Mặc Tổng, Trao Anh Một Tình Yêu

Chương 33: Đồng Ý Cho Cả Hai Kết Hôn



Mặc Thiệu Viễn bước vào Mặc gia, ông Lý đã lao đến định nắm lấy cổ áo anh, nhưng Vương Vũ đã nhanh tay hơn, giữ lấy tay ông bẻ quẹo ra sau.

- Là mày làm đúng không? Mày làm vậy đáng mặt đàn ông không?

- Tôi không có làm!

Mặc Thiệu Viễn thong thả bình thản ngồi xuống sofa, khuôn mặt lạnh tanh nhìn Lý Tư Khiết.

Bà bây giờ một tiếng của không dám thốt ra trước mặt của Mặc Thiệu Viễn, cúi mặt làm ngơ mặc kệ sống chết của ông Lý.

- Mày không làm thì ai làm? Mày đừng có chối.

Ông Lý vẫn rất hung hăng. Đoạn video đó bây giờ tràn lan trên mạng, thanh danh mặt mũi của Lý gia bây giờ như quăng xuống hố đen. Con gái của ông sau này làm sao lấy chồng, làm sao ngước mặt nhìn ai.

- Mặc Thiệu Viễn này sợ ai mà có làm không dám nhận. Nhưng ông cũng đừng trách người khác, nếu con gái ông không có thì cần gì phải sợ, đúng không?

- Mày đừng giở giọng đó nói với tao, không mày thì là ai?

- Tôi nhắc lại một lần nữa, TÔI KHÔNG CÓ LÀM!

Mặc Thiệu Viễn gằng giọng, giọng nói trầm ồn càng thêm uy lực, đáng sợ.

Anh vốn không để tâm đến Lý Thục Di, điều anh nhắm tới là Lý Thị. Việc cô ta lên giường với ai, hay là vấn đề gì cũng không liên quan đến anh.

Đời này, người con gái anh quan tâm nhất chỉ có thể là Châu Lạc Thanh, những người khác với anh như vô nghĩa.

- Anh thôi đi, con gái anh, anh không chịu dạy mà chạy đến đây chất vấn Thiệu Viễn. Hư đốn! Đúng là làm nhục nhã cả dòng tộc.

Lý Tư Khiết đúng dậy nhìn ông Lý, trừng mắt bảo ông dừng lại. Chuyện có hay ho, đẹp đẽ gì mà chạy đến đây làm loạn. Nhục càng thêm nhục!

- Mày... mày...

- Anh về đi.

Lý Tư Khiết đi lại đẩy ông ra ngoài, híp mắt cảnh cáo, không cho ông làm liên lụy đến mình.

Lồng ngực của ông Lý phập phồng, hơi thở dồn dập, hàm răng nghiến chặt, trừng mắt nhìn Lý Tư Khiết.

- Em sẽ tìm cách giải quyết, anh về đi.

Lý Tư Khiết nói nhỏ vào tai ông dụ dỗ. Vậy mà cơn giận của ông giảm đi hẳn, dùng ánh mắt câm hận nhìn Mặc Thiệu Viễn rồi quay lưng đi khỏi Mặc gia.

- Thiệu Viễn, con có làm không? Dù gì Thục Di cũng chưa chồng, con làm vậy quá đáng lắm rồi.

Mặc Thiệu Viễn cười nhạt nhìn ông Mặc. Ông vốn là ba anh nhưng không bao giờ hiểu anh, nhưng dù là anh làm thì sao?

Nó xứng đáng!

Lúc anh bị Lý Thục Di gài bẫy, ông không điều tra rõ ràng đã bắt anh chịu trách nhiệm. Ông có biết trong lòng anh có ai, yêu ai hay không?

Thậm chí ông còn không chấp nhận Lạc Thanh, nhưng như vậy cũng không làm thay đổi được vấn đề.

Anh có mặt trên đời là do sự cố của ông, là mẹ anh đau đớn sinh anh và anh do ông bà Hoàng cực khổ nuôi nấng, vậy nên người ba này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

- Ông không tin tôi thì hỏi làm gì? Không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao.

- Ba...

- Mặc Đình, con càng ngày làm ta thất vọng. Đàn ông thương vợ là một chuyện, có chính kiến là một chuyện... khụ khụ...

Bà nội Mặc ho vài tiếng, sắc mặt cũng không tốt lắm. Sức khỏe ngày càng giảm xuống, bà đang lo không biết có được nhìn Thiệu Viễn lấy vợ sinh con hay không?

Nếu không, chắc bà rất tiếc nuối!

- Bà, bà không khỏe sao?

Mặc Thiệu Viễn vuốt vuốt lưng bà, khuôn mặt lo lắng không thôi.

- Mấy hôm nay lão phu nhân ăn uống rất ít, tối lại không ngủ được.

