Mặc Thiên Phó Ý: Hợp Đồng Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 17: Chuyển Đến Chỗ Tôi!



Sau cái chết của chú Dương từng giây từng phút trôi qua như cực hình tra tấn Thiên Ý, dù cảnh sát đã điều tra và kết án là vụ t.ự t.ử nhưng Thiên Ý hiểu rõ đằng sau chuyện này có kẻ giật dây làm hết mọi chuyện, mà mục tiêu của hắn chỉ có thể là ba cô. Chỉ sợ Thiên Ý càng chậm trễ nguy hiểm càng đến gần ba.

Thiên Ý lấy hết can đảm bước vào căn phòng rộng lớn xa hoa, đập vào mắt là chiếc giường trắng tinh khôi nằm giữa phòng. Hàng ghế sô pha dài uốn lượn quay mặt về bức tường thủy tinh, từ nơi đây nhìn xuống có thể bao quát toàn thành phố, mà trên chiếc ghế đó người đàn ông với tư thế ung dung đang nhìn Thiên Ý không chớp mắt. Cô nuốt nước bọt cố ngăn sự sợ hãi trong lòng đang trào dâng, Thiên Ý cất bước rụt rè đi về phía người đàn ông cúi đầu chào hắn.

"Xin chào! Tôi là Thiên Ý chắc anh đã biết rồi."

Cô liếc mắt nhìn người đàn ông, hắn ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ như lần đầu gặp gỡ.

"Tôi đã biết hết mọi chuyện, còn biết anh là đối thủ mà ba tôi nhắc tới. Những lời tôi sắp nói ra rất hoang đường nhưng xin anh tha cho ba tôi, chẳng phải những gì anh muốn đều nằm trong tay anh sao? Tiền bạc, địa vị và danh vọng. Ba tôi thua rồi, anh có thể chừa cho ông ấy một con đường sống hay không?"

Thiên Ý bật khóc, từng giọt nước mắt óng ánh như pha lê rơi vỡ trên sàn nhà.

"Anh Phó Mặc, xin anh nhớ đến quan hệ trước kia của chúng ta, cầu xin anh niệm tình tôi là bạn của Thục Ý mà tha cho ba tôi."

Trong căn phòng rộng lớn vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của Thiên Ý, từng đợt như đấm thẳng vào trái tim người nghe.

Phó Mặc cau mày khó chịu, sự bực tức trong lòng ngực trỗi dậy khi Thiên Ý nhắc đến Thục Ý, ngay chính bản thân hắn cũng không lý giải được cảm xúc của mình, chỉ biết Thục Ý là cái tên không thể nhắc đến.

Phó Mặc mở lời, gương mặt lạnh tanh, sắt đá: "Cô luôn miệng xin tôi tha cho ông ấy, vậy cô nói xem tôi nên tha cho ông ta thế nào?"

Môi Thiên Ý trắng bệch, đôi chân thoáng run lên, phải cố gắng hết sức Thiên Ý mới không ngã quỵ trước Phó Mặc.

"Chỉ cần anh tha cho ba tôi một con đường sống, dù thế nào tôi cũng đồng ý."

Thiên Ý cắn môi, từng hơi thở là từng hồi lạnh buốt, cô siết chặt bàn tay dần khuỵu gối, quỳ trước mắt Phó Mặc, yếu ớt khẩn cầu.

"Cầu xin anh, tôi đã không còn người thân nữa rồi. Xin anh tha cho ông ấy!"

Phó Mặc nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào cặp mắt thanh khiết của Thiên Ý, hắn bật cười chế giễu.

"Cô nói sẽ làm theo những gì tôi muốn đi!"

Hai hàng nước mắt chảy dài, Thiên Ý nức nở nói: "Tôi sẽ làm theo những gì anh muốn!"

Phó Mặc vừa ý, hắn đưa đến bản hợp đồng bắt ép Thiên Ý ký vào. Điều kiện trên bản hợp đồng, chính là cô phải phục tùng hắn một năm.

Thiên Ý sửng sốt nhìn bản hợp đồng lại nhìn đến gương mặt lạnh tanh không chút tia ấm kia, cô nuốt nước bọt cắn răng ký vào. Thiên Ý biết rõ khi bản thân đồng ý điều kiện với hắn, tương lai của cô chắc chắn sẽ không có một ngày yên bình. Nếu không phải vì cô muốn cứu ba, Thiên Ý có lẽ đã bật dậy rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi vị nhục nhã.

Phó Mặc nhận lấy bản hợp đồng hắn cười phá lên, con dao không biết có từ lúc nào áp sát vào gò má trắng trẻo của Thiên Ý, độ lạnh từ lưỡi dao truyền tới khiến Thiên Ý rùng mình, ngược lại Phó Mặc dường như rất phấn khích.

