Ma Đạo Tình Kiếp

Chương 251: Cường ngạnh (nhất)




Tương truyền Tây Vương Mẫu - nữ nhân có thân phận vô cùng cao quý của tam giới, cũng là nữ nhân được vạn vật chúng sinh nể trọng thứ hai chỉ sau Oa Hoàng nương nương là Nữ Oa - có hai tòa cung điện. Một cung tên Diêu Trì đặt không xa cung Phỉ Hương của Ngọc Hoàng Đại Đế Hạo Thiên, nơi nàng thường cùng phu quân nghỉ ngơi sau những giờ phút thượng triều duyệt sớ cũng như thiết yến Bàn Đào. Cung còn lại tên là Thượng Dương nằm ở núi Côn Luân - địa phận linh thiêng ngăn cách giữa Thiên Đình và Nhân giới - dùng để tụ họp các nữ tiên đến quản giáo hoặc là nghe báo cáo về tình hình dưới Nhân giới, đôi khi cũng là nơi Tây Vương Mẫu thanh tĩnh nghỉ ngơi.
Nhưng hơn một nghìn năm trước, từ sau sự việc Tề Thiên Đại Thánh náo loạn Thiên Đình phá vỡ Hội Bàn Đào, cộng thêm một trong Bát Tiên là Đông Phương Sóc bị một con yêu tinh dưới Nhân giới ghim thù mà mạo danh đến để phá yến nhằm vu oan, thì cung yến trang trọng ấy được dời từ Diêu Trì cung sang Thượng Dương cung, kèm theo đó là một vài sự thay đổi. Ví dụ như khác với lúc trước, mỗi khi đến ngày hội chư tiên tự mình đến thì bây giờ mỗi người đều được phát thiệp có đóng một con dấu, trước khi vào cổng sẽ có Huỳnh Cân Lực Sĩ cầm thiệp đối chiếu bằng miếng ngọc Vạn Tuế Vĩnh Xương của Ngọc đế. Nếu trên tấm thiệp nổi lên hình của miếng ngọc kia thì mới được cho vào, bởi chất liệu của tấm thiệp đã định một loại phù chú đặt biệt, chỉ người nào thực sự được mời thì trên thiệp mới nổi hình, nguyên nhân cũng là để tránh có kẻ giả mạo mà phá rối.
Khi nhóm người Lam Hi Thần đặt chân tới trước cổng Thượng Dương cung thì đã quá giờ khai tiệc một canh giờ, chư tiên bốn phương tám hướng hẳn là đã tề tựu đông đủ bên trong. Lần đầu xuất hiện mà còn đến trễ, thật là có chút không được lịch sự, nhưng Nhiếp Minh Quyết lại xem như chẳng có gì to tát.
Sau khi đưa tấm thiệp cho Huỳnh Cân Lực Sĩ kiểm tra, hắn quay qua nói với Hãn Lương Ngọc "Ngươi vào trước với bản quân!".
Tiểu công chúa ngay từ lúc đặt chân xuống trước cửa cung đã luôn khó chịu, bây giờ nghe nói thế liền lùi một bước, bấu chặt vào bàn tay Lam Hi Thần, lí nhí nói "Đế quân, thần nữ có thể vào sau cùng sư phụ không?".
Nhiếp Minh Quyết dửng dưng đáp "Không! Ngươi vào cùng lúc, sẽ làm người khác gây khó dễ cho sư phụ ngươi".
Lam Hi Thần thấy con bé xụ trưng ra vẻ mặt như đưa đám, bèn dỗ dành "Lương Ngọc ngoan! Ngươi vào trong đó với đế quân trước, lát nữa sư phụ sẽ vào sau. Sư phụ sẽ ngồi cạnh ngươi, có được không?".
Hãn Lương Ngọc hãy còn do dự "Nhưng mà.....".
Lam Hi Thần nắm tay con bé, vỗ về "Lương Ngọc là đứa trẻ ngoan, mà đứa trẻ ngoan thì phải biết nghe lời nha!".
