Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 48: Đại ca muôn năm, đại ca vạn tuế



Trong 4 ngày liên tếp Ngô Khảo Ký vẫn ở lại quân doanh nơi Vân Hương để bố trí công việc cũng như chỉ đạo các phương.

Lần này đánh nhau một trận đúng là dọa sợ hoàn toàn các tộc lớn nhỏ Tây Bố Chính, gần gần xa xa đều đến đây mà triều bái không cần nói nhiều. Tin đồn vang xa khắp cả vùng đại ngàn núi non này chính là Bố Chính Đại Tướng quân miền xuôi biết vu pháp điều khiển sấm chớp giết người ngư giết gà, kể cả chiến tượng hùng mạnh cũng không có tha. Chỉ cần lôi pháp vang lên là trời long đất lở không người địch lại. Cái thời này nó lạ vậy đấy, cái gì không hiểu họ sẽ quy về thần thánh hóa.

Cho nên trừ những vùng rất xa các tộc trưởng không hay biết thì không sao, nhưng những vùng phụ cận xung quanh lớn lớn bé bé là cun cút đến nơi để bày tỏ thần phục. Dâng lên các lễ vật mà họ cho là quý giá nhất.

Xong các tù trưởng cùng đám dân Môn trên núi lại quá bất ngời đối với cách hành xử của vị “chủ nhân” vùng đất Bố Chính này. Thậm chí họ còn nghĩ trong đầu không biết vị “chủ nhân” Bố Chính này có vấn đề gì về não hay không.

Đối với các vị chủ nhân trước đây của vùng đất này không kể người Chăm hay người Việt, mục đích họ đem quân đến “ bắt nạt” các bộ tộc thiểu số cuối cùng cũng là để bóc lột, bắt cống nạp thậm tệ, nào là trâu bò, thú rừng da lông, cây gỗ quý, ngà voi, sừng tê giác, lộc nhung, vàng, bạc, lương thực. Tất cả đều trong danh sách cống nạp. Số lượng cống nạp những vật phẩm này nhiều đến độ dân Môn trên núi dù nhịn ăn nhịn uống, không ngủ không nghỉ cũng khó có thể hoàn thành được. Nhưng nếu không hoàn thành sẽ bị người xuôi đem quân chém giết. Cho nên họ không thể không ôm đoàn phản kháng. Nơi này không hề có đại bộ lạc, không hề có đại gia tộc cho nên lại càng khó thực hiện điều này.

Thời gian 1 vài năm vừa qua vì biến cố nào đó, Bố Chính đổi chủ, cho nên dân Môn trên núi chưa bị sờ tới, cuộc sống của họ tuy vất vả nhưng cũng coi là dễ thở. Nhưng tai họa lại ập đến bất ngờ, một đám người Khmer Angkor xuất hiện bắt nạt khắp nơi thu đi thực phẩm, đồ dùng, vàng bạc và cũng gom một số bộ lạc nhỏ thành một nhánh quân đội 500 người.

Chưa kịp thở thì đám thương nhân dưới xuôi tăng giá muối một cách vô lý đến hận răng. Người Khmer Angkor dẫn 500 tân binh là tụ tập của đám người Môn trên núi tấn công xuống một làng mạc của người xuôi mà đốt giết cướp phá.

Vui chẳng tày lâu, quân người xuôi Đại Việt như ác quỷ xuất hiện mà đồ sát dã man một lần khiến cho cả hai phe người Môn trên núi và người Khmer Angkor sợ ị cả ra quần.

Đến đây người Môn trên núi tuyệt vọng, họ chỉ còn biết quay lại kiếp sống cống nạp mà thôi. Nhưng bất ngờ luôn xảy ra.

Hôm nay các tù trưởng lớn nhỏ của 26 bộ lạc xung quanh nơi này tụ tập tại Vân Hương để cùng gặp mặt mới chủ nhân. Họ chỉ hi vọng người chủ nhân mới của vùng đất không quá đáng cống nạp yêu cầu. Đừng ép khô người Môn trên núi.

