Mặc Thiên Phó Ý: Hợp Đồng Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 28: Ồn Ào Ở Cô Nhi Viện (2)



Thấy đứa trẻ giàn giụa nước mắt, quần áo xộc xệch bốc mùi hôi, trên người chi chít vết thương lớn bé, viện trưởng đau xót ôm đứa trẻ vào lòng.

Bà tức giận liếc nhìn người phụ nữ cao ngạo đối diện, song vẫn giữ thái độ bình thản.

“Cô làm vậy là bạo hành trẻ em đấy, tháng trước cô đến nhận nuôi đứa bé vẫn khỏe mạnh, sao bây giờ lại thành ra thế này?”

Viện trưởng sờ trán phát hiện đứa bé sốt cao, cậu bé khó chịu nằm trong vòng tay bà thút thít.

Người phụ nữ kia không có bất kỳ lời xin lỗi nào, ả khoanh tay trước ngực, bĩu môi xem thường.

“Chỉ có rác mới bị bỏ đi, mấy đứa ở đây cũng như thế thôi, có người nhận là may mắn của bọn chúng, bà còn muốn gì nữa.”

Lời nói quá đỗi xúc phạm của ả ta làm tất những người có mặt nổi giận. Thiên Ý bước lên hai bước, cô không hề có ý muốn gây sự, chỉ là thiện chí nhắc nhở.

“Những lời chị nói ra có thể gây tổn thương cho người khác đấy, đặc biệt là với đứa trẻ vô tội.”

Thấy có người đứng ra bênh vực, ả cắn môi liếc đôi mắt sắc lẹm về phía Thiên Ý.

“Mày là cái thá gì mà lên mặt dạy đời tao?”

Thấy ả sắp động tay động chân, người đàn ông đi cùng vội tiến lên ngăn cản.

“Thôi mà em yêu, đừng chấp bọn nít ranh. Để anh xử lý giúp em.”

Gã cười nham hiểm đánh giá Thiên Ý một lượt từ quần áo tóc tai, đến dáng người đều không bỏ sót.

Từ khi Thiên Ý vừa xuất hiện gã đã chú ý đến cô, nhất là “nụ cười dọc” thấp thoáng dưới cổ áo càng khiến gã thèm nhỏ dãi. Tưởng tượng có thể kéo cô lên giường, sau đó lột sạch lớp quần áo vướng víu, nhấm nháp từng nơi trên cơ thể tươi xinh mọng nước đó, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến máu huyết gã sôi sùng sục, thằng em mon men ngóc đầu.

“Này em gái! Nói thế thì không hay đâu.”

Đột nhiên gã tóm lấy tay Thiên Ý, nhân lúc mụ vợ già của mình không chú ý hôn lên cổ tay cô, điệu bộ thèm thuồng.

Sắc mặt Thiên Ý chợt trắng bệch, cô gỡ tay gã ra, nhăn mặt nhìn vào vị trí nơi gã vừa hôn, một cảm giác tởm lợm buồn nôn xộc lên cổ Thiên Ý. Thậm chí qua nhiều ngày sau cảnh tượng đôi môi dày thâm xì kia chạm lên cổ tay mình, cũng khiến Thiên Ý rùng mình khinh bạc.

Biết Thiên Ý tay yếu chân mềm, lại ở nơi chỉ có người già và trẻ nhỏ, gã được nước làm tới buông câu cợt nhả.

“Sao vậy cưng, mới đó mà giận rồi hả? Đáng ghét quá! Cưng có người yêu chưa, không thì để anh…”

Vừa nói gã vừa nhào đến hôn cô, nhưng Thiên Ý nhanh tay vả vào mặt gã. Tiếng chát vang lên khuấy động không khí trầm lặng.

Năm ngón tay in hình lên gương mặt, hai mắt gã trợn trắng, lửa giận bừng bừng xộc lên, gã vả hai bạt tai vào mặt Thiên Ý. Do lực tay quá mạnh, Thiên Ý ngã trên mặt đất, đầu óc xoay vòng mọi vật trước mắt không nhìn rõ gì.

Vú Hiền thấy Thiên Ý bị bắt nạt thì chạy đến chắn trước mặt cô, vú la lên.

“Cậu làm cái gì vậy, muốn làm gì? Có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu không?”

Gã không sợ, ngược lại còn văng tục.

“Mẹ… thằng này đ.éo sợ. Có giỏi thì gọi tụi nó tới còng đầu tao đi, con mụ già.”

Từ bé đến lớn gã chưa từng sợ ai, sinh ra trong gia đình giàu sang, lại có tiền bạc chống lưng, trước giờ tung hoành khắp nơi mà chẳng lo nghĩ đến hậu quả. Hôm nay tại một cô nhi viện rách nát bị một con ranh cùng một bà già uy hiếp, lòng tôn nghiêm của gã bị xúc phạm nặng nề. Nếu không trừng phạt hai người này ra trò, gã làm sao còn mặt mũi nhìn đời.

Gã đẩy vú Hiền sang một bên, sau đó đưa tay xé rách một bên vai áo của Thiên Ý, lộ ra bả vai thon thả, đường xương quai xanh mềm mại ẩn hiện đâu đó là bờ ngực căng tròn.

