Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 5: Dược Thương khoa



người dịch: anhdunghcdc

***

Hai người vội vã ra khỏi ngôi miếu hoang, thẳng một mạch cho đến lúc ra khỏi Quải Tử Nhai mới dừng lại thở dốc.

“Mạc... Mạc ca,” Tuân Lục ôm chặt cái túi, thở phì phò nhìn về phía Mạc Cầu, mặt đầy lo lắng.

“Ngươi bị làm sao, bị bệnh từ lúc nào?”

Thế giới này không phải chưa từng có người bị nhiễm bệnh, cũng có nhà vì nhiễm bệnh mà sụp đổ tiêu tán.

Dù bọn hắn hiện đang ở trong hiệu thuốc cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

“Ta lừa bọn chúng thôi.” Mạc Cầu lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một mảnh Thương Hương to bằng móng tay rồi nhét vào trong miệng.

“Thứ này gọi là Thương Hương, sau khi ăn vào thì sẽ nổi mẩn trên da.”

“A!” Tuân Lục ngẩn ra. “Vậy mà ngươi vẫn ăn?”

“Không sao.” Mạc cầu khoát tay. “Ta chỉ ngậm nó trong miệng để cho tinh thần tỉnh táo, mỗi ngày dùng một phần nhỏ sẽ không có gì đáng ngại.”

Mặc dù không biết có tác dụng gì hay không nhưng màn sáng trong thức hải của hắn dường như sáng hơn, coi như là cũng có tác dụng tốt.

Tuân Lục nghe mà không hiểu, lại nhớ tới chuyện vừa xảy ra thì sợ hãi trong lòng.

“Miếu thờ bị Hắc Hổ Đường chiếm mất rồi, không biết cẩu tử và tiểu Sở hiện giờ ra sao?”

Mạc Cầu trầm sắc mặt. “Bọn hắn biết chúng ta là người của hiệu thuốc Thanh Nang, như bình thường mà nói, nếu có việc thì sẽ tìm tới chúng ta mới phải.”

“Hiện giờ...” Hắn muốn nói nhưng dừng lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thời đại này không hẳn đã thái bình. Trong thành có bang phái chém giết lẫn nhau, ngoài thành thì có giặc dã cường đạo hoành hành, hai tên ăn mày nhỏ yếu bất lực như vậy, sợ sẽ không chống nổi phong ba.

Hắn nhìn quanh một vòng rồi nói. “Chúng ta hỏi han xung quanh xem sao, biết đâu sẽ có thêm tin tức.”

“Phải.” Tuân Lục hoang mang lo lắng nên không nghĩ ra được ý gì, nhưng bảo hắn làm theo thì hắn liền nghe ra.

Không bao lâu sau, hai người lại tập trung tại một chỗ.

“Năm ngày trước, người của Hắc Hổ Đường chiếm lấy ngôi miếu hoang, đuổi tất cả người ở bên trong ra ngoài. Có người nhìn thấy chúng động thủ, đám ăn mày có đứa máu me đầy người, không biết sống chết thế nào.”

“Chưa chắc đã phải là hai người bọn họ, có thể bọn họ không gặp phải việc gì.”

Hai người nói xong thì đều lâm vào trầm mặc.

Cẩu tử là người khiến cho Mạc Cầu lo lắng. Hắn sinh ra đã mắc tật cà lăm khó nói, lúc hắn mới tới thế giới này vẫn chiếu cố quan tâm tới hắn. Còn tiểu Sở là một cô gái hài hước, là đồng hương với Tuân Lục. Bốn người có quan hệ khá thân thiết.

“Được rồi,” Mạc Cầu thở dài, vỗ nhẹ vào vai Tuân Lục.

“Mỗi người đều có duyên phận, bọn chúng biết ta ở hiệu thuốc Thanh Nang, nếu không có chuyện gì bất ổn nhất định sẽ tới tìm chúng ta. Chúng ta trở về thôi.”

Tuân Lục há miệng không thành tiếng, lầm lũi đi theo.

Hai người trở về hiệu thuốc trước giờ Dần, Gian hiệu thuốc hai tầng, sáu gian là cửa hàng lớn nhất của phố này. Từ rất xa đã có thể ngửi thấy mùi dược liệu nồng đậm.