Nhiếp Minh Quyết hắng giọng một tiếng, vẫy tay "Đừng dây dưa nữa, nhanh vào thôi".
Dưới sự bức ép của hắn và hứa hẹn của Lam Hi Thần, Hãn Lương Ngọc rốt cuộc cũng phải miễn cưỡng đi vào trong.
Ngụy Vô Tiện vuốt mũi, cười "Tiểu nha đầu này lúc trước vừa cứng đầu vừa khó ưa bao nhiêu, bây giờ đã biết nghe lời rồi, lại còn rất thích quấn ngươi. Cái này tốt nhất không nên để tiểu tử Cảnh Nghi nhìn thấy, bằng không hắn sẽ dọa khóc tiểu nha đầu kia cho xem".
Lam Hi Thần cười dịu dàng "Ngươi nói đùa rồi! Cảnh Nghi đâu có hẹp hòi tới mức đó chứ? Huống hồ, Lương Ngọc cũng không phải hài tử nhút nhát giống Tư Truy lúc nhỏ".
Kim Lăng trề môi chen vào "Băng Di tinh quân, ta thấy ngươi đánh giá thấp Lam Cảnh Nghi kia rồi. Hắn mà không hẹp hòi á? Ta chỉ sợ hai chữ hẹp hòi kia còn không đủ với hắn".
Giang Trừng hừ một tiếng, buồn bực nói "Các ngươi còn đứng đó nói chuyện phiếm làm gì? Không vào thì ta vào trước đây!".
Nói rồi đi tới móc trong túi áo một tấm thiệp màu tím, nhưng Huỳnh Cân Lực Sĩ vừa định cầm thì Tống Lam bỗng nhiên nói "Khoan đã! Chước Thủy tinh quân, người chiếu thiệp và vào trước là Hỏa Vũ tinh quân mới đúng".
Giang Trừng ngờ vực "Ý ngươi là sao?".
Tống Lam nói "Đế quân lo lắng, sợ các ngươi sẽ vì thứ tự mà tranh cãi, cho nên sáng nay có kêu ta tới để bàn bạc. Ta cũng đã thảo sẵn một tờ biểu.....". Vừa nói vừa móc ra một tờ giấy, giơ lên, nói "Theo như tờ biểu, Hỏa Vũ tinh quân đi trước, sau đó lần lượt tới ta, Hiệp Quang, Mộc Phù, Băng Di, Giáng Vân rồi mới tới ngươi".
Giang Trừng trợn mắt chỉ về phía Ngụy Vô Tiện, hậm hực "Những người khác thì cũng thôi, nhưng tại sao ta lại phải xếp sau Ngụy Vô Tiện chứ?".
Tống Lam không giải thích mà chỉ nói "Tinh quân nên làm theo, lấy thứ tự mà từng người bước vào cho đúng lễ, tránh cho đế quân khó chịu".
Giang Trừng tức muốn nổ đom đóm mắt, nhìn Ngụy Vô Tiện đang nhún vai vô tội vạ mà đưa tấm thiệp cho Huỳnh Cân Lực Sĩ đối chiếu rồi bước vào trong, lại liếc qua Tống Lam, nghiến răng nghiến lợi "Hay! Hay lắm!".
Lam Hi Thần nhìn biểu cảm như sắp giết người kia, tám chín phần cũng đoán được sau khi trở về, Giang Trừng thể nào cũng sẽ nộ khí xung thiên cho mà xem.
Nhưng còn chưa đợi được lúc trở về, hắn đã nộ khí xung thiên ngay tại buổi tiệc. Khi mà lúc bước vào, chính cái vị trí được sắp xếp ngồi đã khiến Giang Trừng có muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi.
Bảy người bọn họ sau khi bước qua cổng, có một tiên nga và một tiên đồng, tự xưng là song tiên nội giám đã đứng chờ sẵn, đồng thời hướng dẫn bọn họ vào bên trong Thượng Dương đài, nơi bàn đào yến hội đang diễn ra.
