Ma Tôn Tái Sinh

Chương 12: Ghen tuông



Lời này của Tu Di nói ra thì thật nhẹ tênh, nhưng làm được lại vô cùng khó khăn. Trầm Nguyệt ngây người. Nỗi đau của việc bị rút từng chiếc đinh ra khỏi da thịt còn kinh hoàng hơn cả việc bị cắm vào, chính là một loại cực hình tàn khốc vô song.

“Bảo ngươi rút thì cứ rút đi, ngẩn ra đó làm gì?”

“Nhưng mà…sẽ rất đau đớn…”

Tu Di thở nặng nhọc: “Ta biết, nhưng nếu ngươi còn không rút mau, ta sắp chống không nổi tiên khí của mấy chiếc đinh này, sẽ càng bị thương nặng hơn nữa.”

Trầm Nguyệt nín thở, bất đắc dĩ đưa tay giúp Tu Di gỡ từng chiếc đinh ra, ruột gan như đứt đoạn theo mỗi nhịp thở chậm dần của Tu Di. Hắn biết Tu Di đang cố đè nén sự đau đớn. Đường đường là một ma tôn, không thể nào lại khóc lóc than thở trước mặt hắn, càng không thể nào cho phép bản thân trở nên yếu đuối đáng thương.

Trầm Nguyệt hận không thể gánh chịu nỗi đau thay Tu Di. Bàn tay vịn vào thân cây của y càng lúc càng siết mạnh hơn, đến mức gân xanh vằn vện nổi lên như mạng nhện. Khi rút đến chiếc đinh cuối cùng, nhìn máu thịt của Tu Di nhớp nháp dính bên trên đống đinh bị vương vãi khắp mặt đất, nước mắt Trầm Nguyệt rơi ra không tự chủ.

“Chẳng phải…trước kia ngươi muốn giết ta sao? Thấy ta thế này không vui à?” Tu Di đổ mồ hôi lạnh, giọng khàn khàn nói.

“Ta muốn chết chung với chàng, hoàn toàn khác với việc nhìn chàng chết một mình. Ta không muốn bị chàng bỏ rơi lại.”

Tu Di giơ tay ra, Trầm Nguyệt tưởng rằng y muốn vuốt đầu hắn nên hướng đầu tới, chẳng ngờ bị Tu Di cốc mạnh một cái: “Ngu ngốc! Ta dễ chết đến vậy sao?”

Trầm Nguyệt giúp Tu Di mặc lại áo và thắt dây đai vào, khó chịu nói: “Ta biết chàng rất lợi hại, nhưng lo lắng chính là lo lắng, không tự kiểm soát được.”

Tu Di mở nắm đấm ra. Những ngón tay rụt rè chạm lên tóc Trầm Nguyệt, lại đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Rõ là ngốc!”

Trầm Nguyệt dìu Tu Di về Vô Hạ Cung, cứ thế ở cùng y suốt nửa tháng chăm sóc cho thương tích của y. Trầm Nguyệt luôn từ chối ngủ cùng giường với Tu Di sợ làm thương tích thêm nặng. Mỗi đêm đều là Tu Di ngủ trên giường, hắn ngủ ở nhuyễn tháp, nom rất giống một nô bộc, còn giành luôn cả những việc A Kiều hay làm như bưng trà, pha nước tắm, trải chăn đệm. Tu Di không ý kiến gì. Trầm Nguyệt muốn sao cứ làm nấy, chỉ là thỉnh thoảng y hay ngắm nhìn hắn từ xa, mà hắn lại bận rộn chuyện này chuyện nọ không thấy, thành ra y cũng khá bất mãn.

Một buổi sáng, Tu Di thức dậy bắt gặp cảnh Trầm Nguyệt ngủ say tới mức ngã từ trên nhuyễn tháp xuống, khắp người còn vướng víu tấm chăn dày. Y bước đến định bế hắn lên, bất giác vì bực dọc mà rút tay lại, quay đi không thèm bế nữa. Vừa đi được vài bước, lại ngoảnh đầu nhìn, trong lòng có chút xót xa, cuối cùng vẫn là đem hắn đặt vào nhuyễn tháp như cũ.

Đúng lúc này, Tố nương và Tiểu Điềm đến bên ngoài, mang cho Tu Di chút canh sâm tẩm bổ khí huyết. Đợi Tu Di uống xong, Tiểu Điềm đem khay canh ra, để lại không gian yên tĩnh cho Tố nương và Tu Di trò chuyện. Tố nương nhìn Trầm Nguyệt cuộn tròn trong tấm chăn, bỗng hỏi Tu Di: “Đứa trẻ đó tính thế nào?”

“Từ đây về sau, y ở cùng cháu. Di nương không thích y sao?”

