Mặc Tổng, Trao Anh Một Tình Yêu

Chương 47: Ngày đầu làm dâu



Cả hai ăn trưa ở khách sạn rồi mới về Mặc gia. Tay trong tay đi vào, miệng cười vui vẻ đang nhỏ to với nhau chuyện gì đó, Châu Lạc Thanh còn đỏ mặt đánh lên ngực Mặc Thiệu Viễn. Những hành động thân mật đó đều được Lý Tư Khiết và Mặc Tư Khả thu hết vào mắt, chướng mắt vô cùng nhưng cũng không dám nói gì.1

- Ba, dì, con mới về ạ.

Châu Lạc Thanh lễ phép cúi đầu chào ông Mặc và Lý Tư Khiết. Bà ừ đại một tiếng có lệ, khuôn mặt không ưa, chán ghét ra mặt.1

Ông Mặc cũng không nói gì, bình thản đọc báo, không nhìn Châu Lạc Thanh lấy một lần.1

- Lên phòng thôi.

Mặc Thiệu Viễn ôm cô bước đi, Lạc Thanh khuôn mặt bí xị xụ xuống buồn bã.

Hôn lễ cũng đã diễn ra, giấy kết hôn cũng có, vậy mà ông Mặc vẫn không chấp nhận cô.

- Mặc kệ đi, em chỉ cần quan tâm anh và bà là được. Những người khác em cứ xem như vô hình.1

- Nhưng mà...

- Em là vợ anh, không được cãi chồng!

Châu Lạc Thanh phì cười, gật đầu cho anh yên tâm.

Thôi thì kệ đi, cô đâu sống bám Mặc gia. Châu Thị tuy không bằng Mặc Thị nhưng đủ để cô ăn sung mặc sướng. Cô cũng chẳng làm gì khuất tất mà thấy thổ thẹn, từ trước tới nay cô cũng chỉ có mình anh.

Mở cửa bước vào phòng ngủ, Châu Lạc Thanh đi nhanh lại giường nằm xuống.

Đau lưng, mỏi chân quá đi mất!

Mặc Thiệu Viễn bật cười, lấy điều khiển nhấn nút cho rèm cửa kéo ra. Đi lại giường khụy một chân xuống, anh từ tốn mở giày cao gót ra cho Lạc Thanh, lấy một đôi dép bông mềm mại đặt ngay dưới chân cô.

- Anh đã xếp quần áo của em vào tủ, em xem vừa ý không?1

- Không thì...?

Châu Lạc Thanh nhướn mày, khé môi cong lên xinh đẹp.

- Anh xếp lại theo ý em, được chưa hửm?1

Ha...

Châu Lạc Thanh cười tít cả mắt, nằm xấp trên giường nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn sang anh.

- Chồng, anh có lên tập đoàn không?

Nghe một từ ' chồng ' phát ra từ miệng cô, trái tim anh khẽ run lên từng hồi mãnh liệt. Mỉm cười ngồi xuống giường, sắc mặt trầm lặng vuốt ve khuôn mặt vạn lần anh say đắm, yêu thương không lối thoát.

- Chúng ta nghỉ vài hôm.

- Anh sao vậy?

- Anh hạnh phúc, mấy năm qua anh nhớ em nhiều lắm có biết không?

Đôi mắt của Châu Lạc Thanh đỏ lên, ngồi dậy xà vào lòng anh.

- Em xin lỗi.

- Bỏ qua chuyện cũ đi, thay bộ váy khác cho thoải mái đi em.

Cầm lấy bàn tay mềm mại của cô đưa lên miệng hôn vài cái. Vết sẹo trên cổ tay cô sẽ luôn nhắc nhở anh rằng, anh phải yêu thương cô thật nhiều, thật thật nhiều mới xứng đáng với những gì cô đã làm.1

- Vâng.

Châu Lạc Thanh xỏ dép bước đi lại tủ, lấy chiếc váy bước vào phòng tắm. Vì nhà có nhiều thành viên nên cô không thể ăn mặc tùy hứng như lúc trước.

Bước ra với chiếc váy hai dây bản to màu xanh rêu dài qua gối, thấy Mặc Thiệu Viễn đang nói chuyện điện thoại nên cô cũng không làm phiền, mở cửa phòng xuống nhà.

Châu Lạc Thanh cũng chẳng biết làm gì, đi vào phòng bếp xem có Sở Kiều Ân trong đó hay không.

- Chị hai.

Thấy Sở Kiều Ân đang gọt trái cây, cô mỉm cười đi lại.

- Em và Thiệu Viễn mới về sao?

- Vâng, à mà chị, hình như chúng ta bằng tuổi thì phải.

- Chị 24 tuổi, nhưng chắc chắn là không tài giỏi bằng em rồi.

Sở Kiều Ân mỉm cười, nụ cười quá đổi ngọt ngào, nam nhân nhìn vào chỉ có mềm lòng.

- Em có làm gì đâu mà tài giỏi chứ, chỉ đi làm bình thường kiếm tiền sống qua ngày thôi.

Châu Lạc Thanh đi lại bếp lấy dao gọt phụ Kiều Ân.

Cô cũng lười lắm, nhưng mà chẳng lẽ không làm thì cũng kỳ.

- Em kiếm được tiền là vui rồi, không như chị...1

Sở Kiều Ân buồn bã thấy rõ, Lạc Thanh liền tò mò hỏi thêm.

- Sao chị không đi làm, bà cũng không quá khó mà!