Quản gia Trương đứng bên cạnh lên tiếng nói.

- Ông chăm sóc cho bà như vậy sao?

Anh chất vấn ông Mặc, đôi mắt sắc bén xoáy sâu vào người của Lý Tư Khiết.

- Cháu đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi... Quản gia Trương, bà xuống bếp nấu cháo và gọi bác sĩ đến dùm tôi.

- Vâng.

Mặc Thiệu Viễn đỡ bà nội Mặc đứng dậy đi vào phòng, bà vừa đi vừa vỗ vào tay anh nói:

- Không cần gọi bác sĩ.... khụ khụ.

- ---------------

Buổi tối, Châu Lạc Thanh lăn qua lăn lại trên giường. Vùi mặt vào gối nan giải, cô nhắn tin và gọi điện cho Mặc Thiệu Viễn cả buổi nhưng anh không nghe máy, làm cô buồn tủi vô cùng.

*ting

Nghe thấy tiếng chuông tin nhắn thông báo, cô hớn hở ngồi dậy mở điện thoại lên xem.

- [ Tôi có việc bận. ]

- Việc gì?

Cô nhanh tay soạn tin gửi lại.

*ting

- [ Bà nội nhập viện, tôi phải ở lại chăm sóc bà.]

Khi chiều đưa bà nội Mặc vào phòng, nằm nghỉ một lát thì bà đã ho ra máu, thế là Mặc Thiệu Viễn cấp tốc đưa bà đến bệnh viện.

Châu Lạc Thanh mím môi, đôi mắt đảo đảo xung quanh như suy nghĩ tiếp theo sẽ nói gì.

- Bà khỏe chưa?

- Anh còn giận em không?

*Ting

- [ Đã khỏe.]

- [ Vẫn còn ]

- Em phải làm gì anh mới hết giận?

Vừa xem được tin nhắn, lòng của Mặc Thiệu Viễn mềm nhũng. Ôi trời, cũng may là nhắn tin, nếu đứng đối diện với cô, anh chắn chắn mình sẽ không kiềm lòng được mà hết giận cô ngay.

- [ Em ngủ đi! ]

Châu Lạc Thanh chề môi úp điện thoại xuống giường. Cô biết Mặc Thiệu Viễn chỉ muốn làm cao với cô, bắt cô năn nỉ, nhưng không phải cô đã chủ động rồi sao, sao vẫn còn giận vậy.

* Reng reng reng.

- Alo, mình nghe.

- [ Ngày mai chủ nhật, mình qua cậu chơi nha? Với lại mình muốn học làm bánh kem, vài hôm nữa là sinh nhật chồng mình... haha.]

Giọng của Trình Ngữ Lam lanh lảnh, vui vẻ vang lên trong điện thoại. Lạc Thanh chề môi, khi dễ trong lòng.

- Cậu có mua quà cho mình không đó.

- [Tất nhiên là có rồi, vậy nhé, mai gặp]

- Ừ.

Đặt điện thoại xuống bàn, Châu Lạc Thanh nằm xuống kéo chăn chùm kín lên người. Ôm một bụng bực dọc, khó chịu, buồn bã đi vào trong giấc ngủ.

Mấy hôm trước hình như đêm nào cô cũng khóc đến gần sáng, bây giờ quay về thành phố gặp anh, tâm trạng cũng tốt lên một chút. Ngôn Tình Hài

* Bệnh viện.

- Thiệu Viễn, cháu giúp bà rót nước.

Bà nội Mặc yếu ớt nói, gượng người ngồi dậy.

Mặc Thiệu Viễn đi lại bàn rót nước, ngồi xuống giường bệnh đỡ bà, giúp bà uống nước.

- Bà đã khỏe chưa? Để cháu gọi bác sĩ khám lần nữa.

- Không cần... không cần, bệnh già thôi... khụ.

Bà nội Mặc xua tay, lắc đầu.

Đặt ly nước xuống bàn, Mặc Thiệu Viễn định đỡ bà nằm xuống nhưng bà đã ngăn lại, nắm lấy tay anh, rưng rưng nói.

- Cháu còn muốn kết hôn với cô gái tên Lạc Thanh không?

- Dạ còn.

Anh không do dự đáp lời.

- Được, bà đồng ý cho cả hai kết hôn. Thiệu Viễn, nhìn cháu lập gia đình, đó chính là tâm nguyện cuối cùng của bà.

Đôi mắt già nua đã có nước rồi lăn xuống, bàn tay nhăng nheo xiết chặt lấy tay của anh nhất có thể.

- Bà đừng nói như vậy, bà còn phải bế chắt nữa chứ.

Bà nội Mặc mỉm cười, nước mắt rơi xuống trong hạnh phúc, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt điển trai của anh. Có người cháu ngoan ngoãn như thế này, bà như được an ủi phần nào.

- Cháu ngoan!