“Nếu ta nói không thích, cháu liền đuổi y đi sao?” Tố nương thu lại tầm mắt hỏi.

“Cái này…” Tu Di ngập ngừng, chưa trả lời được thì Tố nương đã nói tiếp: “Di nương già rồi, không thể ở cạnh cháu cả đời. Chuyện tình cảm của cháu di nương sẽ không xen vào. Cháu chọn ai cũng được, nhưng hãy chọn người có thể giúp di nương chăm sóc tốt cho cháu và không bao giờ phản bội cháu là được.”

Tu Di gật đầu: “Y không có cái gan đó. Huống hồ, y bị bọn tiên môn đuổi đi rồi, sau này chỉ có thể ở cùng cháu. Rời bỏ cháu thì chẳng còn nơi nào chịu chứa chấp y.”

“Xem chừng cũng là một đứa trẻ tốt. Suốt thời gian qua cháu bị thương, y không hề rời khỏi cháu nửa bước. Chỉ là, cháu cái gì cũng tồi tệ, một đứa trẻ tốt sao có thể thích cháu? Ta thật không hiểu nổi.”

“Di nương! Cháu đâu đến mức như người nói.”

Tố nương điểm vào trán Tu Di rồi gõ gõ mấy cái: “Cháu đã làm những gì thì tự cháu hiểu rõ.”

Tu Di nắm tay bà kéo xuống, hỏi một chuyện đã luôn thắc mắc trong lòng: “Di nương, Trầm Nguyệt từng nói với cháu rằng đến phút cuối đời, phụ thân cũng chịu nhìn nhận sự tồn tại của di nương, đối với di nương thế là đủ, có thật vậy không?”

Đôi mắt của Tố nương dấy lên chút kích động, rồi bỗng trầm xuống như một dòng sông tĩnh lặng. Bà mỉm cười: “Ta ngay từ đầu đã không có ý định xen vào giữa phụ mẫu cháu. Ta biết phụ thân cháu thích ai, và khi thích ông, ta cũng sẽ ủng hộ quyết định của ông. Ta chịu Thập Cốt Đinh thoát ly tiên môn đến ma giới, không phải cầu xin ông sẽ cho ta danh phận gì, mà chỉ muốn âm thầm ở cạnh, âm thầm bảo vệ cho ông và hạnh phúc của ông với tỷ tỷ. Cho dù đến phút cuối ông không nhìn về phía ta thì cũng không sao cả. Đời này được quen biết ông, được yêu ông là ta mãn nguyện lắm rồi.”

“Nhưng thân thể di nương vì Thập Cốt Đinh mà trở nên suy yếu, mất đi toàn bộ công pháp. Di nương dám hy sinh vì phụ thân như vậy, còn mẫu thân lại chẳng làm được gì, bà thậm chí còn vì tiên môn phản bội lại phụ thân, di nương không thấy oan ức sao? Không muốn được phụ thân cháu bù đắp sao?”

”Lang nhi, ta nói với cháu rất nhiều lần rồi. Mẫu thân cháu cũng là thân bất do kỷ thôi. Hơn nữa, trong chuyện tình cảm chỉ có yêu hay không yêu, sao lại còn có bù đắp hay không bù đắp? Bù đắp vĩnh viễn không phải là yêu. Ta cũng không hèn mọn đến mức cần phụ thân cháu thương hại. Thật ra, ta cảm thấy bản thân so với bất kỳ ai cũng đã may mắn hơn rất nhiều, bởi ta còn có cháu. Di nương xem cháu như con ruột. Đời này ta vô duyên với tình cảm phu thê, nhưng lại có được tình mẫu tử càng đáng quý hơn. Cháu ngoan ngoãn một chút, đừng khiến di nương lo lắng nữa.”

”Di nương sao lại nói y như Trầm Nguyệt, đều nghĩ rằng cháu dễ xảy ra chuyện đến vậy?” Tu Di cau có.

“Chẳng phải đều vì quan tâm cho cháu sao? Được rồi, nhanh chóng tu luyện cho xong tầng cuối Hỗn Ma Công thì di nương sẽ không lo nữa.”

Tu Di nghe vậy liền vô thức nhìn sang chỗ Trầm Nguyệt, nhìn một hồi mới than thở với Tố nương: “Nếu cháu lại biến mất, không biết phải mất bao lâu mới quay trở lại được?”

”Lang nhi, người tu luyện Hỗn Ma Công không thể dừng lại nửa chừng, bằng không toàn bộ công pháp có được từ trước sẽ dần dần suy yếu và mất sạch. Cháu không dễ dàng gì mới đi được đến ải cuối cùng này, lẽ nào muốn đem công sức của chính mình đổ sông đổ biển hết?”

