Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 37: Trở thành người thừa kế duy nhất của Mộ Thị



Lưu Niên nhìn sắc mặt anh xám xịt, vội hỏi.

Anh thu hồi suy nghĩ, trầm giọng phân phó: “Chuyện sang tên biệt thự, trong vòng hôm nay, luật sư phải liên hệ với Sanh Ca đến đây ký tên.

“Vâng, tôi sẽ lập tức gọi điện thúc giục.”

Tòa công ty Angle.

Từ khi Khổng Thục bị điều đến nơi khác, bên cạnh Sanh Ca thiếu mất một người giúp đỡ, hiện tại cô muốn tập trung lên kế hoạch cho tiết mục tuyển tú, nên quyết định chọn một trong những người đại diện và trợ lý lên thay thế.

Lúc này, trong văn phòng nhỏ của cô, sáu bảy nhân viên nữ có chiều cao không đồng đều đứng thành hai hàng.

Phần lớn nhân viên nữ ở hàng đầu tiên đều có ngoại hình khá ưa nhìn, nhưng dáng đứng không nghiêm chỉnh, ưỡn ẹo, thái độ không có chút nào tận tâm.

Sanh Ca liếc mắt một cái, đối với cái loại có dung mạo trà xanh này, không một chút hảo cảm.

Cô nhìn đảo mắt nhìn một lượt, cuối cùng bị cô gái xếp ở hàng thứ hai xa nhất thu hút.

“Cô, bước lên phía trước.”

Cô gái không nghĩ tới sẽ gọi mình, vừa mừng vừa sợ, rụt rè bước lên hai bước: “Chào tổng giám đốc, tôi tên là Tang Vi.”

Sanh Ca đã tìm thấy hồ sơ lý lịch của cô ấy.

Nhân viên mới, xuất thân từ nông thôn, gia đình trong sạch.

Đây chính xác là người mà cô muốn.

“Vậy cô, trước tiên làm trợ lý cho tôi.”

Tang Vi được sủng ái mà lo sợ.

Những nhân viên khác có chút không vui: “Tổng giám đốc, cô ấy chỉ mới đến một tháng, còn đang thử việc, cô làm vậy là không hợp với quy củ đi?”

Cô thản nhiên liếc qua.

“Tôi, chính là quy củ.”

Mọi người đều bị lời nói của cô làm cho á khẩu, không còn cách nào khác, chỉ có thể phẫn nộ rời đi.

Nhân viên mới Tang Vi rất xúc động, liên tục cúi người cảm ơn cô: “Cảm ơn tổng giám đốc đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn lực hoàn thành tốt nhiệm vụ ngài giao, cam đoan…”

“Được rồi, tôi hiểu, nhưng nói nhiều không bằng làm tốt.” Cô không chút do dự nhìn Tang Vi, đưa một đống tài liệu cho cô ấy: “Mau chóng làm quen công việc đi.”

“Vâng thưa tổng giám đốc.”

Tang Vi ôm tài liệu đi ra ngoài.

Cô ấy vừa đi, Sanh Ca xoay ghế, quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất, mệt mỏi xoa vai.

Angle vốn chẳng phải là công ty giải trí nổi tiếng gì ở thành phố Phương, tất cả đều là nhờ vào việc hợp tác hai bên cùng có lợi với anh ba cô mang lại.

Nếu cô muốn doanh thu năm nay đột phá, nhất định phải sửa cũ thành mới, tổ chức nhiều hoạt động lớn.

Tuy như vậy là rất mạo hiểm, nhưng vì một chút mạo hiểm này mà từ bỏ, thì đó không phải là tính cách của Sanh Ca cô.

Đang nghĩ ngợi, Tang Vi gõ cửa bước vào.

“Tổng giám đốc, vừa nãy ngài có điện thoại, người nọ tự xưng là luật sư Ngô của Thế Hải, tìm ngài ký giấy chuyển nhượng quyền sử dụng phòng ốc.”

Sanh Ca hoài nghi: “Phòng ốc gì?”

“Nói là một căn biệt thự nhỏ nằm trên Vịnh có view hướng ra sông.”

Nhà tân hôn của cô và Phong Ngự Niên lúc trước?

Bọn họ đã ly hôn lâu như vậy, sao lúc này Phong Ngự Niên lại đột nhiên muốn chuyển nhượng căn nhà đó cho cô?

Bồi thường hay là áy náy?

Buồn cười.

“Được, tan làm tôi sẽ qua đó.”

Sanh Ca không từ chối, tuy cô không thiếu tiền, nhưng tiền tự đưa đến trước cửa, cô không có đạo lý nào lại không nhận.

Huống chi giữ lại căn nhà đó, nói không chừng sau này lại cần dùng đến.

Trong quán cà phê.

Mộ Chi Ninh đeo kính râm, dựa theo ước định, đi đến chiếc bàn có đặt hai đóa hoa hồng.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở đối diện, cô ta gỡ kính râm xuống, nở một nụ cười giả dối: “Cô Phó, cô tìm tôi?”

Phó Âm liếc mắt đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.

“Cô là con gái ngoài giá thú của Mộ Thị, Mộ Chi Ninh? Dáng vẻ cũng không tồi, nhưng quả thật còn kém xa cô chủ chân chính.”

Vừa mở miệng đã nhắc khéo thân phận hai người chênh lệch, muốn áp cô ta một cái đầu hay gì?

