Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 28



Bình thường khi bữa trưa xong xuôi là lúc con người nghỉ ngơi. Nhưng ngày hôm nay là một ngày vô cùng hạnh phúc và cũng không thể nói là không xúc động vì vậy đến bây giờ mọi người vẫn còn muốn hỏi thăm nhau rất nhiều điều. Nó nhìn mẹ mình, từ sau khi ba nó mất, đến bây giờ nhìn bà có vẻ đã khá hơn nhiều. Có lẽ làm việc và trò chuyện với bà quản gia cũng giúp mẹ nó quên bớt buồn phiền và vui vẻ trở lại. Mẹ nó nắm tay nó: - Từ hôm đó tới nay, con sống thế nào?

Nó, Ngọc Mai chợt khựng lại, cậu và anh cũng vậy. Họ không biết nên nói sao về cuộc sống của nó hiện tại. Nói rằng nó tốt thì là nói dối vì bây giờ, ngay cả khi ở trường cũng phải cảnh giác thường xuyên kẻo bị đánh lén. Về nhà họ Trương cũng không mấy yên ả, cũng có rất nhiều người có rắp tâm hại nó. Nó nhìn mọi người, nó không muốn để mẹ lo lắng, thôi thì nói dối còn hơn. Nhưng chợt hắn lên tiếng trước nó:

- Bác không cần phải lo đâu ạ. Mặc dù không được đối xử như một tiểu thư nhưng cũng không phải là quá khó sống! (ông anh đang lừa dối người ta đấy!)

Mẹ nó gật đầu cười, vậy là tốt rồi. Bà quản gia cũng bớt lo đi phần nào. Bà cười vuốt tóc nó:

- Vậy thì tốt lắm, chắc cháu gái bà vẫn học giỏi đúng không?

- Hì... bà...

- Mà thôi, các cháu đi đường xa, giờ cũng khá muộn rồi, đi nghỉ trưa thôi!

- Dạ vâng ạ.

Nó cùng Ngọc Mai về phòng của nó. Căn nhà này cũng có phòng trống để khi khách đến chơi có thể nghỉ ngơi. Vì vậy hắn và hai tên họ Kim chung căn phòng ấy. Nó bước vào phòng, căn phòng vẫn ngăn nắp gọn gàng. Lâu rồi nó mới ngủ ở đây, vẫn là tông màu xanh lá cây yêu thích xen lẫn vài màu sắc thơ mộng ngọt ngào. Nó bước lại gần chiếc giường, quay sang Ngọc Mai mỉm cười:

- Phòng mình vẫn ngăn nắp như vậy, lâu rồi không ngủ ở nhà, thấy nhơ quá!

- Ừ...

Nó nghĩ đến ngôi nhà chính của nhà mình. Căn phòng của nó khi ấy cũng là một gam màu xanh lá xen những màu sắc khác. Nó cũng không biết tại sao mình lại thích màu xanh lá cây. Có lẽ nó tượng trưng cho sự tràn ngập sức sống tươi trẻ chăng? Và nó cũng chợt cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn, có lẽ là màu sắc ấy đã tiếp thêm cho nó nghị lực để nó vươn lên (giống em quá em cũng yêu xanh lá!).

Nó nằm xuống, cô nằm cạnh, hai người ôm một chú thỏ bông to. Nó nói chuyện thêm một chút với cô rồi thiếp đi, có lẽ nó đang rất vui vẻ nên giấc ngủ đến thật dễ dàng. Hai người ngủ một giấc thư thái.

Ba anh chàng nhà ta cũng nằm cùng nhau nhưng mỗi người một kiểu. Anh nằm quay vào, hắn quay ra còn cậu nằm giữa nằm ngửa. Thoạt nhìn có vẻ là đang ngủ nhưng lại mỗi người một tâm tư khác nhau. Anh đang nghĩ về cô, lúc sáng khi đi trên xe cô nhìn thấy nhà chính của nó đã rơm rớm nước mắt. Quả thực cô đúng là một người bạn tốt của nó, anh chợt thấy rất quý mến cô. Nhất Hải và hắn thì đều nghĩ về nó nhưng mỗi người mỗi tâm trạng. Cậu cảm thấy nó thật kiên cường. Vừa rồi cậu thấy hắn giúp nó che dấu, cũng có chút cảm kích hắn thay cho nó. Có lẽ hắn đã bớt kì thị với nó chăng?

Hắn thì cảm thấy mình thật kì lạ. Những ngày qua nó và hắn rất ít cãi nhau, lại khá thân thiết. Ngoài ra hắn lại rất hay giúp đỡ nó, cũng như vừa nãy vậy. Hắn thở dài, con người hắn sao khó hiểu vậy, chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi. Nhưng rồi ba người cũng nhanh chóng ngủ, có lẽ do đường xa nên mệt.

