chấm hỏi.

Hai người bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy.

Thủ đoạn đối phó người khác của Phong Ngự Niên bọn họ nghe qua không ít lần, đó mới thật là sống không bằng chết!

Cái gì treo ngược đến khô máu, cái gì mà cắt sống ba mươi ngàn nhát dao…

Hai người càng sợ hãi hơn nữa.

“Chúng tôi đăng, chúng tôi đăng mà!”

Tay hai người phát run, dưới cái nhìn lạnh như băng của Sanh Ca đăng lên weibo.

Thấy mọi chuyện đã gần xong, Sanh Ca xoa xoa cổ tay vừa dùng đánh người, đứng dậy trực tiếp bước ra khỏi phòng bao, không thèm liếc nhìn Phong Ngự Niên.

Sau khi Phong Ngự Niên gọi điện cho Lưu Niên cũng đuổi theo.

Trong phòng bao chỉ còn lại giám đốc Vương và giám đốc Lưu dựa vào nhau gào khóc tuyệt vọng.

Chưa được năm phút toàn mạng xã hội bùng nổ.

Lưu Niên báo cho cảnh sát nhanh chóng đến bắt người, hai người gào thét chưa được hai phút đã bị cảnh sát bắt đi.

Bọn họ thậm chí còn chẳng kịp lên mạng xem thử mình bị mắng đến máu chó đầy đầu đã bị cảnh sát dắt ra sau khách sạn, khóc đến thấu ruột thấu gan.

Sanh Ca đi rất nhanh, Phong Ngự Niên đuổi theo không kịp.

Anh từ khách sạn tìm ra đến bên ngoài, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Sanh Ca ngoài cửa khách sạn.

Trời tối dần, nhưng đèn ở lối vào khách sạn rất sáng.

Anh thấy Sanh Ca đang cúi đầu, ánh mắt nhìn người đàn ông đang ngồi xổm tràn đầy dịu dàng xoa chân cho cô, là Lộc Hoa.

Lộc Hoa vừa xoa vừa yêu chiều ngẩng đầu lên: “Đạp đau rồi phải không? Lần sau muốn đánh người thì nói trước với anh một câu cần gì tự mình ra tay.”

Sanh Ca cười hì hì: “Đã lâu rồi không đánh ai, không thạo nữa rồi, lần này hoạt động xương cốt tinh thần lại được sảng khoái.”

Phong Ngự Niên giật mình sững người tại chỗ.

Bị cảnh này đâm vào lòng thật mạnh.

Lộc Hoa xoa bóp chân cho cô xong lại cởi áo khoác ngoài ra phủ lên cơ thể nhỏ nhắn của cô rồi che đầu cô lên xe.

Lúc cửa xe đóng lại, anh ấy quay đầu nhìn chằm chằm vào Phong Ngự Niên, ánh mắt lạnh lùng có ý cảnh cáo.

Sau đó, con Rolls Royce đi mất.

Phong Ngự Niên nhìn chằm chằm phía hai người rời đi, trong lòng cũng không rõ là mùi vị gì, rất kỳ quái.

Cảnh Lộc Hoa giúp Sanh Ca xoa chân không ngừng hiện ra trong mắt anh, rất lâu cũng không thể tiêu tan.

Lưu Niên từ khách sạn đi ra, thấy chủ tịch nhà mình hồn bay phách lạc, cô độc đứng một chỗ cũng không biết là đang nghĩ gì.

“Sếp? Sếp sao vậy?”

Phong Ngự Niên hồi thần, ánh mắt lại u ám như cũ: “Chuyện gì?”

“Vương Hoành Đại và Lưu Hồn đã bị đưa đi rồi, còn hai người trên tầng sếp tính xử trí ra sao?”

Anh khẽ trầm ngâm, cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trước mắt, giọng điệu rất lạnh lùng: “Không xử trí, thả đi.”

“Hả? Cứ vậy mà thả ạ?”

Lưu Niên ngạc nhiên đến phát ngốc, anh ấy tốn biết bao nhiêu sức lực mới kéo được hai người vào phòng tối mà.