Mặc Huyên

Chương 39: Giới hạn của Nhan Ngọc



3 tuần sau, Kiều Nhan Ngọc đã dần trở lại với công việc chính của mình. Sau sự cố trước kia ở quán bar, cô cũng đã âm thầm cho người điều tra sự việc, nhưng cũng vô ích. Điều bây giờ cô có thể làm, chính là vừa tập trung cho công việc, vừa cẩn thận trong mọi tình huống có thể xảy đến. Thứ cô vẫn đang nghi ngờ, là Aaron, vì anh ta có vẻ như đang giấu cô về thông tin của kẻ đã hãm hại cô lúc đó. Nhưng cô cũng có chút thông cảm, vì FBI mà, có thể thông tin đó là tuyệt mật cho nhiệm vụ của họ thì sao. Nên tốt nhất bây giờ, cô cứ tập trung cho công việc của mình.

Cô sải bước lên văn phòng. Vừa bước vào, thư kí của cô đã vội chạy tới:

“Kiều tổng...”

“Có chuyện gì sao?” – Kiều Nhan Ngọc nhìn xung quanh. Chợt cô thấy bóng một người đàn ông đứng lượn lờ bên trong. Cô đanh giọng:

“Anh là ai?”

Người đàn ông nghe vậy thì quay lại, cười khẩy:

“Mới đó mà đã quên anh rồi sao?”

Kiều Nhan Ngọc nhìn hắn xong thì tặc lưỡi, khoanh tay đáp: “À, hóa ra là anh, Alex”. Không sai, đó là gã bạn trai cũ hãm tài kia của cô lúc trước. Bây giờ trông hắn có vẻ phong lưu hơn, hẳn là đã chiều lòng nhiều quý cô lắm đây.

“Ann, cô ra ngoài đi. Dời cuộc họp lại, tôi có việc riêng cần giải quyết” – Nhan Ngọc quay sang nhìn nữ thư kí.

“Vâng” – Ann nhanh nhẹn ra khỏi phòng. Kiều Nhan Ngọc tiến lại gần, rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Lần này, là việc quan trọng gì đây?”

Alex ném ra một tấm hình. Trong đó là hình của cô và Giang Cẩn Huyên lúc ở New York.

“Đây là chiêu trò gài bẫy của cô, đúng chứ?”

Kiều Nhan Ngọc hờ hững đáp: “Phải, có vấn đề gì sao?”

“Sao cô dám lừa tôi” – Alex gằn giọng, âm giọng của hắn mang đầy ý hăm dọa. Kiều Nhan Ngọc cũng không vừa, trực tiếp hất ngón tay đang chỉ trỏ cô của hắn ra:

“Oan ức gì sao? Anh chưa biết định nghĩa về “phép thử” à? Thôi vậy, có nói trăm lần, thì đồ đần nhà anh cũng không hiểu hết”.

“Cô!!” – Alex định vung tay đánh cô, nhưng rồi cô lại tiếp:

“Muốn đánh tôi? Có bản lĩnh đấy. Nhưng bây giờ, tôi mới là người ở kèo trên. Tập đoàn của anh gây dựng, chẳng là cái đinh gai gì với tôi đâu. Ngày trước, tôi yêu anh, nhưng tôi không ngu muội đến mức giao dù chỉ 2% cổ phiếu của công ty tôi, dù cho anh cứ nài nỉ, van xin như một thằng ngốc vậy. Thế mà bây giờ, anh đòi giương oai với tôi sao? Alex, anh bạo dạn hơn tôi tưởng nhiều đấy”

Nghe những lời này xong, Alex tức nổ đom đóm mắt. Nhưng có tức, cũng chẳng thể làm gì. Kiều Nhan Ngọc vẫn đang nể tình khi xưa cô và hắn yêu nhau, nên mới không rút vốn đầu tư. Bây giờ bản hợp tác với Dior đã về tay Kiều thị, thì hắn lại đang rất hối hận.

Kiều Nhan Ngọc như đọc được suy nghĩ của hắn, cô cười lớn, rồi mở điện thoại: “Chà, nghe bảo anh sắp kết hôn. Để xem nào, Ashley Victor, con gái của tập đoàn tài chính thứ 4 thành phố nhỉ? Cũng tiếc thật, Ashley là một người rất hiền lành, vậy mà lại lấy phải một kẻ như anh”.

“Kiều Nhan Ngọc, phụ nữ châu Á các cô đều thích móc mỉa đàn ông thế sao? Cô có thể thoát lần 1, nhưng không có lần 2 đâu” – Alex lỡ miệng.

Kiều Nhan Ngọc nghe xong thì trừng mắt: “Thoát lần 1? Chà, có vẻ tôi đoán đúng rồi nhỉ? Nhưng anh là một kẻ hèn nhát, chuyện bỏ thuốc hay sỉ vả tôi, anh đâu dám làm một mình?”

Alex biết mình đã lỡ lời, bèn đánh trống lảng: “Gì chứ, cô đừng có nói linh tinh”. Hắn cắn răng, nếu cô biết được hắn và Phó Nghi Huyền cấu kết với nhau, thì mọi thứ sẽ đi tong.

Kiều Nhan Ngọc đặt điện thoại xuống bàn, rồi lạnh giọng: “Nói. Anh tới đây làm gì?”

Alex dần lấy lại bình tĩnh, rồi đưa cho cô thiệp mời: “Đây. Đám cưới của tôi và Ashley”.

Kiều Nhan Ngọc nhìn tấm thiệp trên tay hắn, cô cầm lấy: “Anh nên nhớ, tôi đây là vì Ashley. Nếu trong buổi tiệc đó, anh dám lật lọng, gạ gẫm người phụ nữ khác, thì tôi sẽ cho công ty anh về với cát bụi”.

.....

Alex mặt hằm hằm rời khỏi công ty. Hắn tức giận, gọi điện cho Phó Nghi Huyền:

“Cô ta có vẻ biết là tôi làm chuyện đó rồi”.

“Cái gì cơ?” – Đầu dây bên kia, Phó Nghi Huyền tức giận đáp. Cô ả nghiến răng, nếu như Kiều Nhan Ngọc biết được sự thật này thì toi. Nhưng cô ả cũng không thể cho người trừ khử Alex, vì công ty hắn đang là 1 trong những cổ đông thân thiết của Phó thị.

Phó Nghi Huyền dần lấy lại bình tĩnh, hỏi hắn: “Đám cưới của anh còn bao lâu? Liệu có chắc chắn cô ta sẽ tới?”