Song tiên nội giám ở phía trước dẫn đường, không quên hướng dẫn bảy người họ đầu tiên là phải quỳ xuống, sau đó thì đứng lên, khoanh tay đứng thẳng một bên chờ đợi Đông Vương Công đọc tên rồi bước ra khỏi hàng yết kiến.
Bước qua khỏi ao sen chín cánh lớn bằng một tòa viện chính là Thượng Dương đài, Lam Hi Thần và người khác sửa sang y phục, nghiêm túc nối nhau thành một hàng đi vào, đồng loạt xếp thành một hàng ngang đứng giữa đài, người xung quanh ngồi thành vòng tròn, đâu đâu cũng cảm thấy tiên khí ngút ngàn, cảm giác như có bức tường đang cố nghiền nát bọn họ trong vô hình.
Lam Hi Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất. Tảng đá vuông dài ba thước lát đều nhau, bên trong trơn bóng như gương. Y tò mò liếc mắt người bên cạnh, Kim Lăng nhỏ tuổi nhất có lẽ đã khẩn trơng đến độ hai tay hơi run run, Ngụy Vô Tiện trái lại rất hào hứng, những người khác thì vẫn bình tĩnh đến lạ, riêng Giang Trừng thì vẫn đang cau có không vui.
Bỗng có tiếng của nam nhân trung niên, từ bên trên vọng xuống, nói "Hôm nay là yến hội lớn nhất của Thâng tộc, chư vị tinh quân ra mắt đúng ngày này, thật là một vinh dự không phải ai cũng có. Vẫn là Chính Chương Thánh đế biết nhìn xa trông rộng, một lễ gộp thêm hai lễ, khiến cho Hội Bàn Đào năm nay náo nhiệt hơn so với những năm qua".
Nhiếp Minh Quyết ung dung đáp "Bản quân cũng như Tứ vị Thánh Nhân, tới dự giống như là một vị khách. Còn về phần thất tinh quân, chỉ là thêm một lễ bái tạ thôi, nào có góp vui đến mức như lời Ngọc đế vừa nói? Thôi, thủ hạ của bản quân đã tới đông đủ, hãy mau để bọn họ làm lễ đi".
Ngọc đế cười "Đế quân nói phải", rồi cao giọng "Chư vị tinh quân hãy theo thứ tự mà bước lên hành lễ đi".
Tất cả đồng hô "Vâng" rõ to.
Giang Trừng vừa dợm bước lên nửa bước thì Nhiếp Minh Quyết nghiêm giọng "Bắt đầu từ Hỏa Vũ trước đi".
Lam Hi Thần đứng ngay sát bên, nghe rất rõ tiếng thở bất mãn của Giang Trừng, trong lòng vô cùng thắc mắc tại sao hôm nay hắn lại để tâm tới thứ tự trước sau đến vậy?
Ngụy Vô Tiện không có đắn đo gì đã đi thẳng lên, trở thành người đầu tiên cung tay, hô "Tiểu tiên Hỏa Vũ tinh quân, tục danh Ngụy Vô Tiện, xin bái kiến chư vị Thánh Nhân, Ngọc Hoàng Thượng đế, Diêu Trì Kim Mẫu, Đông Vương công và các vị quan khách".
Lam Hi Thần vì tò mò mà len lén ngước lên nhìn trộm.
Trước mặt bọn họ, chói mắt chính là ánh sáng vàng ròng Cửu Long kim bảo của ngai vàng, ngồi phía trên đó chính là vua của tam giới, Ngọc đế Hạo Thiên. Người nọ đầu đội mũ rồng, mười hai viên bạch ngọc châu rũ xuống nửa khuôn mặt, không thể thấy rõ vẻ ánh mắt của hắn. Bên cạnh là nữ tử mũ quan áo phượng, khuôn mặt nghiêm trang, chính là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay, Vương Mẫu nương nương.
