Mai Hoa Quái Kiệt

Chương 16: Mai Hoa quái kiệt - Hồi 16



Thái Bình Gia Trang Vương Thông Huệ nói:

− Nhưng tiểu muội trong lòng chưa phục, do đó muốn lĩnh giáo Lãnh huynh vài tuyệt kỹ, một là để chứng thực lời tán dương của gia huynh, hai là cũng muốn được mở mang tầm mắt.

Lãnh Như Băng nói:

− Vậy thì thứ cho tại hạ không thể tuân lệnh !

Vương Thông Huệ lại ngẩn người, hỏi:

− Vì sao ?

Nàng nghĩ thầm:

“Chẳng lẽ chàng ta đã tu dưỡng đến cảnh giới vô ngã vô tướng ?” Nàng liếc trộm, chỉ thấy mặt chàng ửng hồng, song mục bất giác chợt lóe thần quang, hiển nhiên chàng đang miễn cưỡng khống chế sự kích động trong nội tâm, thì cười thầm, nói:

− Chúng ta chỉ đấu trong phạm vi mười chiêu, lỡ Lãnh huynh có bị đánh bại, tiểu muội cũng không nói cho người khác biết đâu.

Lãnh Như Băng biến sắc, thong thả ngẩng mặt lên, nhưng ánh mắt vừa quắc lên của chàng bắt gặp ánh mắt của nàng thì tức thời lại dịu ngay đi, chàng từ từ cúi mặt xuống, nói:

− Tại hạ tự biết không địch nổi, mong cô nương đừng tốn công nài ép.

Tính hiếu kỳ của Vương Thông Huệ lại càng gia tăng, nàng nghĩ thầm:

“Hôm nay mình nhất định phải ép chàng ta xuất thủ.” Nghĩ vậy, nàng nói:

− Lãnh huynh tuy cố giấu tuyệt kỹ, nhưng tiểu muội nhất thiết muốn thỉnh giáo, thỉnh thứ tội.

Nói đoạn, nàng vung tay đánh ra một chưởng.

Chưởng thế khởi động mau lệ làm nổi lên một luồng kình phong.

Lãnh Như Băng lập tức động vai tràn qua ba thước né tránh.

Vương Thông Huệ tán thưởng:

− Hảo thân pháp !

Tả thủ liền phóng ra, năm ngón tay ngọc nhắm tới «Vân môn» huyệt, hữu chưởng thì quét ngang, nhắm vào «Thiên địa» huyệt bên sườn tả của chàng.

Lãnh Như Băng hít một hơi chân khí vào đan điền, vọt về phía sau bốn thước.

Vương Thông Huệ công liền hai chiêu, thấy Lãnh Như Băng quả nhiên có võ công thượng thừa, lập tức xông tới công kích liền năm chưởng.

Năm chưởng này cực kỳ mau lẹ và lợi hại, Lãnh Như Băng tuy né tránh được cả năm chiêu, nhưng cũng toát mồ hôi.

Vương Thông Huệ dừng tay, dịu dàng nói:

− Lãnh huynh không chịu xuất thủ hoàn kích, há chẳng khinh khi tiểu muội lắm sao ?

Lãnh Như Băng cung tay, lạnh lùng đáp:

− Võ công của cô nương cao cường, tại hạ không phải là đối thủ.

Vương Thông Huệ vẫn muốn khích cho chàng nổi giận mà trả đòn để thử võ công của chàng, không ngờ chàng chẳng chịu xuất thủ, lại còn nói lời thán phục, thì nàng ngẩn người, hồi lâu mới cúi mình thi lễ, mỉm cười nói:

− Lãnh huynh quá độ lượng, tiểu muội xin tạ tội.

Lãnh Như Băng đáp:

− Không dám ! Không dám !

Chỉ nghe tiếng cười vọng tới. Hứa Sĩ Công và Vương Phi Dương cùng tiến lại.

Vương Phi Dương nhìn sắc diện hai người đã đoán ra vài phần, liền nói nhỏ với Lãnh Như Băng:

− Lãnh huynh, xá muội quen được gia mẫu nuông chiều, tính tình cao ngạo, có gì thất lễ những mong Lãnh huynh nể mặt tại hạ, khỏi cần bận tâm làm gì.

Lãnh Như Băng cười, mặc nhiên không nói.

Hứa Sĩ Công nhìn quanh, thấy Vương Thông Huệ đã chạy xa mấy chục trượng, bèn đề tựu chân khí, nói:

− Nhân lúc trời chưa sáng hẳn, chúng ta mau khởi hành rồi hãy bàn sau.

Lời vừa dứt đã lao vút đi.

– -- oo -- Bốn người rời dãy núi Chung Sơn, vượt sông sang bờ bên kia, rồi men theo bờ sông mà đi, dọc đường không rõ vô tình hay cố ý Lãnh Như Băng luôn né tránh Vương Thông Huệ. Thái độ đó của chàng khiến nàng cảm thấy bị tổn thương nặng nề; nàng tuy tự nhiên cởi mở, lại là nữ nhi của Hoàng Sơn Thế Gia, kiến văn quảng bác, phong độ hơn người, nhưng vẫn còn là một thiếu nữ hoàng hoa khuê các, Lãnh Như Băng cố ý né tránh nàng càng khiến nàng tự ái và giận dỗi nhưng trong nhất thời lại không thể bộc lộ, đành gắng gượng nén chặt trong lòng, do đó cơn giận càng không thể nguôi.