Nhưng kết quả ngoài dự liệu vô cùng. Chủ nhân mới yêu cầu cống nạp… rất là… không biết nói như thế nào. Uhm rất là đặc biệt, coi như không có. Ngà voi bộ nào trên ngàn người mỗi năm cống 1 cặp, dưới ngàn người không cần cống nạp. Nhung hưu cống nạp hai cặp, sừng tê không thích, không có chỗ nào để dùng nên không cần, nhưng da tê thì mỗi bộ cần mỗi năm đưa lên 1 thớt. Da bò trâu bò 3 bộ, cây gỗ quý, lương thực không cần cống nạp.

Cái này theo như vị chủ nhân mới của vùng đất này có giải thích. Ta là giàu có không cần mấy thứ tào lao các ngươi dâng lên. Nhưng vì các ngươi là phận nô thuộc nên phải dâng một chút gọi là có lễ nghĩa. Cho dù ít nhưng lễ nghĩa là không bỏ, nếu kẻ nào bỏ thì đó là phản lại bổn quan. Một tên bỏ cống ta tiêu diệt mười tên lân cận, mười tên bỏ cống ta tiêu diệt hết tất cả các ngươi.

Bọn tù trưởng nghe đến mà phát run, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cống chỉ là một chút đồ vật không đán kể, nhưng không cống đó là diệt tộc còn liên lụy các bộ xung quanh. Do đó cả 26 tên tù trưởng vội vã ầm ầm thưa rằng. Đứa nào trong đám này bỏ cống thì không cần chủ nhân bàn giao, chúng nô thuộc tự mình làm thịt hắn nấu canh uống chơi. Vì với điều kiện này mà còn bỏ cống tức là ngu ngốc hết thuốc chữa. Không làm thịt thì để làm gì.

Ngô Khảo Ký hài lòng gật đầu. Tiếp theo mới đến chính sự.

“ Đầu tiên 26 bộ của các ngươi sẽ chia làm 3 khu, Trung tâm khu, Tả Khu, Hữu khu. Lần lượt các bộ như sau….”

“Đô Hộ Huyện sứ đặt tại Bản Ro. Tổng Đô Hộ Sứ do Tướng quân Đỗ Siêu làm đầu, hắn là lãnh đạo trực tiếp của các ngươi. Tù trưởng A Ba Tái làm Đô Hộ Biệt Giá chức quan đứng sau Tướng quân Đỗ Siêu”

Nghe đến đây tên Tù trưởng Bản Ro như kiến châm đít mà nhảy đựng lên dập đầu ầm ầm xuống sàn gỗ cảm ơn. Hắn những tưởng hành động lần này của mình đi theo người Khmer Angkor có thể bị chém đầu, hắn chỉ mong con trai trưởng của hắn vẫn kế thừa chức vị tù trưởng mà thôi, không ngờ đã không bị phạt lại còn được làm quan. Quan trọng là chức quan này cực nhạy cảm, người Môn trên núi trước nay năm bè bảy mảng chưa từng có vua, nhưng lần này hắn coi như dưới một người trên vạn người. Chỉ dưới Tướng quân Đỗ Siêu nhưng đứng đầu các Môn Bản khác. Đây có gọi là một vua Môn hay không?

“ Tả bộ Khu do tù trưởng Ma Thạch Kết dẫn dầu chức Đô Hộ suất, quyền lực quản lý khu Tả chức vụ dưới nửa bậc so với A Ba Tái. Hữu Bộ Khu do tù trưởng Khúc Lang Tà làm Đô Hộ suất quyền lực ngang bằng Ma Thạch Kết. Các ngươi có nhiệm vụ quản khu của mình, báo cáo lên cho Đô Hộ Huyện. Phân xử các tranh chấp trong khu của mình, thu thập cống nạp hằng năm. Điều động người các bộ nếu có lệnh từ Tổng Đô Hộ Sứ. Các ngươi nghe rõ sao?”

