Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 43: Thực lực



người dịch: anhdunghcdc

nguồn: bachngocsach


***

“Thế nào?”

Văn Oanh từ phía sau ló đầu ra, quan sát con đường. Hai mắt nàng nhanh chóng sáng lên. Nàng cũng vừa nhìn thấy những đồ vật đang vứt bừa bãi.

Tơ lụa, vải vóc có lực sát thương rất lớn với nữ nhân, lấn át cả tác động của những thi thể bên cạnh.

Nhìn một lượt xong, nàng thấp giọng nói. “Không biết là tơ lụa của nhà nào bị cướp đi?”

“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, chưa vội chạy tới. Hắn lặng lẽ kéo nàng lui về phía sau.

“Cứ chờ đợi một chút.”

“Sao thế?” Hai nàng kinh ngạc nhìn hắn.

Lúc này trên đường đang vắng vẻ, không một bóng người. Đây chính là thời điểm thuận lợi nhất để xông ra kiếm bộn. Mấy đồ tơ lụa tiền bạc kia có giá trị không nhỏ.

Mạc Cầu không trả lời, hắn chỉ lắc đầu. Ba người vừa lùi vừa thận trọng quan sát, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Không bao lâu sau.

“Kẽo kẹt...”

Từ trong bóng tối, có tiếng cửa mở từ một căn nhà nào đó phát ra. Một người lặng lẽ thò đầu ra, thấy xung quanh trống trải thì chạy nhanh tới đám hàng hóa.

“Phát tài rồi, phát tài rồi!”

Hắn vừa điên cuồng lục tìm những đồ có giá trị, vừa tự lẩm bẩm.

“Vương mỗ ta cả đời đen đủi, lần này xem ra được đổi vận rồi.”

Vẻ mặt kích động, tay chân run rẩy. Hắn vô tư nên không phát hiện từ trong bóng tối có một vệt sáng lóe lên.

“Vút!”

Một mũi tên cách đó không xa bay vút tới, xuyên qua ngực hắn. Sau đó xuất hiện một người cầm đao xông ra, lạnh lùng bổ xuống một đao.

Người kia vốn còn đang giãy giụa, trúng thêm một đao thì gục hẳn xuống đất.

Mất mạng!

Tên cầm đao lại gần lục lọi thân thể người này, một lúc sau hắn cầm lên một túi tiền, hướng về phía sau lắc đầu.

“Một con quỷ nghèo, cả người không có nổi lấy hai lượng bạc!”

“Quay lại đi.” Từ trong bóng tối có một giọng âm trầm vang lên. “Chúng ta chờ một chút, có thể sẽ bắt được một con cá lớn.”

“Được rồi.” Tên cầm đao gật đầu, ném túi tiền xuống rồi phi thân quay lại chỗ nấp.

Trong ngõ tối, Văn Oanh và Liễu Cẩn Tịch biến sắc.

May cho hai nàng, vừa rồi đã không lao ra theo lời Mạc Cầu. Nếu không, kết quả thế nào chắc không cần phải đoán.

Hai nàng không nghĩ lại có người bày biện tơ lụa hàng hóa giá trị ra đây làm kế dụ người, sau đó dùng cung tiễn bắn giết.

“Bọn chúng đang đi săn.” Mạc Cầu thu hồi ánh mắt, dựa thân vào sát vách tường, ánh mắt trở nên phức tạp.

“Không ngờ, bọn chúng lại áp dụng cách săn thú ở trên núi ngay tại nơi thành thị thế này.”

Vừa rồi hắn có linh cảm sự việc này có điều gì đó không đúng với lẽ thường. Con đường quá mức yên tĩnh, đám thi thể nằm rải rác cũng hơi dị dạng.

Thật may mắn!

“Bọn đạo phỉ này, tên nào cũng đáng chết!” Văn Oanh nghiến chặt răng, hung hăng quát khẽ.

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Liệu còn đường nào khác đi tới chỗ kia không?”

“Việc này...”, Liễu Cẩn Tịch suy nghĩ, vẻ mặt khó xử. “Có thì có, nhưng sợ là càng khó đi hơn.”

Mạc Cầu nghe xong cũng trầm sắc mặt.

Hiện tại trong thành chỗ nào cũng loạn, chẳng cần phải chú tâm cũng nghe được tiếng la hét, tiếng chém giết ở xa xa vọng lại. Bọn họ chọn con đường này đã là tương đối vắng vẻ rồi.

Hắn nhìn hai bên vách tường, lại nhìn thân thể và tình trạng của hai nàng rồi lắc đầu. Ý định trèo tường không thể thực hiện được.

Hắn trầm ngâm một lúc, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Hai người ở đây chờ ta.”

“Mạc đại phu.” Liễu Cẩn Tịch sững người, vẻ mặt lo lắng. Nàng nhỏ giọng nói. “Hay là chúng ta bỏ đi. Thử tìm một vài nhà nào đó xem, biết đâu gặp được người hảo tâm thì sao.”

“Càng nhiều người thì càng không an toàn.” Mạc Cầu lắc đầu. “Huống hồ...”

Hắn ngừng lại, ánh mắt càng ở nên lạnh lẽo. “Có một số việc, đã gặp rồi thì không thể không làm được. Hai người cứ chờ ở đây một lát.”

Hắn nhìn hai người gật đầu, hạ thấp thân mình, không một tiếng động biến mất trong vùng tối phía trước.

Không bao lâu sau. Lúc hắn hiện ra thì đã lại gần một bức tường thấp ở gần đó. Trên bức tường có hai người đang ngồi xổm, thay nhau quan sát động tĩnh xảy ra trên con đường trước mặt.

