Mặc Huyên

Chương 27: Là anh, Tử Mặc đây



Giang Cẩn Huyên chợt hỏi: “Ryder, lúc đó...anh đã nói có lời muốn nói với tôi nhỉ? Anh định nói gì thế?”

Trịnh Tử Mặc bây giờ bắt buộc phải lựa chọn.

Nói, hoặc không nói.

Sự quyết đoán thường ngày của anh đã biến mất hoàn toàn trong một khoảnh khắc.

“Vậy thì tôi nói trước nhé. Anna, cái tên mà anh gọi, là ai?” – Cẩn Huyên lấy hết can đảm nói ra.

Tử Mặc ngẩn cả người. Quả nhiên trực giác của anh là đúng, cô đã nghe được lời anh nói ra.

Thấy anh cứ im lặng, cô lại tiếp: “Anh chắc chắn lúc đó không phải chỉ là gọi bừa đấy chứ? Tôi đang rất hi vọng, điều anh định nói với tôi, cũng là suy nghĩ mà tôi định nói ra với anh....” – Cẩn Huyên lạnh lùng nói, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Tử Mặc trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng cảm thấy rất bất an. Aaron lúc này mới quay lại:

“Tôi vừa thấy bác sĩ Giang ra ngoài. Nói chuyện chưa đấy?”

Trông vẻ đờ ra kia của Tử Mặc, anh chán nản nói: “Thằng nhóc quỷ này, có mỗi chuyện đó mà cũng làm không xong. Mà này, có 1 chuyện anh vẫn luôn thắc mắc”.

“?” – Tử Mặc đưa mắt nhìn, trong lòng cũng thắc mắc xem anh sẽ hỏi gì.

“Rõ ràng cậu và cô ấy chỉ gặp nhau đúng 1 lần. Lúc ấy, cậu cũng tầm 15, 16 tuổi nhỉ, còn cô ấy chỉ độ 11, 12. Thế quái nào hai người lại có thể luôn nhớ đến nhau suốt 14 năm nay thế? Bình thường gặp mấy tình huống này, tôi toàn thấy người ta cho vào quên lãng độ vài ngày sau. Người phương đông các cậu thật khó hiểu”.

Trịnh Tử Mặc ngả người xuống giường, rồi nói:

“Tôi cũng chẳng biết. Vì lời hứa khi ấy của chúng tôi sao? Nhưng chắc gì, cô ấy đã thực sự nhớ đến tôi nhiều như thế?”

“Lời hứa?” – Aaron đặt điện thoại xuống.

“Ừ. Tôi luôn mong mỏi có một người bạn ở bên từ lâu. Cô ấy, một đứa trẻ hiểu chuyện, nụ cười lúc ấy, thông minh nhưng có chút ngây ngô. Năm ấy là mùa đông, nhưng với tôi, mùa xuân đã đến rất sớm”.

Aaron khoanh tay, bĩu môi: “Đội trưởng chuyên thét ra lửa như chú mày, mà cũng thốt ra mấy lời như vậy sao? Ngày trước gặp mấy em gái xinh đẹp trong quán bar kia, dù có đẹp cách mấy thì tôi cũng quên sau đó 2 tiếng luôn rồi”.

Tử Mặc lạnh lùng đáp: “Vậy nên tới giờ anh cũng chẳng có một mảnh tình ngang vai”.

“Thằng nhóc quỷ. Anh đây thật sự muốn đánh chết cậu rồi đấy. Để xem lúc đó bác sĩ Giang còn cứu được cậu hay không. Liệu mà nói với cô ấy nhanh đi, cậu càng chần chừ, thì sau này không đơn giản là một mình cậu bị thương đâu”.

Tối hôm ấy....

Trời đã trở lạnh. Trịnh Tử Mặc ngồi trên ghế đá, nhìn về khoảng không vô định. Anh sờ nhẹ lên vết băng ở vai, rồi suy nghĩ gì đó.

Chợt một giọng nói vang lên: “Trời lạnh rồi đấy, anh không sợ cảm lạnh sao?”

Tử Mặc quay lại, thì thấy Giang Cẩn Huyên đang đứng cầm cốc cafe, trên người vẫn còn vương chút vết máu, hẳn là vừa mới phẫu thuật cho bệnh nhân xong...Trên gương mặt xinh đẹp của cô toát lên vẻ mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn hẳn đi vì mất ngủ.

“Trông cô như thế này, chắc là không phải ra đây ngồi hóng gió đấy chứ?”

Giang Cẩn Huyên ngồi xuống cạnh anh, rồi đưa một cốc cafe khác cho anh: “Lúc nãy tôi thấy anh ngồi một mình, sợ anh lạnh, nên mua cho đấy. Uống đi”.

Trịnh Tử Mặc vươn tay nhận cốc cafe, rồi húp một ngụm.

Giang Cẩn Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, cô vẫn đang ôm trong mình hi vọng...

Tử Mặc đặt cốc cafe xuống kế bên, rồi nói: “Cảm ơn, cafe rất ngon”.

Cẩn Huyên cúi mặt, rồi bất giác hỏi: “Anh có thắc mắc, vì sao lần đầu gặp ở đây, tôi đã nhìn ra anh là một điệp viên không?”

“....”

“Lúc tôi còn bé, bố tôi là một điệp viên rất giỏi. Vì sợ tôi lâm vào nguy hiểm, ông ấy đã chọn cho tôi sống dưới một thân phận giả, còn chỉ cho tôi nhiều thủ thuật mà các điệp viên thường áp dụng lên mục tiêu của mình nữa. Vậy nên, cách anh chạm tay vào mang tai của tôi khi ấy, đã khiến tôi nhận ra. Vả lại, cách anh làm...rất giống một người bạn của tôi....Nghe có vẻ ấu trĩ, nhưng tôi thật sự đã mong anh chính là anh ấy”.

Trịnh Tử Mặc ngẩn người. Đây...đúng là Anna mà anh vẫn luôn mong ngóng 14 năm nay. Cảm xúc lúc này có chút hỗn loạn, nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh. Nhìn thấy anh không nói gì, Giang Cẩn Huyên có chút thất vọng, rồi đứng dậy:

“Phải rồi, sao tôi lại nói chuyện này với anh chứ nhỉ? Thất lễ rồi, tôi phải quay lại làm việc đây”.

Trịnh Tử Mặc vội đứng lên, kéo tay cô lại, khiến Cẩn Huyên ngã nhào vào người mình. Anh dùng tay không bị thương của mình ôm chặt lấy cô, gục mặt xuống bờ vai nhỏ nhắn ấy:

“Anna, là anh....Là anh, Tử Mặc đây...”