Ngô Khảo Ký vừa nói xong thì lại vang lên những tiếng bốp bốp chát chát ầm ầm, hai tên được xướng tên cũng học theo A Ba Tái mà đập đầu xuông nền gỗ.

Cái này có thể so sánh như sau. Môn người trên núi đã bị gom làm một tiểu quốc. Quốc vương là Đỗ Siêu có sự hậu thuẫn của Ngô Khảo Ký nên không ai không dám không nghe. Nhưng vấn đề ai cũng hiểu vị này chắc chắn chỉ giám sát cái quốc gia này mà chẳng thèm động chân động tay. Nhưng các vị người Mông đừng làm gì phạm nếu phạm thì chắc chắn vị Đỗ Siêu này sẽ mang đến máu tươi chảy bất tận cho người Môn trên núi.

Nếu nói như vậy thì A Ba Tái được coi là thân vương thực quyền mạnh nhất ở Môn người tiểu quốc. Nhưng Ma Thạch Kết, Khúc Lang Tà cũng là một cái vương gia con con trong tiểu quốc này. Cả ba đều có thực lực khôn thua kém mấy nhau. Giờ đây họ đặc biệt có quyền sinh sát với các bộ thuộc mình quản hạt, trước đây không thể nhưng giờ thì có vì họ có chỗ dựa là Bố Chính chủ nhân.

Cứ như vậy ba tên này không mừng huýnh lên sao được.

“ Chuyện quan trọng tiếp theo. Đó chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của các ngươi. Nghĩa vụ đó là nhập ngũ đi lính. Toàn bộ các bộ thống kê lên dân số, độ tuổi tên họ. Ai dấu diếm dù chỉ một người cách chức tộc trưởng tìm người mới lên thay. Mỗi bộ 30% nam đinh từ 16-35 phải nhập ngũ đi lính. Quân tập trung tại Vân huyện. Các ngươi đi lính không phải là bạch đi không, người Môn trên núi đi lính cũng như người xuôi, hưởng lương hàng tháng. Mỗi tháng 90 tiềng một năm một xâu tiền một tấm lụa. Tính ra lương thực cho các ngươi dễ hiểu mỗi năm mười thạch lương thực một tấm lụa”

Ngô Khảo Ký chưa dứt lời thì bên dưới đã nhao nhao cả lên.

“Chủ nhân, sao lại 3 phần đi lính, bộc của chúng tôi 5 phần à không 6 phần đi lính.”

“ Chúng tôi cũng 6 phần đi lính”

“ Tại sao chi cho 3 phần đi lính”

Đùa gì đó, nghe thấy hai chữ nghĩa vụ các tộc trưởng hơi run run, trước đây nghe thấy hai từ này tương đương lột da người. Nghe thêm hai chữ đi lính đám người này lại càng sợ, trước đây các chủ nhân vùng này cũng bắt người trên núi đi lính. Nhưng là đi không công đi miễn phí, đi làm tốt hôi, mười người đi không về một. Nhưng đám người này nghe tiếp thì thấy cái gì đó không đúng, “lương” “bổng” “90 tiền” “ xấp lụa” “ mười thạch lương” … cái này con mẹ nó là quái tai a. Mười thạch lương bao lớn. Trên núi canh tác ruộng bậc thang, một năm mộ mẫu được 2,5 thạch. Mà đó là may mắn mới được. 10 thạch đủ nuôi 5 người ăn cả năm. Con mẹ nó một người đi lính nuôi năm người. Những tù trưởng này có rất nhiều nô bộc chỉ cần nhét số này đi lính thì một năm họ thu cả đống lương thực, còn lo gì no đói. Tính đi tính lại họ quyết định nhét thêm người.