Hứa Sĩ Công vốn không hiểu tâm sự nữ nhi, cũng chẳng lưu tâm làm gì, Vương Phi Dương tuy nhận thấy sắc diện của biểu muội có chút bất ổn, nhưng quan hệ huynh muội, chàng cũng chẳng mấy am hiểu tâm sự thiếu nữ, đành coi như không nhìn thấy gì.

Gần tối, bốn người đến Lư Châu, thuộc địa phận An Huy. Hứa Sĩ Công chợt nhớ đến một vị bằng hữu năm xưa trú tại trấn Thái Bình ở vùng phụ cận Lư Châu, bèn bảo Vương Phi Dương:

− Lão hủ có một hảo hữu lâu năm, nguyên có danh vọng rất cao ở Trung Nguyên, chúng ta nhân tiện đường ghé thăm, không chừng có thể dò xét được tin tức của sư đệ Lãnh công tử.

Vương Phi Dương mỉm cười, nói:

− Có phải lão tiền bối muốn nói đến «Thái Bình Trấn Thủ» Tiền Đại Đồng Tiền lão anh hùng chăng ?

Hứa Sĩ Công nói:

− Chính là người ấy. Sao, Vương thế huynh cũng quen biết Tiền Đại Đồng ư ?

Vương Phi Dương đáp:

− Có kiến diện một lần.

Hứa Sĩ Công nói:

− Hoàng Sơn Thế Gia giao du quảng bác, quả danh bất hư truyền. Xem chừng hầu như chẳng có cao nhân nào trong thiên hạ mà Hoàng Sơn Thế Gia không biết.

Vương Phi Dương nói:

− Được hưởng dư âm của tổ tiên, thật thấy mình quá hổ thẹn.

Hứa Sĩ Công nói:

− Lão hủ nhớ rằng Thái Bình Trấn nằm cách Lư Châu mười dặm về phía tây bắc, chúng ta đi nhanh thì có thể đến đó kịp bữa ăn tối.

Vương Phi Dương nói:

− Lão tiền bối chắc đã lâu lắm chưa gặp lại Tiền Đại Đồng ?

Hứa Sĩ Công đáp:

− Bấm đốt tay mà tính, đã mười lăm năm nay rồi.

Vương Phi Dương nói:

− Thái Bình Trấn ngày nay chỉ e đã khác hẳn ngày xưa !

Hứa Sĩ Công nói:

− Vậy ư ? Nhưng Thái Bình Trấn chủ là người giản dị mà, phải không ?

Vương Phi Dương nói:

− Khó có thể bảo đó là người giản dị. Thái Bình Trấn cũng đã biến đổi. Năm trước vãn bối có ghé qua Thái Bình Trấn, thuận đường thăm Tiền Đại Đồng, nhưng thấy thành cao hào sâu, canh phòng nghiêm mật, đành cải biến chủ ý.

Nhưng lão tiền bối với Tiền Trấn chủ là bằng hữu nhiều năm, hẳn phải khác.

Hứa Sĩ Công cười ha hả nói:

− Năm xưa lão hủ với Tiền Đại Đồng kề vai sát cánh trong giang hồ, tình như huynh đệ, sau đó Tiền Đại Đồng chán cảnh giang hồ, về sau lập nghiệp ở Thái Bình Trấn làm nghề kinh doanh, ngày càng phát đạt. Mười mấy năm trước, lão hủ ghé qua, được đón tiếp như thượng khách, thắm thoát bao năm chưa gặp lại.

Vương Phi Dương thấy lão Hứa nói tự tin, chắc chắn thì cũng không nói thêm nữa.

Bốn người đi gấp, chừng nửa giờ sau đã đến Tiền gia trang.

Ngửng đầu lên, chỉ thấy một tòa thành xây bằng đá, cao sừng sững, cửa thành đóng kín, hào nước bao quanh bên ngoài rất sâu, chiếc cầu treo đã được kéo lên, quả là canh phòng nghiêm mật như chuẩn bị chống đại địch.

Hứa Sĩ Công chau mày, nghĩ thầm:

“Thế giới thanh bình, yên ả, trời lại chưa tối, làm sao lại kín cổng cao tường thế kia ... ?”.

Đang nghĩ, bỗng có tiếng quát gằn giọng từ phía trên mặt thành vọng xuống:

− Người nào đó ?

Hứa Sĩ Công đề tụ chân khí ở đan điền, cao giọng nói:

− Phiền thông báo với Tiền Trấn chủ, có cố hữu Hứa Sĩ Công thuận đường viếng thăm.

Từ trên thành vọng xuống đáp lời:

− Tôn khách chịu khó chờ đó, để tại hạ bẩm báo với Trấn chủ.

Giọng nói mạnh mẽ, chứng tỏ là của một người có võ công.

