Ma Y Thần Toán Tử

Chương 2: Người xin quẻ



Edit by HAMIstore.

=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Cơ hội gặp người nhà tiểu Hoa khó có được, ta tự nhiên phải cẩn thận chuẩn bị một phen.

Đầu tiên là đi cắt tóc, sau về nhà thay một bộ đồ vận động thoải mái, lại đến trung tâm thương mại lượn mấy vòng, mua ít đồ bổ cho cha mẹ tiểu Hoa.

Tiền mua đồ bổ này đủ cho ta cùng gia gia ăn một tháng.

Không sai biệt lắm đã đến giữa trưa, ta cưỡi con xe đạp phượng hoàng trong nhà, mang theo lễ vật đã chuẩn bị đến nhà tiểu Hoa.

Chiếc xe đạp phượng hoàng này là cha ta lưu lại, gia gia luôn luyến tiếc vứt đi, còn tự mình mua linh kiện mới về sửa đi sửa lại, miễn miễn cưỡng cưỡng vẫn có thể chạy.

Ta tất nhiên là muốn mua xe mới, nhưng gia gia kiên quyết không đồng ý, ông nói ta hoặc là đi hoặc là nghỉ.

Đến dưới lầu nhà tiểu Hoa, thấy nàng đã đứng chờ sẵn, ta dừng xe lại, còn chưa kịp cao hứng nàng đã nói: "Sao anh lại chạy chiếc xe tàn này tới chứ?"

Ta còn chưa kịp lên tiếng, tiểu Hoa đã nói tiếp: "Tôi gọi điện thoại cho anh, sao anh không nghe?"

Ta móc cục gạch Nokia từ trong túi ra, nhìn nhìn: "Lúc nãy chạy xe không nghe thấy, sao vậy, gọi tận mười mấy cuộc, không phải anh tới rồi sao, vừa đúng 11h30, không tính là trễ."

Nói xong liền lấy hai hộp đồ bổ treo hai bên xuống, tiểu Hoa ấn tay ta lại nói: "Lý Sơ Nhất, chúng ta chia tay đi"

"Gì?" Ta cho là nàng đang đùa.

"Chúng ta chia tay, tôi là nói 11h30 gặp mặt, nhưng 11h30 anh mới tới, cơ hội cuối cùng này anh cũng không biết quý trọng, nói thật với anh, hôm nay mẹ tôi mới anh tới, trước là mời ăn cơm, sau là muốn nói chuyện chúng ta chia tay, tôi sợ lát nữa anh ở trên bàn ăn lúng túng, nên mới xuống đây ngăn cản, chúng ta cứ như vậy đi, lễ vật anh đem về, sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa."

Nói xong tiểu Hoa đẩy một cái, ta lùi về sau một bước, chiếc xe đạp cứ thế ngã chỏng vó, chiếc xe này cũng quá kém rồi!

Tiểu Hoa há miệng không nói gì, "rầm" một tiếng quay người đóng cửa tiểu khu, lưu lại một mình ta cũng chiếc xe nằm đó.

Ta vốn muốn gọi điện thoại cho tiểu Hoa, nhưng người tiếp lại là mẹ nàng, không đợi ta lên tiếng đã nói: "Được rồi, tiểu Hoa nhà chúng tôi đã nói rõ ràng rồi, cậu nhanh đi đi, cũng không tự nhìn lại đức hạnh của mình, muốn tiền không tiền, muốn học thức không học thức, muốn công việc không công việc, cũng dám mơ tưởng đến tiểu Hoa nhà chúng tôi, nhanh chóng cút đi!"

"Mẹ!"

Ta chửi bậy một tiếng liền cúp điện thoại, nâng xe dậy, nhặt hai hộp thuốc bổ lên liền đi.

Phiếu mua hàng ta vẫn còn giữ, trên đó có ghi trong ba ngày có thể trả hàng, ta vẫn là quay lại trả hàng thôi, số tiền này đủ để mua mấy vòng hoa a.

Chia tay với tiểu Hoa ta cũng không thấy buồn, chỉ là trong lòng có chút hụt hẫng.

Trả hàng xong ta liền trực tiếp quay về cửa hàng, lúc ta tiến vào trong tiệm có hai người trung niên nam tử đang đứng, gia gia ở trên ghế xem TV, cũng không tiếp đón khách nhân.

Vì vậy ta vừa tiến vào liền treo lên gương mặt tươi cười chào hỏi, hỏi họ trong nhà ai mất, xin nén bi thương, không đợi họ trả lời, liền hỏi họ muốn mua gì.