Hiệu thuốc còn có nhiều chiêu bài quảng bá bắt mắt, có khắc câu đối vào hai bên.

Chỉ mong thế gian nhân trường thọ - Không tiếc trên kệ thuốc sinh bụi.

Mạc Cầu đứng cạnh cửa chính, kinh ngạc một một lúc lâu mới trở lại bình thường, thở dài đi vào bên trong.

“Ngươi về rồi à.” Tần sư phó đang ngồi bên trong, thấy Mạc Cầu đi vào thì vẫy tay gọi.

“Mau tới gặp gỡ sư đệ của ngươi.”

“Vâng.” Mạc Cầu vội gật đầu, nhìn tiểu hài đồng quãng mười tuổi đang đứng bên cạnh Tần sư phó.

Hài đồng này còn gầy gò héo hon hơn cả hắn, quần áo mộc mạc nhưng sạch sẽ. Tuổi nó không lớn lắm nhưng so với Mạc Cầu thì hơi cao hơn một chút.

Tần sư phó đưa ngón tay chỉ nó rồi nói. “Tên nó là Trình Thọ, theo ta học y dược, hai ngươi hãy làm quen đi.”

“Trình sư đệ,” Mạc Cầu gật đầu chào. “Ta tên Mạc Cầu, đến trước ngươi chưa được bao lâu, mong được chỉ giáo về sau.”

Trình Thọ là hài tử vừa mới ra ngoài, đối nhân xử thế so với Mạc Cầu thì còn kém xa. Nó nghe xong chỉ biết trừng mắt đứng nhìn, không biết phải trả lời ra sao, chỉ nhếch miệng cười tỏ ý thân thiện.

“ĐƯợc rồi.” Tần sư phó cũng không để ý, nói.

“Ngươi làm sư huynh, tuổi cũng lớn hơn, sau này để ý dạy bảo nó một chút.”

“Đúng rồi,” hắn ngừng lời, nhìn Mạc Cầu hỏi. “gần đây ngươi học tập thế nào rồi? Đã nhận biết được bao nhiêu dược liệu trong cửa hiệu? Đã rõ dược tính, cách dùng của từng loại hay chưa?”

“Những gì Ngụy sư huynh dạy ta đều đã ghi lại.” Mạc Cầu hướng mắt lên đáp. “Dược liệu trong hiệu thuốc đã nhớ được bảy tám phần, dược tính, cách dùng cũng đã nắm rõ.”

“Thật sao?” Tần sư phó nhíu mày, vẻ không vui.

“Ngươi chớ có khoác lác. Ngươi mới đến được bao lâu, những dược liệu bình thường trong hiệu thuốc cũng có đến trên trăm loại, ngươi có thể nhớ được bao nhiêu chứ?”

Hắn chỉ là thuận miệng hỏi thăm về tiến độ học tập của Mạc Cầu, không ngờ nó lại lớn lối như thế. Năm xưa, để học thuộc từng ấy dược liệu hắn phải dùng mất mấy tháng.

“Thưa Tần sư phó, đúng là ta đã nhớ được không ít.” Mạc Cầu nghiêm mặt chắp tay nói.

Tự nhận như vậy không hẳn là bản tính của hắn, nhưng chuyện hôm nay đã tác động đến hắn ít nhiều. Hắn cho rằng giả vờ ngu dốt cũng chưa hẳn đã tốt. Có đôi lúc, hiển lộ ra một chút mới có thể nhanh chóng đứng vững.

“Thật sao?” Dù thấy Mạc Cầu có vẻ thành thật, Tần sư phó vẫn nửa tin nửa ngờ, vội nói.

“Vậy ta hỏi ngươi, về Lăng Mộc Khô ngươi đã biết những gì?”

Mạc Cầu không chút suy tư đáp. “Lăng Mộc Khô còn gọi Để Dược Tử, toàn thân là thuốc. Vị đắng, tình bình, có tác dụng khử phong linh hoạt, tiêu sưng giảm đau chủ trị bị thương.”

“Cách làm là phơi khô, có lúc cần cho qua lửa, đặt trong dược đấu thứ ba.”

