Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 18: Giết người



người dịch: anhdunghcdc

***

“Tạ ơn Mạc đại phu!”

“Mạc đại phu có y thuật cao minh, cho thuốc là khỏi bệnh. Đại lang nhà ta lần này bình yên đều là nhờ ngài ra tay cứu giúp. Một chút tâm ý nho nhỏ, xin hãy nhận lấy.”

“Các vị khách khí quá. Ta là thầy thuốc, chăm sóc người bệnh, chữa bệnh là việc phải làm.” Mạc Cầu cười, đưa tay nhận lấy thịt khô rồi vui vẻ tiễn người ra bên ngoài trướng.

Quay lại bên trong, hắn mới thể hiện ra bộ dạng mỏi mệt.

Xung quanh Hỗ thị có nhiều rừng núi, nhiều mãnh thú, người bị bệnh, bị thương theo đó mà cũng nhiều hơn chỗ khác. Người thì bị ngã, người đạp nhầm cạm bẫy, người bị dã thú cắn xé, có người còn bị đạo phỉ cướp bóc ngang đường... không thiếu loại lý do gì.

Mấy ngày ở đây có rất nhiều người đến khám chữa bệnh cũng giúp cho y thuật của Mạc Cầu tiến bộ lên nhiều.

Sau khi lĩnh ngộ Bảo Dược Thương Khoa, hắn trở nên rất am hiểu cách chẩn trị ngoại thương, chỉ một thời gian ngắn đã tạo nên danh khí không nhỏ.

Ngay cả Tề sư huynh, Lôi sư huynh cũng không khỏi ngạc nhiên.

Bọn họ không ngờ, tên tiểu đệ mới nhập môn chưa bao lâu đã có nền tảng y thuật vững như thế. Nhất là Tề sư huynh. Hắn hay làm ra ánh mắt phức tạp, không biết ẩn chứa điều gì.

“Xoạt xoạt...”

Mạc Cầu lắc lư túi tiền chứa rất nhiều những đồng tiền lớn. Âm thanh thanh thúy vang lên nghe thật êm tai.

“Một, hai, ba,... năm mươi bảy, năm mươi tám,... Hai trăm linh ba, hai trăm linh tư đồng tất cả.” Đếm xong số tiền, Mạc Cầu càng thêm vui mừng.

Mới qua sáu ngày, hắn đã kiếm được hơn hai trăm đồng tiền lớn và nhiều thứ quà khác như thịt khô, hoa quả, da thỏ,... Có thể thu hoạch nhiều như vậy ở Hỗ thị này cũng chứng tỏ y thuật của hắn đã mang lại hiệu quả như thế nào.

“Làm đại phu thật dễ chịu!” Ngồi xuống ghế, Mạc Cầu với tay gặm một quả trám.

“Không phải ra ngoài chém giết, chỉ ở trong nội thành an toàn cũng dễ dàng kiếm tiền, thân phận địa vị cũng nâng lên không ít.”

“Người tập võ đi nữa cũng không tránh khỏi có những lúc bị thương, vẫn phải cần tới đại phu chưa trị. Trong hoàn cảnh bình thường chẳng ai lại đi đối nghịch với một vị đại phu cả.”

Hắn lim dim mắt, trong đầu lại hiện lên Thanh Nang Dược Kinh. Có rất nhiều khối tinh quang vẫn đang lấp lánh. Nếu có thể lĩnh ngộ hết cuốn y thư này, y thuật của hắn chắc chắn sẽ được nâng lên một tầng nữa.

Nhanh!

Cứ theo tiến độ này, không đến một năm là sẽ có đầy đủ tinh quang cho hắn cảm ngộ. Đến lúc đó thì...

“Xoạt!” Ngay lúc hắn đang trầm tư suy tính, cửa rèm vải bị xốc lên, có một sơn dân lưng đeo đao săn vội đến trước mặt hắn.

“Mạc... Mạc đại phu.” Người tới bối rối, vẻ mặt hết sức lo lắng. Hắn thở dốc. “Ta... hai huynh đệ của ta bị rắn độc cắn rồi.”