Tên phiên dịch cũng toát mồ hôi đứng đó mà dịch lại cho Ngô Khảo Ký nghe.

“ Vậy thì không hạn chế số lượng đi lính, nhưng phải thông qua kiểm tra sức khỏe, đủ sức khỏe mới được nhập ngũ. Quên nhắc các ngươi, đi lính cũng thăng quan, lập được chiến công có khi còn làm quan lớn tại xuôi. Bổng lộc tăng lên gấp bội” Ngô Khảo Ký khẽ cười, lương bổng của người thượng là chỉ bằng 2/3 binh sương binh Bố Chính mà thôi. Nhưng chỉ cần tung ra mồi câu đó đã đủ vơ vét người, chẳng cần động đao thương gì cho mệt mỏi.

“ Chủ nhân, tôi cũng đi lính” Một vị tù trưởng lên tiếng.

“ Con mẹ ngươi già hom hem cũng muốn thơm bơ, ta mới 30 đủ đi lính tuổi”

Lao xao ồn ào…. Lại một mảng lộn xộn cãi vã. Ngô Khảo Ký cũng nhức đầu không thôi.

“ Yên lặng….Nghĩa vụ nói rồi, trách nhiệm của các ngươi đó là bảo vệ tốt lãnh thổ này cho bản quan, không để kẻ xấu thừa cơ mà vào. Tất cả nghe hiểu sao?” Ngô Khảo Ký đành phải quát lên đè lũ này xuống.

“ Chủ nhân yên tâm.. kẻ nào lai vãng chúng tôi chém chết”

“ Phải chém chết”

“ Chém hết”

Dĩ nhiên họ chém rồi, thay một đời mới chủ nhân liệu có được sung sướng như lúc này. Không ai nguyện ý thay đổi triều đại dạng này cả.

Lúc này A Ba Tái chát đắng, nếu như biết vị chủ nhân vùng đất này từ bi như vậy thì hắn có chết cũng chẳng theo người Khmer Angkor làm loạn, bỗng dưng thanh niên trong bản chết đi 200 mạng.. 200 a… tổng cộng là 2000 thạch lương thực, 200 sấp lụa một năm. Hắn vừa bấm ngón tay tính toán lòng vừa rỉ máu, máu chảy rất hung sao. Cùng tư tưởng với hắn là vài ba tù trưởng ở đây những người theo Khmer Angkor làm loạn. Họ đang hối hận xanh ruột và chửi cha chửi mẹ đám Khmer Angkor người.

Chuyện chưa kết thúc, tiếp theo đó chính là rất nhiều công việc bàn giao. Đầu tiên là những “ quan viên” phải học tiếng kinh và chữa viết. Tất nhiên chữ viết ở đây là tân chữ lating rồi. “ Quan viên” là các tù trưởng chức sắc trong bản. Nói một câu nghiêm túc nếu trong 1 năm không học được tiếng Việt cùng chữ Việt thì nghỉ đi chức tù trưởng. Tất nhiên không phải học thành tiếng mẹ đẻ, cần đủ giao tiếp thông dụng là đủ. Đây là tiền lệ, mệnh đề cần là phải biết tiếng Việt, mệnh đề đủ là được Đô Hộ Huyện duyệt thì ngươi mới là tù trưởng hợp cách.

Chuyện tiếp theo là công bố danh sách công việc, lương bổng, cùng quyền sở hữu của Đô Hộ Huyện. Công việc có 2 đó chính là khai thác mỏ cùng đốn cây đốt than. Mỏ ở đây có 2 loại mỏ. Một là mỏ thiết, Ngô Khảo Ký đã phát hiện hai mỏ do các bộ lạc vẫn đang rời rạc khai thác thủ công. Nhưng lúc này hai mỏ này quy về Ngô Khảo Ký hoàn toàn. Triều đình không thể làm điều này với mỏ thiết ở Quảng Nguyên, Thượng Nguyên. Nhưng Ngô Khảo Ký tại vùng đất này dám làm và đã làm và không có ai dám ý kiến. Vì sức mạnh quân sự của hắn là vô địch vùng này không cần bàn cãi.