Một trung niên nam tử trong đó nhìn kỹ ta mấy lần, xong lại nhìn về phía gia gia ta nói: "Thần tướng tiền bối, đây là cháu trai của ngài sao, không nghĩ tới đã lớn như vậy rồi."

"?" Đây là ai a, vậy mà lại biết biệt hiệu trước kia của gia gia ta.

Gia gia không nói gì, tiếp tục xem TV, người trung niên vừa lên tiếng cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Lần này tôi tới không vì chuyện gì khác, chính là cầu lão nhân gia ngài xem cho một quẻ, bao nhiêu tiền cũng được."

Gia gia lúc này mới liếc nhìn hắn một cái: "Ta nói rồi, đã bỏ nghề, sẽ không giúp người khác xem tướng bói quẻ nữa, cậu đi tìm người khác đi."

Nam nhân trung niên cũng không đi, còn nói: "Thần tướng, người xem quẻ không ít, nhưng lợi hại như ngài tìm đâu ra, ngài để tôi đi tìm người khác, là làm khó tôi rồi."

Không đợi gia gia mở miệng, ta đã đứng trước mặt hắn nói: "Được rồi, chúng tôi ở đây chỉ bán vòng hoa áo liệm, không mua thì nhanh chóng đi đi, muốn tính quẻ, ra cửa quẹo phải, tới cây liễu ở bờ sông, có rất nhiều người đoán mệnh ở đó."

Nói xong ta liền muốn động thủ đuổi người.

Người nam nhân đứng một bên không nói câu nào nãy giờ tiến lên muốn ngăn ta lại, nhưng bị nam trung niên kia cản lại: "Lão Thu, không được động thủ, là người nhà của thần tướng, sao có thể bất kính?"

Nam nhân gọi là lão Thu lúc này mới dừng lại đứng qua một bên.

Người trung niên kai lại quay đầu nhìn ta và gia gia: "Thần tướng, vậy chúng tôi đi trước, nhưng tôi sẽ sớm trở lại, đến khi nào ngài đáp ứng xem quẻ mới thôi, việc này chỉ có ngài có thể giúp tôi."

Người này vừa nói, ta liền lưu ý chút tướng mạo của hắn, hai chân mày không đối xứng, khoảng cách hơi to.

Hai chân mày là chỉ huynh đệ, người có tướng mặt này trong mệnh sẽ có anh chị em cùng cha khác mẹ.

Đồng thời chân mày của hắn có chút ngắn, biểu hiện huynh đệ không hoà thuận.

Mà tuổi của hắn khoảng tầm 40, giai đoạn này nên xem vận thế ở vị trí trên hai mắt dưới lông mày, khoé mắt hai bên thiếu âm thiếu dương, có chút âm u, nói rõ mấy năm nay vận khí hắn không tốt lắm, thậm chí có chút không xong.

Mặt khác nếu hắn 39 tuổi là năm thuỷ hoả, vận khí càng thấp, xử lý không tốt sẽ gặp tai hoạ; nếu là 40, vậy là thuộc năm hoả thổ, hoả sinh thổ, thổ chưởng quản người sơ hiện, chứng tỏ đã đến năm hạn.

Kết quả tốt hay xấu tạm thời không dễ đoán, bởi những chỗ khác trên tướng mạo cũng không có gì dị thường, nếu không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, hơn phân nửa là kết quả nửa vui nửa buồn, đương nhiên nếu muốn đoán tỉ mỉ hơn chút, vậy có thể xem thử chỉ tay, hoặc là trực tiếp xem quẻ cho hắn.

Trên mặt cũng không có dấu hiệu gì khác, chỉ có xuất hiện việc huynh đệ không hợp, vậy rõ ràng tai nạn của hắn là từ huynh đệ tỉ muội của mình mà ra, cho nên lần này việc hắn tới hỏi gia gia, hơn phân nửa là cái này.

Ta bên này nhìn hắn thêm vài lần, hắn liền tò mò hỏi ta: "Tiểu huynh đệ, cậu biết xem tướng không?"

Ta sững người một lát đáp: "Một chút."

Hắn hỏi ta: "Cậu nhìn ra cái gì?"

Ta quay đầu xem thử gia gia, ông vẫn đang xem TV, như thể không quan tâm tình huống bên này, ta nghĩ nghĩ một chút liền đem những gì vừa nhìn được, một năm một mười nói với hắn.

