Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 9: Hạnh phúc tan vỡ



Nó ngồi trong phòng 105 của bệnh viện. Nhìn ba nó đã hai ngày không tỉnh, nó lại rơi nước mắt. Tại sao gia đình nó lại gặp phải chuyện như vậy? Ngọc Mai nhìn nó đã gầy đi nhiều vì không chịu ăn, cô cũng cảm thấy xót. Rất may là ba mẹ cô và ba mẹ nó thân nhau nên hiểu nhau, vì vậy họ cũng như cô, tin rằng ba nó không làm vậy và cũng sốt sắng điều tra. Chị Hương- người giúp việc lâu năm nhất tại nhà nó đem cơm đến. Chị mở cửa bước vào bên trong, trong phòng, bà quản gia, mẹ nó cũng ngồi đó gần nó nhưng người mà chị thương nhất vẫn là nó, đã phải chịu cú sốc lớn khi còn quá trẻ. Chị đặt cơm lên bàn gọi mẹ nó, bà quản gia và nó lại ăn cơm. Mẹ nó và quản gia ăn trước, sau đó đem cơm tới tận chỗ nó nhưng nó không chịu ăn. Mẹ nó khóc: - Ba con như vậy mẹ đã đau lắm rồi, con không ăn, lại sao nữa thì mẹ biết làm sao đây?

Bà quản gia vỗ vai mẹ nó, nó ôm chầm lấy mẹ mình:

- Con xin lỗi mẹ, con sẽ ăn, hức...

Nó ăn một chút cơm vào giúp mẹ nó bớt buồn. Bà nhìn lên giường bệnh, đến bao giờ ba nó mới tỉnh đây?

--------------------------------------------------------------

Trưa hôm đó, nó, bà quản gia về nhà trước, mẹ nó ở lại trông ba nó, Ngọc Mai thì đã phải về nhà. Nó bước vào nhà, nếu như điều tồi tệ nhất xảy đến, nó sẽ mất đi căn nhà này. Nó không tiếc cuộc sống sung túc, mà tiếc những kỉ niệm đẹp tại nơi đây. Chị Hương bước đến lại gần nó:

- Tiểu thư, tình hình bây giờ rất khó khăn, nếu cứ thế này trong vòng một tháng nữa sẽ vào tình trạng khó khăn nhất từ trước tới nay!

Nó buồn bã gật đầu, kêu chị Hương đi gọi tất cả người hầu trong nhà lại, nó nắm tay mọi người nói:

- Hiện giờ cuộc sống rất khó khăn...-nó lôi ra bốn chiếc phong bì cho bốn cô người hầu- gia đình em giờ chỉ còn có nhiêu đây, sau này không thể để các chị chung khổ với gia đình em được, cầm lấy chỗ này và về sống với gia đình, sẽ tốt hơn!

- Tiểu thư... hức chúng tôi không muốn xa mọi người, hãy để chúng tôi ở cùng mọi người!

Tình nghĩa họ trao cho gia đình nó thật tốt, nhưng nó không thể nhận được! Nó nói:

- Cảm ơn các chị rất tốt với gia đình em nhưng ở quê các chị còn người thân cần được chăm sóc, nghe lời em, về đi, tìm một việc làm mới thật tốt vì ở với em, mọi người sẽ rất khổ, rồi ai chăm sóc cho người thân của các chị đây?

- Tiểu thư...

Chiều hôm ấy họ nghe lời nó, sắp xếp đồ đạc, chia tay với nó rồi lên đường ra về. Họ còn để lại một chút vật kỉ niệm lại cho nó, nó ôm chầm mọi người và chia tay trong nước mắt. Họ lên xe trở về quê. Nó quay sang bà quản gia:

- Bà ơi...- chưa nói hết bà đã bụm miệng nó.

- Bà biết cháu định nói gì, bà cũng già rồi, sẽ ở lại đây giúp đỡ cho cháu!

Nó ôm chầm lấy bà, nức nở, tại sao mọi việc lại khó khăn tới vậy? Nó rất cảm ơn bà quản gia.

------------------------------------------------

Sáng hôm sau, đang chuẩn bị thức ăn đem tới bệnh viện cho mẹ nó thì nó chợt nghe tiếng điện thoại của Ngọc Mai. Nó bắt máy:

- A lô mình đây... Sao cơ? Mình đến ngay!

Nó và bà quản gia nhanh chóng đến bệnh viện, đến nơi, nó thấy mẹ nó đang ôm ba nó đã tỉnh. Nó vui mừng, toan bước tới thì nghe tiếng khóc của Ngọc Mai, nó chạy tới chỗ cô lay vai cô:

- Sao vậy? Ba mình tỉnh rồi mà, sao cậu lại khóc?