Bố Chính lấy hết quặng nhưng không để Môn người trên núi uống gió bắc. Mỏ khai thác công nhân có tiền công, có tiền công có thể trực tiếp mua gang từ Xưởng Luyện Thiết ở Hương Vân. Hay qua giêng sẽ xây thành Huyện Vân. Mà lương bổng thì rất cao so với thu nhập của người Môn, do đó làm công nhân, lãnh tiền mua thiết, mua lương thực, vua vật phẩm tinh mĩ của người xuôi còn tốt hơn là tự mình nấu quặng, mệt mỏi mà xem ra chẳng được lời lãi gì. Dân Môn lại một phen vui vẻ.

Hạng mục mỏ thứ hai đó chính là đất trong hang rơi. Hang rơi nào có nhiều phân rơi thì đào đất đem bán cho quan binh, giá không hề kém chút nào.

Các mặt hàng mua bán bao gồm da bò, trâu, da tê giác, muối, dầu ăn, các vật dụng như nồi niêu xong chảo thực sự là hết sức tiện nghi. Thực tế nhìn xong những hạng mục này người Môn trên núi nghĩ đến việc họ chẳng cần làm đồng, cũng chẳng cần rèn sắt nấu quặng. Chỉ cần làm công nhân mỏ, công nhân đốn gỗ đốt than, rồi thi thoảng vào rừng săn trâu, tê giác, thì thứ gì họ cũng mua được và có cuộc sống như vương giả, cơm no rươu say áo đẹp.

Đây chính là sự thâm độc của Ngô Khảo Ký, hắn dùng tư bản cách để nô dịch người dân Môn trên núi, cần gì phải đánh giết, cần gì phải o ép bóc lột. Đến khi người Môn quên đi làm đồng, quên đi rèn sắt, quên đi nung gốm, quên đi dệt vải. Lúc đó họ chỉ có thể phụ thuộc công xưởng bóc lột của hắn. Đến lúc đó người Môn dám nổi loạn chống hắn? Cắt cung cấp lương thực, cắt cung cấp đồ sắt, cắt cung cấp muối, cắt cả vải cả vật dụng. Ai dám phản, thử thì biết.

Nhưng cái này phương pháp ở giới này chưa dùng, hay nói là có dùng nhưng vẫn ở manh nha cấp độ và chưa hiểu rõ về tư bản phá hoại một nền kinh tế của đối thủ. Ở đây là Ngô Khảo Ký ngấm ngầm phá hoại hoàn toàn nền sản suất tiểu thủ công nghiệp của người Môn, khiến họ không thể không phụ thuộc vào hắn.

Ngô Khảo Ký cười cười rời đi phòng họp.

Ngày hôm sau Ngô Khảo Ký cùng 400 thân binh chiến giap Lorica Segmentata chói lòa cuồn cuộn chiến mã đi về Bố Chính. Theo hăn về Bố Chính còn có Jayavirahvarman II cùng 20 thân binh của tên này. Đặc biệt lúc này Jayavirahvarman II cũng khoác trên mình một bộ chiến giáp Lorica Segmentata “uy phong lẫm liệt”. Jayavirahvarman II không còn vẻ u sầu hay chán nản, thay vào đó là gương mặt rạng rỡ, tự tin vô hạn. Hắn có một người đại ca kết nghĩa rất cường đại đâu, cho dù vị đại ca này có hơi… ít tuổi. Vẫn là đại ca a… đại ca cao cao tại thượng, đại ca muôn năm, đại ca vạn tuế. Jayavirahvarman II cưỡi trên chiến mã phi như bay, hắn đang nghĩ về tương lai, nghĩ về gương mặt của địch nhân của hắn sẽ như thế nào… rất mong chờ a