Phía bên trái ngai vàng là một dãy bàn dài phân thành hai tầng. Tầng thứ nhất là vị trí tôn quý nhất dành cho Ngũ vị Thánh Nhân mà Nhiếp Minh Quyết ngồi ở trung tâm, Hãn Lương Ngọc đang đứng sau lưng hắn, hai bên trái phải lần lượt chia ra là Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thỉ Thiên Tôn, Lão Tử và một nữ nhân dung mạo lẫn cốt cách vượt xa Vương Mẫu nương nương, và nếu đã ngồi vào hàng Thánh Nhân thì nữ tử trên thế gian chỉ có một, Nữ Oa nương nương. Tầng bên dưới dãy ghế đó là chỗ ngồi của Đông Vương công, mà chỗ của Đông Vương Công lại ngang hàng với Ngọc đế cùng Vương Mẫu, từ vị trí này có thể thấy: trong Lục giới nói chung và Thần tộc nói riêng, lớn nhất là Thánh Nhân, kế đó là tam vương Ngọc đế - Tây Vương Mẫu - Đông Vương Công, sau đó mới là thứ bậc của chúng tiên.
Còn phía bên phải ngai vàng cũng phân thành hai tầng, tầng trên cao và ngang hàng với năm vị Thánh Nhân ngồi bên này chính là hai vị giáo chủ Phật Môn: Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề. Tầng bên dưới ngang với Ngọc đế là năm vị Hòa thượng mi tâm điểm chu sa, sau đầu có hào quang ngũ sắc, phong thái vô cùng đĩnh đạc tự tại. Lam Hi Thần quen mắt một trong năm vị là Di Lạc Phật. Theo hiểu biết của y, nếu không lầm thì cả năm vị hòa thượng kia chính là ngũ Phật của cõi Phạm Thiên Niết Bàn.
Xuống dưới ngai vàng, bốn phía của Thượng Dương đài là thập phương quý khách bao gồm chư tiên của Thần tộc, Ma tộc tứ chi tộc, Yêu tộc nhất quân. Ngoại trừ Minh giới là Địa Phủ không thể đến, Quỷ tộc không còn quân chủ và Nhân tộc không có người ta thì toàn bộ những nhân vật có tiếng trong Lục giới đều có mặt.
Vì trước đó đã ra mắt ở Đài Phong Thần, cho nên Đông Vương Công cũng không muốn dài dòng, người nào bước lên ra mắt xong cũng chỉ gật đầu nói mấy câu có lệ.
Đợi người cuối cùng là Giang Trừng hành lễ xong xuôi, Ngọc đế bỗng dưng cất lời, giọng điệu có chút hứng thú "Trẫm quan sát từ nãy giờ, đều thấy bảy vị tinh quân mỗi người một cung cách. Nhưng nói thật thì.....". Ông ta hơi cao giọng, gọi "Giáng Vân tinh quân".
Lam Vong Cơ nghe nhắc đến tên, có hơi bất ngờ, nhưng vẫn điềm tĩnh bước lên, hơi ngẩn mặt đáp "Có tiểu tiên".
Ngọc đế khen "Ngươi không hổ là người phụ trợ quản giáo điều luật bên cạnh Chính Chương Thánh đế. Khoan hãy nói đến dung mạo xuất chúng, từ cung cách cho đến lời nói, vừa đĩnh đạc vừa nghiêm túc, ngay đến chưởng luật Thiên Đình là Xích Cước Đại Tiên đối với ngươi còn thua vài phần phong thái. Có thủ hạ như ngươi, đế quân cũng đỡ vất vả hơn phần nào. Trẫm thấy mà rất hài lòng".
Lam Vong Cơ tao nhã có lễ, đáp "Tạ Ngọc đế khen ngợi! Tiểu tiên tài còn hạn hẹp, không dám mong được so sánh với tiên nhân bậc trên".
Ngọc đế cười, hỏi thêm một câu "Ngươi cùng Băng Di tinh quân ở dưới Nhân giới, phải chăng là huynh đệ, hoặc là đồng môn? Trẫm thấy cung cách đi đứng, nói chuyện của hai người so với những người còn lại thì có điểm giống nhau, rất quy củ đoan chính theo một khuôn khổ. Nếu không cùng một nhà, hoặc không cùng một học phủ thì sẽ không có chuyện như vậy".