“Ừm...,” Tần sư phó nhướng chân mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi tiếp.

“Đinh Công Đằng thì sao?”

“Đinh Công Đằng còn gọi Ma Lạt Đông, lấy củ làm vị thuốc. Vị cay độc, tính ấm, tiêu sưng giảm đau. Thường dùng giảm đau nhức do phong thấp, bán thân bất toại hoặc đau sưng nhức do va chạm khi ngã.” Mạc Cầu nhanh chóng đáp.

“Phương pháp bào chế là rửa sạch tạp chất, cắt thành miếng, để khô ráo, sau đó dùng làm thuốc hoặc mài thành bột. Nó đặt trong dược đấu thứ bảy.”

“Bạch Hoa Xà thì sao?” Lần này Tần sư phó hỏi về một loại dược liệu tương đối ít sử dụng.

Nhưng Mạc Cầu cũng chỉ hơi suy nghĩ một lúc rồi đáp. “Bạch Hoa Xà tính ấm, chủ về can kinh, vị mặn, có thể khử phong thấp, thấu gân cốt, định kinh súc. Chủ trị phong thấp tê liệt, đau khớp xương, bệnh hủi.”

“Phương pháp bào chế là hong khô sau dùng lửa để nung, xào, đốt hoặc nướng. Nó đặt trong dược đấu thứ chín.”

“An Tức Hương?”

“Bạch Hoa Long đảm?

“Tỳ đầu...”

Tần sư phó lần lượt hỏi, Mạc Cầu đều thuận lợi đáp. Ở một góc hiệu thuốc, hai người một hỏi một đáp, câu hỏi ngày một khó, người đáp đều trả lời trôi chảy.

Hỏi đến mấy thứ dược liệu hiếm thấy thì Mạc Cầu có chút chần chừ, không trả lời được.

Thật lâu sau, dưới ánh mắt hâm mộ của tiểu đồng Trình Thọ, Tần sư phó cuối cùng cũng thôi không tra hỏi nữa. Không gian trở nên yên tĩnh.

“Không sai”. Tần sư phó nhìn Mạc Cầu rồi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hơi phức tạp, xen lẫn giữa kinh ngạc và nghi hoặc, thêm một chút hâm mộ.

Hắn thở dài, đứng lên nói.

“Đi theo ta.”

“Vâng.” Mạc Cầu vội đi theo.

Ba người đi vào hậu viện, Tần sư phó để hai người đứng chờ, bản thân hắn thì trở về phòng.

Không lâu sau, hắn trở ra mang theo một quyển sách.

“Căn bản của ngươi đã ổn, ngươi học tiếp thứ khác đi.” Hắn đưa quyển sách cho Mạc Cầu rồi nói tiếp.

“Đây là cuốn Bảo Dược Thương khoa, ghi chép phương pháp xử lý khi bị xuất huyết bởi đao thương, ngươi nhìn xem. Chỗ nào không rõ thì hỏi Ngụy An, đừng cứng nhắc học thuộc lòng. Chịu khó xem lão sư làm việc mà học hỏi, sau còn dùng đến.”

“Vâng!”, Mạc Cầu nhận lấy quyển sách, vội đáp.

Đêm hôm dó, khi mọi người trong phòng đã ngủ hết, Mạc Cầu vẫn thao thức không ngủ được.

Hắn lo lắng khi nghĩ về tiểu cẩu, tiểu Sở, nghĩ đến tương lai sau này còn mịt mù không rõ. Thế giới này vẫn còn là điều bí ẩn đối với hắn.

Cuối cùng, không ngủ được, hắn dứt khoát nhắm hai mắt, ý thức trôi về vùng thế giới tăm tối trong thức hải.

“Hệ thống.”

“Tít, tít.”

Màn sáng liền bật sáng lên.

Tâm niệm Mạc Cầu chuyển động, từng chữ từng chữ vuông vắn lại xuất hiện phía trên màn sáng.

Chính là cuốn Bảo Dược Thương Khoa kia.

Xem một lúc, hắn đem quyển sách ghi vào phía trên màn sáng. Một khắc sau, hắn mở mắt. Trong mắt ánh lên một tia cuồng hỉ, kích động.