Mộ Chi Ninh khẽ nhíu mày, trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Cô Phó gọi tôi đến đây là muốn nhục nhã tôi, không cần làm vậy đâu.”

Cô ta đang tính xách túi bỏ đi, thì bị Phó Âm đè tay lại: “Đừng nóng vội, chúng ta nói chuyện chính, cô thật sự rất ghét cô vợ cũ kia của hôn phu cô đúng không?”

Nghe nhắc đến Sanh Ca, Mộ Chỉ Ninh khựng lại: “Cô muốn gì?”

“Bởi vì tôi cũng không thích con ả đê tiện kia, tôi có thể giúp cô diệt trừ cô ta.”

Mộ Chỉ Ninh do dự.

Thực lực của nhà họ Phó đúng là không thể xem thường, cô ta quả thật có chút động tâm, nhưng cách nói chuyện hung hăng vênh váo của Phó Âm, cô ta không thích lắm.

Nếu cô ta nhận sự giúp đỡ của Phó Âm, cô ta cũng chỉ có biết bị Phó Âm dắt mũi.

Suy nghĩ kỹ xong, Mộ Chỉ Ninh thở dài: “Xin lỗi cô Phó, tôi chỉ là con gái ngoài giá thú không quan trọng của nhà họ Mộ, vô quyền vô thế, mấy lần suýt nữa đã rơi vào tay cô ta, tôi sợ mình không đấu lại cô ta, không giúp được cô.”

Cô ta liếc nhìn Phó Âm mặt không còn chút máu, đứng dậy muốn rời đi.

“Con gái ngoài giá thú thì sao, chỉ cần cô chịu liên thủ với tôi, tôi sẽ giúp cô lấy được địa vị của mình, trở thành người thừa kế duy nhất của Mộ Thị.”

Hai mắt Mộ Chỉ Ninh sáng ngời, đáy mắt hiện lên một tia dã tâm.

“Thỏa thuận.”



Sau khi tan làm, Sanh Ca không nhanh không chậm, lái xe Santana đến căn biệt thự nhỏ nằm trên Vịnh.

Cô lặng người nhìn phong cảnh không chút thay đổi bên ngoài cửa xe, bỗng nhiên cảm thấy bi ai, thì ra trong lòng cô vẫn còn lưu giữ hình dáng ấy.

Bảo vệ biết cô sẽ đến, nên không ngăn cản.

Cô đi thẳng qua khu vườn, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng khách không có luật sư, chỉ có Phong Ngự Niên mặc một thân tay trang màu đen, hai chân thon dài vắt chéo, tự cao tự đại ngồi trên sô pha thưởng thức ly cà phê đen thượng hạng.

Sanh Ca cũng không ngạc nhiên khi thấy anh ở đây.

Chỉ là…

Cô mang giầy cao gót, đi tới.

Đến gần mới thấy khuôn mặt vốn rất anh tuấn của Phong Ngự Niên, hiện tại không được tốt lắm, nhất là viền mắt, đặc biệt rõ ràng.

Cô nhịn không được, cười khúc khích.

Mặc dù không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh, nhưng cô quen biết Phong Ngự Niên nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chẳng khác nào bóng ma của anh.

“Xem ra anh Phong là ban ngày làm việc vất vả, ban đêm cần cù lao động, thật đúng là quá cực nhọc rồi.’

Sắc mặt Phong Ngự Niên càng đen, nâng mắt nhìn cô: “Cô Sanh nói chuyện, thật sự là càng ngày càng độc.”

“Đương nhiên.” Cô khoang tay, đáy mắt chợt lạnh: “Muốn hòa nhã cũng phải xem người đó là ai, anh á, không xứng.”

Phong Ngự Niên nhíu mày, trực tiếp đứng dậy đi qua bàn trà, chân dài nhanh chóng tiến đến gần cô.

Sanh Ca đã có chuẩn bị, cầm con dao thủ sẵn, nghiêng người tránh thoát Phong Ngự Niên.

Sau đó, bàn tay dày rộng vươn tới bắt lấy vai cô, Sanh Ca lùi lại phía sau vài bước, đáy mắt lóe lên tia hàn ý, nhấc chân mang tất mười hai li lên, nhắm thẳng vào vật giữa hai chân người đàn ông, hung hăng đá một phát.

Phong Ngự Niên linh cảm không ổn, lùi về phía sau vài bước, canh chuẩn bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô.



Lưu Niên ở ngoài vườn nghe thấy trong phòng có động tĩnh, nhẹ nhàng thò đầu vào nhìn, liền thấy cảnh hai người đánh nhau.

Đây là tình huống gì vậy?

Không phải đến ký chữ ký thôi à, không thích căn nhà này thì cô khỏi ký, cần gì đánh nhau um tỏi thế kia?

Lưu Niên sửng sốt, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Sanh Ca, cơ hồ mỗi lần cô ra tay đều muốn đánh chết Phong Ngự Niên.

Phong Ngự Niên chỉ phòng thủ chứ không tấn công, tình thế rất nguy hiểm.

Lưu Niên thở dài, tính liều mạng hả?

Đúng là người phụ nữ ngoan độc!

Sợ là giây tiếp theo sẽ nhìn thấy sếp nhà mình máu tươi đầm đìa.

Lưu Niên cố gắng kiềm chế xúc động muốn đi vào khuyên nhủ, bịt chặt hai tai, tránh mặt sang chỗ khác.