Lam Vong Cơ đáp "Tiểu tiên cùng Băng Di tinh quân vừa là huynh đệ ruột, vừa là đồng môn với nhau".
Ngọc đế "Ồ" một tiếng, nhẹ giọng nói "Chả trách! Chả trách!".
Vương Mẫu giọng điệu hòa nhã mà phụ họa theo "Xưa nay chư tiên đắc đạo, nếu không phải đơn bạc một mình thì cũng là tự lìa xa bổn tộc phàm thế để tu luyện, nhưng hai vị tinh quân đây một nhà cùng đắc đạo, thật là chuyện hiếm thấy. Ví như sen tịnh đế đồng nở song hoa, thật là đáng để tán thán".
Di Lạc Phật niệm một câu Phật hiệu, vừa lần tràng hạt vừa vui vẻ nói "Sen tịnh đế khi nở sẽ nở hai đóa hoa trên cùng một cành, hai vị tinh quân đây lại là huynh đệ một nhà, nếu không tính đến dung mạo thì việc có cốt cách giống nhau cũng không có gì lạ hết".
Lão Tử vuốt râu dài trắng phiếu, gật đầu nói "Đạo hữu nói có lý! Song trên thế gian, dù là sen tịnh đế nở hai đóa hoa giống nhau, nhưng chưa hẳn đã giống nhau đến từng độ dài của cánh hoa, hay chiều rộng của gương sen. Cho nên bần đạo suy nghĩ cá nhân rằng, dung mạo của hai vị tinh quân nhất định phải khác nhau lắm, có đúng không Ngôn Huyền đạo hữu?".
Nhiếp Minh Quyết không trả lời mà chỉ cười khẽ một tiếng. Bắc Đường Lạc Vi ngồi bên dưới, nghe vậy nửa đùa nửa thật chen vào "Lão Tử thật tinh tường! Có điều xét về dung mạo, đúng là hai người họ khác nhau lắm. Ta dám chắc một khi các ngươi nhìn thấy sẽ vô cùng bất ngờ. Thường Nga đâu rồi? Hồng Loan tinh quân đâu rồi? Các ngươi tốt hơn là không nên lộ diện, nếu không sẽ bị dung mạo của Băng Di tinh quân làm cho mờ nhạt đấy!".
Bắc Đườn Ma quân hắng giọng "Trân Ly, không được ăn nói tùy tiện! Thường Nga tiên tử, Hồng Loan tinh quân là hai đại mỹ nhân của Thần tộc, Băng Di tinh quân lại là nam tử, so sánh với hai người họ rất không hợp lý".
Bắc Đường Lạc Vi không vui "Phụ quân, nhi nữ nói là sự thật. Lúc ở quân doanh người cũng đã gặp qua hắn rồi còn gì? Nam tử nữ tử gì chứ? Nếu như vẻ đẹp có thể đạt đến đỉnh cao nhận thức, nói không chừng ta với Nguyệt tỷ tỷ, còn có cả hai đại mỹ nhân của Thần tộc kia cộng lại cũng không bằng hắn đâu".
Mọi người xung quanh xì xầm với nhau, nếu đến cả một trong tứ đại mỹ nhân của Lục giới còn phải nhún nhường thì nhất định phải ghê gớm lắm, phải kinh tâm động phách lắm. Giáng Vân tinh quân đã điệt lệ đến thế kia thì Băng Di tinh quân còn phải ở mức nào nữa? Nhân giới thật sự tồn tại một tuyệt thế giai nhân hơn cả thần tiên sao?