Nghe tôi nói xong hắn ta xửng sốt một chút liền nói: "Thần a, thần a, thần tướng, cháu trai ngài cũng rất có bản lĩnh, hắn nói đều đúng, tôi đúng là cùng đệ đệ cùng cha khác mẹ có chút mâu thuẫn, nhưng mà..."

Không đợi hắn nói xong, gia gia liền từ ghế ngồi dậy nói: "Được rồi, việc của cậu ta không muốn nghe, nếu muốn nói, vậy ngày mai lại đến đi, hôm nay tới đây thôi, cậu đi trước đi."

Gia gia nói xong, người trung niên đó cũng không nói gì nữa, cung kính cúi đầu, sau đó cười cười rời đi.

Bọn họ vừa đi, ta liền hỏi gia gia những người đó là ai.

Gia gia không trả lời, ngược lại để ta đi đóng cửa tiệm, ta hỏi lại, không làm sinh ý sao?

Gia gia nói: "Không phải không làm, mà hôm nay sẽ không có sinh ý gì, con theo ta vào phòng, ta có chút việc muốn nói với con."

Đây là lần đầu tiên từ sau khi cha mẹ ta mất, vẻ mặt gia gia nghiêm túc như vậy.

Ta đành nghe lời gia gia đóng cửa tiệm lại, sau đó theo ông đi vào phòng.

Vào trong gia gia trực tiếp để ta quỳ xuống trước linh vị cha mẹ, bản thân cũng đồng thời quỳ xuống, trong lòng ta có dự cảm sắp có chuyện xảy ra.

Gia gia đưa cho ta mấy nén hương, đợi dâng hương xong ông ấy liền nói: "Sơ Nhất a, ông hôm nay thay mặt cha mẹ con giao phó lại cho con chút chuyện."

Ta gật đầu hỏi: "Gia gia, có chuyện gì, sao lại nghiêm túc như vậy?"

Gia gia thở dài một hơi nói: "Rất nhiều chuyện ông không tiện nói nhiều, ông chỉ có thể nói, mệnh của con, ông khống chế không được, cũng áp chế không nổi, nên tới sẽ tới, chỉ là có chút chuyện, ông không thể giúp con nữa, bởi vì ông phải đi rồi."

Nghe gia gia nói như vậy, ta liền kinh ngạc: "Gia gia, người sắp chết sao? Người tự đoán cho mình sao? Người đừng chết a, trên đời này con cũng chỉ còn người là người thân mà thôi!"

Ta nói xong liền bật khóc, gia gia thấy vậy quát: "Ngươi cái đồ nhát gan này, ai nói ông sắp chết, ông nói phải đi, là rời khỏi huyện thành này, ông không thể ở cùng con nữa, như vậy không tốt, nếu ở lại thì sớm hay muộn cũng hại đến con, ta không thể nói nhiều, nói chung gia gia rời đi là vì muốn tốt cho con."

Ta còn muốn nói gì đó, gia gia đã nói: "Yên tâm, trong nhà toàn bộ đồ ông để lại cho con, chỉ mang đi 2/3 phí sinh hoạt, lưu lại 1/3 cho con, đương nhiên tiền thuê nhà sau này cùng sinh ý cửa hàng đều là của con, con cũng có thể dùng một thân bản lĩnh ta dạy để kiếm tiền, nhưng con phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần không được đi tìm ta, bằng không trời sẽ giáng đại hoạ, giống như cha mẹ con trước kia vậy."

Gia gia sắp đi, ta rất đau lòng, ông còn muốn mang 2/3 tiền dưỡng lão bà của ta đi, ta càng đau lòng hơn.

Vậy nên gia gia vừa nói xong, ta càng khóc to.

Gia gia cũng không nhiều lời nữa, giao lại mọi việc, thu thập đơn giản chút đồ xong liền đi luôn, rất nhiều lời không nói với ta, cũng không cho ta đi tiễn.

Liên quan đến việc của người trung niên ngày mai, gia gia nói để ta tự xem rồi làm, tính đúng thì có được chút tiền, tính không đúng thì tự mình gánh vác.

Gia gia đi rồi, tiểu Hoa cũng chia tay ta, ở huyện thành này cũng chỉ còn mình ta lẻ loi một mình.

Vận mệnh của ta lại đi đâu về đâu đây?

Ta còn cảm thấy gia gia mang đi 2/3 tiền cưới vợ, là vì tránh cho ta mang gánh nặng lấy vợ, nói cách khác, là ta bức gia gia ta đi.

Vừa nghĩ như vậy, lương tâm liền không khỏi bất an.