“Di nương an tâm, cháu không khờ dại đến vậy. Chờ cháu bình phục sẽ tự có cân nhắc.”

Tiễn Tố nương ra ngoài rồi, Tu Di đến cạnh nhuyễn tháp của Trầm Nguyệt, nhận ra cơ thể hắn đang hô hấp bất thường trong chăn. Y giở chăn ra, không khách sáo luồn tay vào lưng hắn xoa xoa: “Đã nghe hết rồi phải không?”

”Vì sao chàng không nói với ta từ sớm?” Trầm Nguyệt siết chặt đôi tay trên thảm nhung, giọng nói nặng nề như không có hơi thở.

”Cũng không có gì to tát. Trong lúc tu luyện tầng cuối cùng, cho dù xảy ra mệnh hệ nào thì ta cũng sẽ sống lại, huống hồ chưa chắc xảy ra chuyện, ngươi tức giận gì chứ?”

“Không cần gạt ta.”Trầm Nguyệt gân cổ lên cãi lại: “Cả chàng và Tố nương đều tự hiểu là ải này khó qua thế nào, nhất định xảy ra chuyện.”

Tu Di thở dài, không nói nữa.

”Có nghĩa là…ta sẽ bị bỏ lại một mình? Phải mất bao lâu thì chàng mới tái sinh? Một trăm năm, hai trăm năm…hay lại là một ngàn năm? Cũng có thể là vài ngàn năm. Đến lúc đó, chàng còn nhớ được ta không? Làm sao chàng nhớ được cơ chứ? Xung quanh chàng có vô số người còn đẹp hơn ta. Ta chỉ là một hạt bụi mà thôi. Ta…”

Lời chưa kịp nói hết, bờ môi của Trầm Nguyệt đã bị Tu Di khoá chặt lấy. Y nghiền nát chiếc lưỡi của hắn trong khoang miệng, rồi cắn xuống yết hầu, thở mạnh nói: “Kể cả khi ngươi là hạt bụi, ta cũng sẽ nhớ được ngươi.”

Trầm Nguyệt đặt tay lên vai Tu Di: “Chàng ở trên giường với ai cũng nói thế sao? Kể cả với Sài Diệm?”

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Tu Di có lần nói rằng Đồng Cốt Thi do y luyện là một kẻ từng nằm dưới thân y, chỉ bất quá Trầm Nguyệt có nằm mơ cũng không ngờ người đó lại là Sài Diệm nổi danh ngọc thụ lâm phong, băng sơn cao ngạo nhất của giới tiên môn.

”Ghen sao?” Tu Di cười nhỏ trong khi Trầm Nguyệt lại đang tan nát cả ruột gan: “Ta biết không có tư cách.”

”Được rồi.” Tu Di ngồi thẳng dậy, quyết định không trêu Trầm Nguyệt nữa. “Đúng là ta và hắn từng ngủ với nhau nhiều lần, nhưng ngươi nên tự hào đi. Là hắn quyến rũ ta trước, không giống ngươi, ngươi là do ta nảy sinh hứng thú muốn chạm vào.”

Trầm Nguyệt nhăn mặt. Hắn có nên thấy tự hào vì điều đó?

Tu Di thấy Trầm Nguyệt vẫn không tươi tỉnh lên sau lời thú nhận này nên lại nói: “Thật ra ta không thích ăn tạp, ngày thường có đùa giỡn với nhiều người nhưng không có nghĩa là lên giường với họ. Sài Diệm tương đối đẹp, lại vì hắn chủ động trước, ta mà không làm gì thì không phải nam nhân nữa rồi.”

“Đẹp!?” Trầm Nguyệt chỉ gằn xuống một chữ, không rõ là cảm thán hay đặt câu hỏi.

”Ừ đẹp, cơ thể cũng rất đẹp.” Tu Di nhớ lại, định bồi thêm một câu là dù đẹp cách mấy thì y cũng không thích những kẻ tiếp cận y vì mục đích riêng. Có điều, Trầm Nguyệt lại cắt ngang lời y, giọng mờ mịt chua xót: “Đẹp hơn cả ta sao?”

Tu Di không giỏi giải thích, giải thích vòng vo một hồi lại thấy rằng sắc mặt Trầm Nguyệt càng xuống dốc hơn.

“Không đến mức vậy.”

Trầm Nguyệt giựt đứt dây thắt lưng, cởi phăng y phục ra trước sự ngỡ ngàng của Tu Di. Hắn bò lên đùi Tu Di, hất tóc sang một bên, nói: “Thương tích của chàng hẳn là đã lành rồi. Đêm nay chúng ta làm tình đi.”

Tu Di chớp mắt. Y chưa từng thấy một Trầm Nguyệt táo bạo như vậy.