Lam Hi Thần nhìn qua thấy Lam Vong Cơ sắc mặt không vui, mà chính y cũng cảm thấy không vui. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn thiên hạ đều bàn tán không ít về dung mạo của hai người, tuy rằng lúc này Bắc Đường Lạc Vi cũng không hề có ý xấu, nhưng chung quy không có người nào vui vẻ khi thấy vẻ ngoài của mình bị đem ra bàn tán.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe có tiếng của Vương Mẫu cất lên, ngữ điệu có ý cười "Nếu Phách Xương công chúa đã khen ngợi, bản cung cũng rất lấy làm tò mò. Vả lại, Băng Di tinh quân từ đầu đến giờ đều không ngẩn mặt lên, cách ăn mặc của hắn so với sáu vị tinh quân kia lại khác biệt. Bản cung mạo muội suy đoán bình thường Chính Chương Thánh đế có phải cũng chú ý đến dung mạo của hắn? Giờ phút này càng khiến người ta muốn được nhìn rõ hơn dung mạo của hắn như thế nào, chẳng hay đế quân thấy có tiện không?".
Lời này của Vương Mẫu thật có nhiều hàm ý.
Thứ nhất, Hồng Loan tinh quân trước đây là Long Kiết công chúa con gái của bà ta cùng Ngọc đế, là một trong bốn đại mỹ nhân của Lục giới. Suy cho cùng, không có người mẹ nào mà không khó chịu khi nghe có người khác đẹp hơn nữ nhi của mình.
Thứ hai, nhấn mạnh ngữ ý trang phục, phải chăng bà ta đã phát hiện mối quan hệ giữa Lam Hi Thần với Nhiếp Minh Quyết? Nhưng làm sao có thể? Chuyện giữa hai người chỉ có những người ở Linh Chiếu cung biết, hai người Đàm Triết với Bắc Đường Lạc Vi đều không ưa Thần tộc nên cũng không có khả năng đi buôn chuyện. Vậy thì ai nói? Còn nếu không có ai nói, chỉ nhìn qua trang phục đã nhìn ra mối quan hệ, Vương Mẫu nương nương này cũng thật là cao thủ quá đi!
Thứ ba, Lam Hi Thần không rõ vì cái gì, nhưng cứ có cảm giác bất an.
Trong lòng y bối rối, chỉ cầu Nhiếp Minh Quyết sẽ nói "Không tiện!", nhưng hắn lại thong thả nói hai chữ "Cũng được".
Thế là Lam Hi Thần nhanh chóng bị mời lên mấy bước, cách bảo tọa của Ngọc đế một trượng. Trong lòng y lúc này đem bảy bảy bốn mươi chín phương pháp mắng người dự tính sau khi về sẽ đổ lên người Nhiếp Minh Quyết. Ngoài miệng, y cố tỏ ra nghiêm trang bái chào bề trên một bái, sau đó chậm rãi ngẩn mặt, mắt cũng theo bản năng nhìn lên.
Trái với suy nghĩ, khi những ánh mắt từ phía trên cao đổ dồn lên người Lam Hi Thần, không phải ngạc nhiên hay thích thú, mà là kinh hoàng khiếp sợ.
Ngoại trừ Nhiếp Minh Quyết, ai nấy đều như bị đông thành băng đá, những thứ đang cầm trong tay bất kể là đôi đũa, cây quạt, chén rượu vân vân toàn bộ rơi xủng xoẻng xuống bàn hết.
Lam Hi Thần định lực rất tốt mà còn choáng, nên có chút thông cảm với các vị thần tiên phía trên. Nhất định là những người này vừa thất vọng vì thấy y không được đẹp như mấy lời khoa trương của Bắc Đường Lạc Vi, vừa không tưởng tượng được y cùng Lam Vong Cơ là huynh đệ mà lại giống nhau những tám chín phần khó thể phân biệt.
Cho đến khi Nữ Oa nương nương mất bình tĩnh, từ trên ghế ngồi chống tay lên bàn mà đứng dậy, run giọng thảng thốt "Hi Hòa!".
Ngồi kế bên là Nguyên Thỉ thiên tôn cũng không nhịn được mà bàng hoàng "Đôi mắt này......dung mạo này......là Hi Hòa không sai".
Ngọc đế lẫn Vương Mẫu đều biến sắc, liên tục nhìn chằm chằm y rồi lẩm bẩm "Không thể nào! Không thể nào.....".