-----------------------------------------------------

Buổi chiều là lúc không gian sôi động, bây giờ là hai giờ chiều, nó tỉnh giấc. Vươn vai một cái, nó vỗ vai cô gọi cô dậy. Hai người bước ra ngoài. Tụi hắn cũng đã thức giấc. Nó nhìn quanh không thấy mẹ và bà quản gia đâu cả, không biết họ đi đâu nhỉ? Chợt nó nghe có tiếng cuốc đất, nó nhìn ra ngoài vườn đằng sau, thì ra mẹ nó và bà quản gia đang ở đây. Nó bước ra vườn, gọi to:

- Mẹ, bà...

Mẹ nó và bà quản gia ngừng tay mỉm cười, các cô cậu thanh niên đã thức giấc rồi. Hai người lại gần tụi nó.

- Bác và bà đang làm gì vậy ạ? - cậu tò mò.

- À, đang cuốc luống chuẩn bị trồng hoa.

- Vậy thì có vẻ vui đấy, hai người dạy chúng cháu làm đi.

Mẹ nó và bà quản gia bật cười, đúng là tuổi trẻ hiếu động. Hai người đi lấy thêm mấy cái cuốc nữa. Tụi nó nhanh tay cầm lấy, chà công việc này đối với bọn nó có vẻ vui đây nha! Mẹ nó hướng dẫn cả bọn, bà quản gia đi chuẩn bị một ít điểm tâm. Cậu cầm cuốc hơi lóng ngóng do chưa làm bao giờ nhưng mẹ nó chỉ dẫn một lát là có thể thành thạo.

- Cậu Nhất Hải kia cuốc sâu hơn chút nữa đi - mẹ nó trêu.

- Ui đau lưng lắm đấy ạ, cuốc sâu nữa thì chắc...

- Sức trai tráng đâu rồi? - cô chọc.

- Này này...

Tiếng cười ròn rã vang lên. Hắn cuốc dừng lại nghỉ một chút không may đất văng tứa tung bay cả vào người nó. Mọi người nhìn nó cười to. Nó lườm hắn:

- Trương Mạnh Quân anh làm cái gì thế hả? Bắn hết đất lên tôi rồi!

- À, lỡ tay, nhưng mà như thế tạo nên mốt vương miện mới mà! - hắn lại trêu nó thêm.

- Cái gì hả, anh biết tay tôi!

Vậy là nó xắn tay áo rượt hắn quanh vườn, tay còn cầm ít đất tương cho hắn mấy nhát. Hắn bị bẩn lại kêu lên:

- Cô cũng lại làm tôi bị bẩn rồi!

Vậy là đất bay khắp vườn, mẹ nó sau một lúc cười đùa thấy tình hình khu vườn đang bị phá hoại nhanh chóng nghiêm nghị:

- Dừng ngay lại!

Nó và hắn dừng tay, nó vẫn còn hằm hè nhìn hắn. Vậy là công việc lại được tiếp tục. Sau một tiếng còng lưng, cuối cùng cả bọn cũng được nghỉ ngơi. Bà quản gia gọi tất cả:

- Bánh nho hấp xong rồi đây, vô ăn nghỉ ngơi đã.

Ba gã dân tị nạn mắt lại sáng rực, nhanh đi rửa tay và ăn bánh. Nó vừa ăn bánh vừa cười đùa vui vẻ với mọi người. Lao động cùng mọi người quả thực là rất vui. Nghỉ giải lao một lát, cả bọn chuẩn bị sang khâu reo hạt giống. Mỗi người cho hạt vào lỗ. Chợt hắn kêu lên:

- Nhất Nam, cái lỗ ấy cho ba hạt thôi mà sao lại có tới bốn hạt vậy?

- Ầu chết rồi lấy ra thôi! (anh đang phung phí quá đấy!)

Nó cười, mấy ông này thật là ẩu quá. Nhất Hải thấy lỗ hơi bé đi cầm bay khoét to hơn, mẹ hắn hét lên:

- Trời đất ơi sao khoét to thế này, theo quy luật trồng là vừa phải thôi cơ mà!

Cậu lại đi lấp vào. Bốn người kia ôm bụng cười sặc sụa. Đúng là cậu bé Nhất Hải nhà ta. Sau một hồi reo trồng hạt, bây giờ tới khâu tưới nước. Nó cầm bình nước lượn lên lượn xuống một luống, hắn và cậu cũng vậy. Chỉ có anh và cô lượn luống này rồi lại rẽ luống kia. Đến lúc cùng rẽ một luống, anh lỡ tay tưới luôn nước vào quần cô. Cô kêu lên:

- Ướt hết quần tôi rồi!

- Thôi chết - anh gãi đầu.

Vậy là cả bọn lại ôm bụng cười với nhau. Có lẽ hôm nay có rất nhiều người phải thay rất nhiều quần áo rồi đây nha. Khu vườn cứ thế nhộn nhịp. Trồng hoa quả là thú vị. Nhất là khi tất cả chúng ta cùng làm!