“A!” Mạc Cầu biến sắc. “Bị rắn gì cắn? Bọn hắn đang ở đâu?”

“Ở Bạch Mi Phúc.” Người sơn dân vội đáp.

“Ta không thể mang một lúc hai người được. Xin ngài hãy đến đó nhanh lên, không thì họ nguy mất.”

Nói đến đó, hai mắt hắn đỏ lựng, giọng nghẹn ngào. “Hai huynh đệ này của ta trên có mẹ già, dưới còn con nhỏ, nhất định không thể xảy ra chuyện được.”

“Bạch Mi Phúc.” Sắc mặc Mạc Cầu hơi trầm lại. Đây là một vùng đất phụ cận nổi tiếng nhiều rắn độc. Người bị rắn cắn, trong hai canh giờ phải trục độc ra, nếu không dù có là thần tiên cũng không thể cứu được.

“Đã bị bao lâu rồi?”

“Ước chừng... thời gian hai ba nén nhang cháy.” Tên sơn dân không biết chính xác, chỉ có thể ước đoán.

Tuy nhiên hắn cũng biết tình hình rất khẩn cấp, tiến lại gần, quỳ rạp xuống đất.

“Đại phu, ta van xin ngươi. Ngươi mau cứu hai vị huynh đệ kia của ta.”

“Được rồi. Ngươi mau đứng lên.” Mạc Cầu vội vã thu xếp hòm thuốc, lấy những thứ cần thiết rồi hỏi. “Bọn hắn ở chỗ nào, chúng ta qua luôn. Phải rồi, báo cho Lưu sai dịch một tiếng nữa.”

“Ta đã báo cho sai dịch rồi, chính hắn bảo ta đến nơi này tìm ngài.”

“Đại phu, phiền ngài đi một chuyến. Ngài yên tâm, dù có táng gia bại sản ta cũng sẽ đưa đầy đủ bệnh phí cho ngài.”

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.” Mạc Cầu khoát tay, vác hòm thuốc lên vai.

“Chúng ta đi.”

“Tốt quá. Tốt quá.” Tên sơn dân nghe thế thì vui mừng quá đỗi, vội vén màn, dẫn Mạc Cầu chạy ra ngoài Hỗ thị.

Lúc này trời đã chạng vạng tối. Không gian ảm đạm, mọi người đã rủ nhau đến mấy chỗ diễn kịch xem rồi, thành ra chỉ còn một mình Mạc Cầu ở chỗ này.

Hai người vội vã lên đường, hướng đến Lục Liên Sơn.

Tên sơn dân đã quen với địa thế, lại thêm lo lắng cho huynh đệ của mình nên dù vác trên vai cái hòm thuốc khá nặng mà vẫn chạy như bay.

Mạc Cầu gắng sức đuổi theo, cố lắm mới kịp.

Chạy một mạch một lúc, Mạc Cầu hô hấp khó khăn, thở dồn dập sắp không chịu nổi nữa.

“Phù phù...”

Hắn dừng lại, hai tay chống gối, trán đầy mồ hôi. Hắn nhìn sơn mạch phía trước hỏi.

“Còn... còn bao lâu nữa?”

“Sắp đến rồi, ở gần ngay phía trước kia thôi.” Tên sơn dân nhíu mày. “Ngài phải nhanh lên, không thì không kịp.”

“Được rồi.” Mạc Cầu gật đầu. Chân muốn bước nhưng chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt đại biến.

“Ực ực...” Hắn nuốt cổ họng khô khốc, lặng lẽ quay người nhìn về phía sau.

Trời chiều ảm đạm chỉ còn ánh lên chút ánh sáng le lói xuyên qua kẽ lá. Hỗ thị đã khuất khỏi tầm mắt từ bao giờ.

Xung quanh hắn là một mảnh âm u, ngay cả tiếng chim hót cũng không thấy đâu. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.

“Mạc đại phu.” Tên sơn dân quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc nói. “Ngài làm sao vậy?”

“Ta...”, Mạc Cầu há to miệng, lo lắng nhìn đối phương một lúc rồi mới đáp. “Thân thể ta không khỏe, đã không chịu được nữa. Thân thể ngươi cường tráng thế kia, mau đi mang bọn hắn tới đây để ta xem cho.”