Một màn này đã khiến cho quý khách bên dưới một lần nữa xì xầm bàn tán. Lam Hi Thần lúc này vô cùng khó hiểu. Vì sao bọn họ lại gọi y là "Hi Hòa"? Vừa rồi bước lên diện kiến y đã nói rất rõ tên của mình là "Hi Thần", mà chữ "Thần" với chữ "Hòa" lại không dính dáng gì về cách phát âm, nên nếu nói là nghe lầm thật không đúng. Còn nữa, vẻ ngoài của y có xấu đến mức khiến cho bọn họ sợ hãi như vậy không chứ? Y cùng Lam Vong Cơ lại tám chín phần giống nhau, nếu nói y xấu, vừa rồi Ngọc đế khen hắn "dung mạo điệt lệ" phải chăng là bất đồng?
Bên dưới có tiếng của Đàm Triết "Phụ quân, Hi Thần.....à, ngươi thấy Băng Di tinh quân liệu có giống với Hi Hòa nương nương?".
Yêu quân đang không biết phải giải thích thế nào thì Nhiếp Minh Quyết đã cất tiếng chen ngang "Được rồi, huynh đệ bọn họ là huyết thống, dung mạo giống nhau cũng là chuyện thường. Nữ Oa, và các ngươi nữa, có cần thiết phải bất ngờ như vậy không?".
Nữ Oa lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra mình vừa rồi thất thố cho nên vội ra dáng đạo mạo ngồi xuống ghế, nhưng đôi mắt vẫn không ngớt nhìn chòng chọc Lam Hi Thần, cười gượng "Ngôn Huyền đạo hữu nói phải! Chỉ là vừa rồi.... vị tinh quân này dung mạo thoạt nhìn có một điểm rất giống cố nhân cũ của bản cung, cho nên.... đã thất thố, khiến đạo hữu chê cười rồi".
Nguyên Thỉ còn chưa hết bàng hoàng "Không ngờ trên thế gian này, vẫn còn có người giống hệt nữ nhân đó".
Nhiếp Minh Quyết xoay xoay chén rượu, ung dung cắt ngang "Nguyên Thỉ đạo hữu, bản quân biết ngươi muốn nói đến ai. Nhưng mà hơn sáu mươi vạn năm trước, Yêu hậu Hi Hòa đã cùng phu quân của nàng ta, cũng là vị vua đầu tiên của cõi trời là Yêu hoàng Đế Tuấn tử trận trong kiếp nạn Vu - Yêu. Hồn đã phi, phách cũng tán, không còn có thể bước vào luân hồi. Vả lại, Băng Di tinh quân lại là người phàm, cùng với Yêu hậu Hi Hòa năm xưa không có can hệ gì với nhau thì làm sao mà giống nhau được?". Hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu, đưa mắt nhìn về phía người thương, cười như không cười "Theo bản quân thấy, các người đã hồi tưởng cố nhân quá mức rồi!".
Nữ Oa cười nhạt "Đạo hữu nói thế không sai. Chỉ là vừa rồi, trông thấy đôi mắt kia của Băng Di tinh quân, bản cung thực sự đã rất bất ngờ". Bà ta ôn tồn nói "Băng Di tinh quân, ngươi có đôi mắt thật đẹp, thế gian này chỉ sợ vạn người mới có một. Tuy nói ngươi cùng Giáng Vân tinh quân dung mạo gần như nhau, nhưng đôi mắt này của ngươi lại là một điểm nhấn quan trọng để người khác phân ra khác biệt. Trong nhà ngươi hẳn là cũng không ai có đôi mắt giống ngươi đi?".
Lam Hi Thần vội cúi đầu "Tạ Nữ Oa nương nương khen ngợi! Quả thật trong nhà của tiêu tiên, không có ai có đôi mắt giống tiểu tiên".
Nhưng y chợt nhớ đến mẫu thân, đang định nói thêm thì Nữ Oa bỗng "A" một tiếng, khẽ thở phào "Cũng đúng! Nhân tộc vốn không can hệ tới Yêu tộc....Là do bản cung nghĩ nhiều rồi!".