Hai mắt gã sáng lên, trước lúc gã vồ đến sờ soạng Thiên Ý, thì bên ngoài vang lên tiếng xe cảnh sát.

Người phụ nữ kia tái mặt, thấy chồng mình dây dưa với Thiên Ý thì cơn ghen nổi lên. Ả xông đến kéo chồng mình ra, vung tay tặng cho Thiên Ý cái tát, móng tay dài cào sâu vào da thịt, ả nghiến từng chữ qua kẻ răng.

“Mày dám quyến rũ chồng tao hả? Cái hạng gái lăng loàn, tao cào nát mặt mày xem sau này mày còn dụ dỗ được đàn ông nữa không?”

Gã chồng nghe đến cào nát mặt thì vội ngăn vợ mình, chẳng phải vì đạo đức mà là vì gã tiếc. Gương mặt thế kia mà bị cào nát có phải tiếc lắm không?

“Thôi nào em, vợ chồng mình đi thôi. Để tụi cớm đó tới thì ngày mai mặt của vợ chồng mình lại có đầy trên mạng, ông già sẽ cằn nhằn tiếp cho xem.”

Nghe chồng nói thế ả ta cũng từ bỏ ý định cào nát mặt Thiên Ý, hai người leo lên xe phóng đi trước khi cảnh sát đến.

Cùng với đoàn người tiến vào chú tài xế hớt hải tìm Thiên Ý trong đám đông hỗn loạn.

Thiên Ý ngồi dựa tường, hai bên mặt đỏ chót, khóe miệng rướm máu. Cô dùng tay che đi phần da thịt lộ ra bên ngoài.

Thấy cô chật vật ngồi trên nền đất lạnh, chú tài xế vội vàng cởi áo khoác của mình phủ lên người cô, chú ân cần hỏi.

“Cô không sao chứ cô Thiên Ý?”

Thiên Ý yếu ớt lắc đầu, giọng cô khàn khàn: “Chú yên tâm đi, tôi vẫn ổn! Chỉ là vết thương ngoài da, về thoa ít thuốc sẽ ổn thôi.”

Chú nghiến răng, phẫn hận mắng cặp vợ chồng đó. Bên kia viên cảnh sát làm việc cùng viện trưởng, bên này Thiên Ý khẽ kéo tay chú tài xế.

“Bà ấy là vú nuôi của tôi, vừa nãy vú vì cứu tôi nên bị gã đàn ông kia đẩy ngã. Chú có thể đưa bà ấy vào bệnh viện được không?”

“Được.”

Vú Hiền được chú tài xế đưa đến bệnh viện, Thiên Ý kéo cao cổ áo từ từ đứng dậy.

Xuyên qua đám người thân ảnh Phó Mặc xuất hiện trước cửa, Thiên Ý cho rằng mình bị đánh đến hồ đồ hoa mắt mới sinh ra ảo ảnh, nhưng ảo ảnh đó vô cùng chân thật. Hắn đứng trước mặt Thiên Ý, vươn tay chạm vào mặt cô, hơi ấm từ tay Phó Mặc truyền đến khẳng định cô không hồ đồ.

Hai đầu lông mày Phó Mặc gần dính chặt vào nhau, ánh mắt lạnh căm lướt qua vị trí vết thương, hắn nghiêm giọng.

“Làm sao thế này?”

Thiên Ý chột dạ cúi đầu, bàn tay siết chặt mép áo.

Phó Mặc lạnh lùng tra hỏi: “Tôi hỏi em làm sao ra nông nỗi này?”

Thiên Ý vẫn không trả lời, cô níu lấy góc áo Phó Mặc thái độ nịnh bợ, biết lỗi.

Phó Mặc thở hắt ra, liếc nhìn cô nhi viện cũ kỹ cùng lũ trẻ mũi đỏ hỏn nấp phía sau. Không nhiều lời Phó Mặc cởi áo khoác mình ra khoác lên người cô, chiếc áo của chú tài xế đáng thương bị Phó Mặc quăng xuống đất.

Hắn đưa Thiên Ý lên xe rời khỏi cô nhi viện, chiếc xe lao vút trên đường lớn vượt qua nhiều đèn đỏ, cuối cùng thắng gấp trước cửa biệt thự.

Phó Mặc xuống xe, cánh cửa ghế lái mạnh mẽ được mở ra, hắn khom người vòng tay ra sau lưng chuẩn bị bế cô.

Thiên Ý vội từ chối: “Tôi… em có thể tự đi.”

“Ngồi yên.”

Hắn không thèm để ý đến lời cô, ngang ngược ép Thiên Ý thuận theo ý mình.

Nằm trong vòng tay hắn, lắng nghe tiếng tim đập vào mùi đàn ông trên người Phó Mặc, Thiên Ý ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt hắn ở khoảng cách gần, gần đến mức có thể nhìn thấy lớp lông tơ trên mặt, xương hàm nam tính mê người. Không biết vì sao khi liếc mắt xuống yết hầu, mặt Thiên Ý lại nóng bừng bừng?