Một người trong tay cầm trường đao, chính là người vừa mới động thủ. Người còn lại hai chân hơi khác thường, cạnh người hắn là một cây cung dài.

Bọn hắn chọn cách đi săn người này cũng phải, cung thủ vốn không mạnh về trực diện chiến đấu.

Mạc Cầu đưa mắt nhìn vào phía trên cây trường cung. Hắn áng chừng lực đạo bắn ra lúc nãy, cây cung này chắc là Tam Thạch cung, người bắn nó phải có tu vi tối thiểu Luyện da mới dùng được. Hoặc không cũng phải là người có thần lực trời sinh khác thường.

Lực sát thương của nó rất lớn, ngay cả hắn cũng không dám ngạnh kháng. . truyen bac chien

Hai mắt lấp lánh, hắn nín thở, cơ thể thu liễm từ từ tiến lại gần hai tên kia.

Phân Ảnh Kiếm là kiếm pháp phát huy tối đa những ưu thế của nữ nhân, là kiếm pháp rất mạnh về thu liễm và ám sát. Mạc Cầu biết rõ điều này.

Hắn dựa vào vách tường, bàn chân di động nhẹ nhàng. Khoảng cách đến chỗ hai tên kia ngày một gần lại.

Mười mét. Tám mét. Năm mét...

“Vút!”

Đúng lúc ấy, từ phía sau có một mũi tên lao vút tới, sau đó là một giọng nói gấp gáp. “Các ngươi cẩn thận, phía sau có người tập kích!”

Thì ra, ngoài hai tên kia còn có người thứ ba đang mai phục!

Thật gian trá!

Mạc Cầu hơi hoảng, thân hình nhanh chóng vọt tới trước, vừa tránh mũi tên vừa lao bổ về phía hai người.

“Thật to gan!” Tên cầm đao phản ứng rất nhanh. Hắn gầm lên một tiếng, vung đao bổ tới. Đao phong cương mãnh, lực đạo không nhỏ. Phía sau hắn lại có một mũi tên bắn ra.

Phía sau mũi tên là trường đao, một trước một sau theo nhau bắn tới. Trong tích tắc này, tinh thần Mạc Cầu lại vô cùng bình tĩnh, không có chút gì của sợ hãi hay rối loạn.

Uỳnh!

Long Xà Kình từ dưới chân truyền lên, mặt đất rung nhẹ, hắn mượn lực nghiêng người nhảy sang một bên tránh mũi tên trước. Đồng thời tay phải duỗi ra, đoản kiếm trong tay phóng tới va chạm với trường đao ở phía sau mũi tên.

Kình lực bộc phát thuần túy. Không có Yến Tử Phân Thủy, không có kỹ xảo. Chỉ có lực lượng.

Lực đạo tương đương với một chiêu của cao thủ Đoán Cốt khiến đối phương biến sắc, không thể không ngửa người về sau né tránh.

Thân hình đột nhiên bị mất thăng bằng, chính là chỗ cho sơ hở hiện ra.

“Xoạt!”

Đoản kiếm trong tay Mạc Cầu như độc xà lướt qua cổ họng tên cầm trường đao. Sau khi xuyên qua vẫn còn dư lực lao về phía tên cầm cung phía sau đối phương.

Giờ khắc ấy, tên cung thủ vẫn còn đang cầm mũi tên trong tay không kịp phản xạ, luống cuống lấy cây tên đánh chặn đoản kiếm.

Hắn không nhìn thấy một thanh đoản kiếm khác còn ở phía sau đang lao đến.

Chính là ám kiếm!

“Phốc!”

Tên cung thủ chết rồi còn không biết mũi kiếm từ đâu mà ra. Ý thức hắn nhanh chóng chìm vào màn đêm lạnh lẽo.

Mạc Cầu đáp xuống đất, vung tay lên. Đoản kiếm, trường đao trong tay bổ nhào về phía sau. Thân hình hắn mềm dẻo như rắn, lúc ẩn lúc hiện lao đi với tốc độ kinh người.

Qua mấy lần chuyển thân, hắn đã lại gần tên ẩn nấp còn lại. Hắn nhanh chóng lấy Tụ Lý Kiếm gạt binh khí đối phương, sau đó đao thế xuất ra, kình lực bộc phát chém bay thủ cấp tên này.

“Phù phù...”

Trong bóng tối, toàn thân Mạc Cầu hơi run lên, mặt hắn dính đầy máu tươi của đối phương. Hai mắt hắn trợn trừng, trong ngực tim nhảy loạn xa, bàn tay run run cầm trường đao còn không vững.

Một lúc lâu sau hắn mới ổn định tinh thần trở lại.

Không phải hắn mới giết người lần đầu nhưng cảm giác chém giết liên tục khiến tinh thần hắn bị kích động không nhỏ.

Có một cảm giác gì đó như là thống khoái! Chính cảm giác này mới là điều khiến hắn bối rối.

“Ta không cố ý, nhưng bọn chúng cũng chẳng tốt đẹp gì.” Tự động viên bản thân như vậy xong, hắn vội vàng xử lý mấy cái xác dưới đất.

Lục lọi một hồi, hắn thu được chừng năm mười lượng bạc vụn, có hai khối ngọc và rất nhiều tiền.

Trường cung cũng có hai cây, trong đó có một cây Tam Thạch cung giá trị không nhỏ. Thêm một thanh trường đao đều bị hắn lấy đi.