“Vậy sao.” Người sơn dân này cau mày.

“Không còn bao xa nữa sẽ đến nơi, hay là Mạc đại phu cố gắng thêm chút nữa.”

“Ta không đi nổi nữa rồi.” Mạc Cầu cười khổ, toàn thân run rẩy, vẻ cực kỳ suy nhược.

“Ngươi nhìn bộ dạng ta là biết. Ngươi nhanh mang người tới đây không thì không kịp.”

“Điều này...”, tên sơn dân sờ cằm, tiến lên một bước nói. “Hay là ta cõng ngài đến đó?”

“Cái gì.” Mạc Cầu vô thức lùi lại, mặt trắng bệch. “Không cần đâu. Làm thế không tiện.”

“Ta cõng ngài thì có gì không tốt chứ?” Tên sơn dân này nhếch mép cười một tiếng. “Ngài chẳng phải cũng nói khí lực ta tốt, dù cõng ngài trên lưng cũng không bị chậm bao nhiêu thời gian.”

Đang lúc còn nói dở, tay hắn đã lặng lẽ sờ đến chuôi đao phía bên hông.

“Ngươi...” Mạc Cầu biến sắc. Ngay lúc ấy hắn đã nghĩ đến chuyện mình bị lừa, vội vàng xoay người định chạy.

“Xoạt xoạt!” Phía sau hắn lá cây xào xạc, chợt xuất hiện hai người cầm đao trong tay chắn ngang đường hắn.

“Mạc đại phu, ngài làm như vậy là muốn chạy đi đâu?”

Hai người này đều ăn mặc như sơn dân nhưng bộ dạng hung tợn, nhìn qua đã biết không phải người lương thiện.

“Các ngươi muốn làm gì?” Trong lòng hắn rối loạn, bước lùi trở lại mấy bước vội vàng nói.

“Chúng ta xưa nay không oán không thù, nếu muốn cướp tiền các ngươi có thể lấy hết. Cảm thấy chưa đủ thì ở chỗ ta vẫn còn.”

“Mạc đại phu, thực sự xin lỗi.” Tên sơn dân lúc đầu dẫn đường cho hắn nhẹ nhàng lắc đầu. “Đám huynh đệ chúng ta cũng chỉ làm việc này vì tiền. Ngài ở dưới suối vàng có biết cũng nên tìm đúng người mà đòi nợ.”

Lúc người này nói, hai người còn lại mang đao chậm rãi tiến lại gần.

“Các ngươi đừng có lại gần.” Sắc mặt của hắn đã trắng bệch, hai tay điên cuồng huơ huơ trước mặt.

“Đừng lo lắng.” Một người trong bọn cười lạnh. “Chúng ta ra tay rất nhanh, ngươi còn chưa cảm thấy gì thì việc đã xong rồi.”

“Vút...” Một âm thanh xé gió nhỏ xíu vang lên.

Cái gì?

Hai tên đóng giả sơn dân cảm thấy hoa mắt, cổ họng má lạnh. Sau một khắc, khí lực toàn thân tiêu tán.

Yến Tử Phân Thủy!

Máu nóng theo vết thương trên cổ hai tên phun ra.

“Lão nhị, lão tam?” Tên đóng giả sơn dân lúc đầu sửng người, ánh mắt mê muội mất một lúc mới khôi phục tinh thần. Lửa giận cháy bùng trong mắt.

“Ta giết ngươi!”

“Vút!”

Hắn vừa nói hết câu, cổ tay Mạc Cầu lắc lắc. Một tia sáng vụt qua nơi cổ họng hắn. Thân thể hắn cứng đơ.

Thanh kiếm trong tay áo Mạc Cầu đã xuyên qua yết hầu.

Phịch! Phịch!

Ba thân thể theo nhau đổ gục xuống mặt đất.

Mạc Cầu cũng bước lùi một bước, toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng sợ, tinh thần nhất thời tê liệt như muốn ngã.

Ta đã giết người?

Mà giết một lần những ba người!