- Chị và Đình Kiên kết hôn lúc chị đang học năm hai, sau đó anh ấy và mẹ không cho chị đi học nữa. Không có bằng thì làm sao đi làm hả em.1

Làn môi của Châu Lạc Thanh mím lại, trong lòng thầm mắng chửi Mặc Đình Kiên.

Cô chưa thấy người chồng nào tệ bạc như anh ta!

Lúc này Lý Tư Khiết và Mặc Tư Khả đi vào, cũng may bà không kịp nghe những lời Kiều Ân vừa nói, nếu không...cô chết chắc!1

Châu Lạc Thanh nào sợ, hắt mặt tiếp tục gọt trái cây, không chào hỏi cũng không quan tâm gì tới bà và Tư Khả.

- Mẹ!

Sở Kiều Ân cúi đầu chào bà.

Kéo ghế ngồi xuống đối diện, giọng nói chua ngoa vang lên.

- Hai cô con dâu nhà này hòa thuận quá, Mặc gia có phúc quá rồi!1

' Nhà này vô phúc khi có bà ' đây là những gì Lạc Thanh nghĩ trong lòng.1

- Ai đó đừng ỷ có chồng chống lưng thì thị uy hóng hách, làm dâu thì phải làm đúng bổn phận làm dâu.1

- Chị hai, một lát lên phòng với em, em có quà tặng chị.

Sở Kiều Ân mỉm cười gật đầu, sắc mặt của hai mẹ con Lý Tư Khiết đen xì như đáy nồi nhưng chẳng dám làm gì Châu Lạc Thanh.

Đúng là không ai xem bà ra gì mà!1

Đừng để bà có cơ hội, nếu không... Hừ!1

- ---------------

Vì hôm nay là ngày đầu về Mặc gia làm dâu, Châu Lạc Thanh cũng ra vẻ mình là người biết nấu ăn, siêng năng, chăm chỉ nên vào bếp phụ  làm bữa tối.

Mặc Thiệu Viễn từ trưa tới giờ chưa được ôm vợ nên sinh ra nhớ nhung đi xuống tìm. Trưa giờ cô và Sở Kiều Ân cứ rù rì tâm sự miết, cả hai rất hợp để nói chuyện, đem những chuyện xưa ơi là xưa ra nói không biết mỏi mệt.1

Bước xuống nhà nhìn thấy bà nội Mặc, ông Mặc, Lý Tư Khiết và Mặc Đình Kiên ngồi ở sofa nên anh cũng đi lại ngồi xuống.

- Vợ tôi đâu rồi quản gia Trương?

- Nhị thiếu phu nhân đang ở trong bếp.

Nghe Châu Lạc Thanh ở trong bếp, anh vừa buồn cười vừa xót.

Thôi để cô ra vẻ một hôm, một lát lên phòng anh massage bù đắp.1

10 giờ tối, Châu Lạc Thanh bất ổn thật rồi. Khuôn mặt vặn vẹo, hai chân đập đập xuống giường vì đói và ai đó không hỏi hang đến mình.

Mặc Thiệu Viễn đang ngồi ở bàn việc, ngẩng mặt lên nhìn cô đang hậm hực trên giường.

- Sao vậy?

- Đói quá!

Anh tiến lại gần, cô nhăn nhó ôm bụng.

- Xuống nhà, anh nấu cho em. Khi nãy bảo ăn nhiều vào không chịu, em thật là...1

Mặc Thiệu Viễn vừa lấy áo choàng ngủ cho cô mặc vào vừa cằn nhằn, làu bàu trong miệng.

Phòng bếp sáng đèn chỉ có đôi vợ chồng mới cưới. Châu Lạc Thanh ngồi ở bàn ăn bấm điện thoại, miệng cười khúc khích nhắn tin chọc ghẹo Trình Ngữ Lam. Mặc Thiệu Viễn mang tạp dề, tay đảo chuyên nghiệp như đầu bếp.

Hừ... làm ôsin cho cô miết cũng quen tay!1

Đặt dĩa mì xào xuống bàn, anh nhanh chóng lấy quyền lợi vốn thuộc về mình, hôn thắm thiết vào gò má của cô. Khuôn mặt vui vẻ, thỏa mãn sau nụ hôn hiện rõ, chẳng còn đâu bực dọc khi nãy.

- Ăn đi em.

Kéo ghế ngồi xuống cạnh Châu Lạc Thanh, cô lại giở trò không ăn nếu như anh không đút cho mình. Hai vợ chồng hết giả vờ giận rồi lại cười khúc khích làm cho ai đó đứng từ xa nhìn vào mà ghen ghét, tức muốn nổ tung lồng ngực.1

- Hừ... mày chờ đó Châu Lạc Thanh!1

Mặc Tư Khả nghiến răng, chạy một mạch lên phòng. Trong khi chị họ của cô nằm sâu dưới nấm mồ, chết trong tủi nhục thì Châu Lạc Thanh lại tận hưởng cuộc sống sung sướng, được Mặc Thiệu Viễn cưng chiều như báu vật.1

Những gì Châu Lạc Thanh đã làm với chị họ của cô, cô sẽ trả lại gấp bội!1

...

- Mộ Duật Hành, chúng ta kết hôn lại đi, em hối hận rồi!1

Trình Ngữ Lam giãy nảy với Mộ Duật Hành sau khi bị Châu Lạc Thanh trêu ghẹo. Ôi trời, anh cũng không biết đường nào mà lần với cô.1

Bỗng dưng anh bế ngang cô lên, cô bất ngờ vỗ vào vai anh hỏi:1

- Anh làm gì vậy?

- Đi mặc váy cưới, đêm nay chúng ta kết hôn rồi động phòng luôn!1