- Bác sĩ nói ba cậu bị bệnh tim, cú sốc lần này ảnh hưởng rất lớn tới ba cậu! (có vô lí không tại mình không biết nhiều về bệnh)

Nó chạy lại chỗ ba nó, ba nó mỉm cười nói thều thào gì đó qua bình ô xi, nó tháo ra nghe ba nó nói:

- Đừng... buồn nha... con, chăm sóc mẹ!....

Nó đeo bình ô xi lại cho ba nó nhưng ông vẫn lịm đi. Cô vội vã đi gọi bác sĩ, nó lay người ba nó khóc thét lên, mẹ nó sợ hãi. Bác sĩ bước vào kêu mọi người tránh ra, phòng cấp cứu được mở, mọi người im lặng chờ đợi. Không gian nhẹt thở tới mức ruồi muỗi bay qua cũng chết.(hức, mình viết truyện còn khóc đây này!)

30 phút sau, cánh cửa mở ra, nó hỏi bác sĩ, bác sĩ lắc đầu. Mẹ nó ngất xỉu, nó ngã quỵ xuống nền nhà. Tại sao? Nó khóc thầm lặng nhưng mỗi giọt nước mắt rơi xuống lại khiến người ta cảm thấy đau xót. Hai hôm sau, tang lễ được tổ chức, ba mẹ Ngọc Mai cũng khóc đỏ hết cả mắt. Những người đến dự đều tin ba nó và ai ai cũng khóc. Mẹ nó phờ phạc, cầm tiền giấy đốt cho ba nó mà như người mất hồn. Nó tiếp mọi người, bất cứ ai gặp nó đều khóc nhiều hơn vì thương nó và mẹ nó, bà quản gia ngày thường nghiêm khắc hôm nay cũng trở nên yếu đuối.

Tang lễ tổ chức xong, mọi người mắt đỏ hoe trở về nhà. Ngọc Mai lại gần nó, nó nắm chặt tay căm hận:

- Ai đã hại gia đình tớ tới mức này, tớ thề người đó sẽ không sống yên!

- Mỹ Hà...

-------------------------------------------------------

Tang lễ trôi qua được ba ngày, mẹ nó cũng đã bớt buồn, thỉnh thoảng mẹ Ngọc Mai lại tới tâm sự với mẹ nó. Hôm nay là ngày thứ tư sau khi ba nó mất, nó đã quyết định, nhất định phải tìm ra người hại ba nó và minh oan với Trương chủ tịch. Nó đến công ti white&black gặp Trương chủ tịch.

''Cộc cộc''... nó gõ cửa.

- Mời vào! (Trương chủ tịch đã được thông báo là nó tới gặp)

Nó mở cửa bước vào, ngồi đối diện với Mạnh Dũng.

- Tại sao cô vẫn tới đây?

- Cháu tin ba cháu không làm gì sai!

- Một mình cô tin thì làm được gì? Lý tiểu thư, tôi cũng đã rất tin ba cô nhưng giờ tôi không thể nữa rồi!

- Cháu sẽ chứng minh bằng được!

Ông ngạc nhiên, cô bé này rất kiên cường. Nhưng ông không thể tin ba nó.

- Được thôi, nếu muốn cô sẽ đến nhà tôi để minh chứng cho ba cô. Nhưng nên nhớ tôi không thể coi cô là một tiểu thư mà giờ tôi và cô là ''kẻ thù làm ăn'', đến nhà tôi cô không hạnh phúc gì đâu, thậm chí có thể là ôsin được trả tiền nếu tốt việc như một người hầu!

- Cháu vẫn sẽ làm... vì ba cháu!

- Được thôi tùy cô!

Nó về nhà, ông ngồi đó nắm chặt tay:''Hải Hoàng, ông đã làm khổ con ông nhưng tôi không thể tha thứ cho ông được, nếu nó phải sống khổ thì tự trách ông đó!'' (ba hắn vẫn chưa tin ba nó nên mới vậy nha mọi người, ông ấy không xấu đâu!)

Nó sắp xếp đồ đạc, nó kể chuyện với mẹ, mẹ nó và bà quản gia ngăn cản nhưng nó nói:

- Con không thể để ba bị oan được, vả lại con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình mà!

Mẹ nó đành đồng ý, nó quay sang bà quản gia:

- Trong lúc con đi, bà và mẹ nhớ sống tốt!

- Ta biết rồi, cháu đi không cần lo mọi việc ở nhà đâu, ảnh hưởng đến việc của cháu!

- Cảm ơn bà!

Nó, mẹ nó và bà quản gia dọn đồ xong thì đi ngủ, tối nay cả ba ngủ chung để chia tay nó ngày mai sẽ sống xa họ. Họ mong rằng nó sẽ sống tốt.

Trên bầu trời, những vì sao nhìn gia đình nó thương xót, chúng thương cho cuộc sống của họ như hiện lên hình ảnh ba nó sau ngôi sao cũng rất buồn! (hức, mình muốn khóc quá đi mất, hu hu)

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------