Lão Tử nhìn y thêm một lúc, chợt cười thích thú, quay đầu như không có việc gì, mỉm cười nói với Nhiếp Minh Quyết “Nếu chỉ là trùng hợp, thì đạo hữu chẳng những có được thủ hạ tốt, mà còn được một vưu vật trong tay. Nhưng bản tọa đột nhiên có chút lo xa, vẫn hy vọng ngươi sẽ không phạm sai lầm giống như sư tôn Hồng Quân, càng không trượt theo vết xe đổ của Yêu hoàng Đế Tuấn năm xưa”.
Nhiếp Minh Quyết nghe vậy, kéo khóe môi cười nhạt, thấp giọng "Đương nhiên".
Phía bên kia, Tiếp Dẫn bỗng hướng Lão Tử, cất tiếng chậm rãi “Lão Tử, đạo hữu là người quanh năm không ra ngoài gặp người khác, nhưng con mắt vẫn tinh đời như xưa”.
Lời nói này không đầu không đuôi, mọi người chỉ lo nói giỡn không để trong lòng, Lam Hi Thần cũng không biết bọn họ nghĩ gì.
Vương Mẫu quay ra cười với Đông Vương Công “Hôm nay bảy vị tinh quân đã tới yết kiến, nhìn qua đều là nhân tài, đúng là tăng thêm thiên địa phúc khí. Sau này ca ca nhất định phải cẩn trọng quan sát tiên tịch của bọn họ, chớ xảy ra sai sót làm ảnh hưởng tới Chính Chương Thánh đế”.
Đông Vương Công vuốt râu, mỉm cười không đáp lời.
Ngọc đế khẽ hắng giọng, sau đó phất tay bảo "Bái kiến cũng đã bái kiến xong, Thất tinh quân hãy mau vào chỗ ngồi, để Bàn Đào yến hội còn khai tiệc. Trẫm tin chư vị ngồi ở đây đều đã ngóng đợi quả Bàn Đào chán đến muốn vặt lông hạc đếm giờ luôn rồi".
Mọi người vì lời nói đùa của Ngọc đế mà bật cười khanh khách.
Ngọc đế đột nhiên hỏi "Đông Phương Ma quân không tới sao?".
Lam Hi Thần nhìn qua vị trí của Ma tộc, thấy quả nhiên trong bốn chiếc ghế dành cho quân chủ thiếu đi một người. Nam Cung Nguyên Khang tiếp lời "Trước khi đi, Đông Phương huynh có vài chuyện cần xử lý, lát nữa sẽ đến".
Ngọc đế tuy rằng không vui, nhưng vấn cố thản nhiên nói "Không sao! Vậy thì khai tiệc đi thôi!".
Lam Hi Thần cùng sáu người đồng hành theo hướng dẫn của một tiên nga mà đi tới, trong lòng trùng xuống, không biết nên tiếp nhận chuyện nhìn giống cái người tên "Hi Hòa" kia thế nào nữa.
Bỗng dưng có tiếng đập bàn khiến cho y giật mình, nhìn lên thì thấy Giang Trừng nghiến răng hỏi tiên nga dẫn đường "Lý nào lại như vậy chứ? Ta cùng Hỏa Vũ kia không ngang hàng thì thôi, sao ta lại phải ngồi dưới, còn hắn thì ngồi trên?".
Tiểu tiên nga kia lúng túng không biết giải thích thế nào, Tống Lam hắng giọng "Chước Thủy tinh quân, sắp xếp như vậy có gì không ổn? Đều là chiếu theo tờ biểu của ta mà sắp hết!".
Kim Lăng cũng ngập ngừng lên tiếng "Thật ra chỉ là chỗ ngồi, ngồi đâu cũng được mà. Với lại ta thấy hắn ngồi trên cũng đúng.....".
Giang Trừng gắt um lên "Đúng cái gì mà đúng?", rồi chạy ra giữa điện, hướng về phía Nhiếp Minh Quyết, hùng hổ nói "Tâu đế quân, tiểu tiên muốn khởi kiện".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.