"Nếu tôi rạch một đường lên gương mặt này sẽ thế nào nhỉ? Cô nói xem tôi nên vẽ thứ gì lên mặt đây? Một chú bướm hay là một bông hoa?"

Thiên Ý nấc lên, cả người cứng đờ chẳng dám nhúc nhích.

"Tôi... tôi không biết."

Biểu cảm sợ hãi của cô làm Phó Mặc mất vui, hắn quăng con dao vào hồ cá, tiện tay cầm chai rượu vang đã mở nắp đổ vào miệng Thiên Ý. Cô càng giãy giụa Phó Mặc càng bóp chặt mặt cô hơn.

Hắn nghiêm giọng: "Khôn hồn thì uống cạn cho tôi, nếu cô muốn ông ta được sống."

Một nửa rượu đỏ như máu chảy xuống cổ họng Thiên Ý, số còn lại tràn ra bên ngoài thấm đỏ phần ngực áo khiến nó trở nên kinh dị như một vụ giết người. Thiên Ý không dám phản kháng, cô biết hiện giờ người có thể cứu ba chỉ có Phó Mặc, nếu để hắn phật lòng Thiên Ý sợ mình sẽ mất ba vĩnh viễn.

Phó Mặc buông cô ra, hắn kinh tởm nhìn rượu dính vào tay mình, từng tế bào trong cơ thể đang gào thét sự giải tỏa.

Hắn nhìn cô gái nằm trên sàn nhà, tóc tai rối bời váy trắng chuyển thành màu đỏ, thấy cô co rúm trên đất Phó Mặc không chút cảm thương thay vào đó là cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.

Phó Mặc kéo Thiên Ý đang nằm trên mặt đất lên, lôi cô quăng ngã lên giường, toàn bộ rèm cửa cũng được mở ra ánh mặt trời gay gắt chiếu vào vạch trần hành vi hung ác của Phó Mặc.

Thiên Ý hét lên: "Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!"

Phó Mặc nghiến răng xé rách phần áo trước ngực của Thiên Ý, hắn lẩm bẩm.

"Con đ.iếm dơ bẩn, mày chỉ là con đ.iếm dơ bẩn, có cái gì mà cao sang."

Thiên Ý nghe không hiểu những lời hắn nói, cô càng vùng vẫy Phó Mặc càng thô bạo hơn. Nhìn chiếc áo bị xé thành nhiều mảnh nằm vương vãi trên đất, một sự nhục nhã trước nay chưa từng có phủ lên toàn thân cô.

Thiên Ý rống lên: "Anh buông ra, tôi không muốn mau thả ra."

Phó Mặc cười khẩy, hắn tóm tóc Thiên Ý lôi sền sệt cô ra đến bức tường kính, ép mạnh cô vào tường. Khuôn mặt, bộ ngực và khắp nơi trên cơ thể Thiên Ý xuất hiện rõ ràng, chỉ cần người bên dưới ngước lên có thể nhìn thấy cô bán khỏa thân giữa thanh thiên bạch nhật.

Phó Mặc kề sát tai cô nói nhỏ: "Khi bị sỉ nhục ai cũng nói như cô rằng không muốn, đến cuối cùng kẻ ác đó có tha thứ không?" Hắn ngửa cổ cười, giọng cười lạnh sống lưng: "Bớt nói mấy lời dư thừa như không muốn trước mặt tôi. Nghe cho rõ đây kể từ bây giờ cô chính là nô lệ, mọi chuyện đều phải nghe theo tôi... nếu muốn ba cô sống."

Thiên Ý nhắm mắt khóc sụt sùi, giọng nghẹn ngào nức nở: "Tôi biết, chỉ cần anh tha cho ông ấy chuyện gì tôi cũng làm."

Phó Mặc bật ra tiếng hừ vô cảm, hắn vừa thả tay Thiên Ý liền trượt dài xuống sàn, cô tự ôm lấy cơ thể của mình, đôi vai gầy run rẩy mãnh liệt.

Phó Mặc chỉnh lại cổ áo, ngạo nghễ liếc nhìn cô gái tàn tạ trên đất và chiếc áo bị xé rách, hắn ra lệnh.

"Ba giờ chiều nay chuyển đến chỗ tôi, đi một mình và đừng mang theo thứ gì tại ngôi nhà đó, tôi ngại bẩn."

Trước khi rời đi Phó Mặc quăng cho Thiên Ý mảnh giấy có ghi địa chỉ nhà.

Thiên Ý nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay tự cổ vũ bản thân có thể làm được, vì ba cô có thể làm mọi thứ, bất cứ giá nào cũng phải cứu ông.