Bốn người chờ ở ngoài đến nửa giờ vẫn chưa thấy động tĩnh, Hứa Sĩ Công đã khó chịu lắm, đưa mắt nhìn tường hào sâu bảo vệ thành, nói:

− Các vị chờ ở đây, lão hủ vào thành trước xem sao.

Lão Hứa cảm thấy phải chờ quá lâu, mất cả thể diện, đang định vượt hào sâu lên thành.

Vương Phi Dương mỉm cười nói:

− Tiền Đại Đồng tuy là bạn cố tri của lão tiền bối, nhưng lâu quá chưa gặp lại, nhân sự biến thiên, hoặc có biến cố gì đó, chúng ta chờ thêm một lát cũng không sao.

Đang nói, trên thành bỗng treo cao hai cây đèn đỏ, chiếc cầu treo được từ từ hạ xuống.

Cửa thành hé mở, một thiếu niên khỏe mạnh, mặc võ trang chạy ra.

Hứa Sĩ Công nhìn kẻ ra đón khách, bất giác khí giận bốc lên đầu, dặng hắng một tiếng, chưa nói gì.

Gã thiếu niên nhìn soi mói bốn người một hồi, rồi hỏi:

− Vị nào là Hứa lão tiền bối ?

Hứa Sĩ Công lạnh lùng đáp:

− Là lão phu đây. Đại giá là ai ?

Võ trang thiếu niên đáp:

− Tại hạ Lý Chi Hòa.

Hứa Sĩ Công nói:

− Lão phu muốn gặp Tiền Đại Đồng.

Lý Chi Hòa đáp:

− Đó là gia sư.

Hứa Sĩ Công hỏi:

− Lệnh sư còn sống chứ ?

Lý Chi Hòa đáp:

− Gia sư rất mạnh khỏe, lệnh cho tại hạ ra đón Hứa lão tiền bối.

Hứa Sĩ Công càng giận, nói:

− Lệnh sư quá ư quan cách.

Lý Chi Hòa nhún vai:

− Lão tiền bối có gì không hài lòng, khi gặp gia sư hãy nói cũng chưa muộn, trước mặt tại hạ không nên nói về gia sư ...

Hứa Sĩ Công nổi giận:

− Khá lắm ! Ta sẽ mạ lị hắn ngay trước mặt cho ngươi coi.

Lãnh Như Băng thấy đã lâm vào thế bất ổn, định ngăn Hứa Sĩ Công, nhưng bị Vương Phi Dương kéo áo cản lại.

Lý Chi Hòa quay người dẫn đường, qua cầu, nhập trang.

Lúc này trời đã tối, dưới ánh sao chỉ thấy các dãy thất đứng san sát, nhưng không có một ánh đèn, trông như một tử thành âm u, trầm lặng.

Không thấy một bóng người qua lại, các cửa thất đóng im ỉm. Giờ này chỉ mới đầu hôm, chẳng lẽ mọi người trong trang đã đi ngủ cả ?

Lý Chi Hòa dẫn bốn người tới trước một tòa thạch viện cao to, chỉ thấy hai cánh cổng lớn màu đen đột nhiên đóng lại.

Hứa Sĩ Công nhìn tứ bề, thấy cảnh vật dĩ nhiên đã khác hẳn năm xưa, tựa hồ gia trang này được kiến trúc lại hoàn toàn.

Chỉ thấy Lý Chi Hòa bước lên bảy bậc đá, đưa tay lắc lắc chiếc vòng bằng đồng.

Hai cánh cửa lớn từ từ mở rộng. Từ trong có hai võ trang thiếu niên, y phục màu đen, cầm đèn bước ra.

Lý Chi Hòa phẩy tay, hai gã kia không nói gì, quay người đi trước dẫn đường.

Qua một đình viện rất rộng, lại tới một cửa có thanh y đồng tử đứng canh, Lý Chi Hòa tỏ thái độ tôn kính với gã kia, nói:

− Sư phụ không bận chứ ?

Gã kia đáp:

− Sư phụ sẽ đãi khách ở hậu đình, khách đã có ta dẫn đường, ngươi không cần đi theo.

Lý Chi Hòa nói:

− Phiền sư huynh.

Hứa Sĩ Công không nhịn được khí giận, gằn giọng:

− Thật lắm trò.

Thanh y đồng tử bỗng quay mặt, nhìn Hứa Sĩ Công soi mói, nói:

− Tốt nhất đại giá nên cẩn thận trong nói năng !

Hứa Sĩ Công cả giận:

− Lão phu thích mạ lị người đó, hừ, đợi sau khi gặp Tiền Đại Đồng, lão phu phải giáo huấn cho ngươi một chập.

Thanh y đồng tử cầm một cây đèn từ tay gã nọ, giơ lên nhìn chằm chằm Vương Phi Dương, Lãnh Như Băng và Vương Thông Huệ, đoạn nói:

− Nếu lão dám, thì cứ thử coi !

Nói đoạn, hắn đi trước dẫn đường.

Vương Phi Dương thi triển «Truyền âm nhập mật» nói với Hứa Sĩ Công:

− Thỉnh lão tiền bối nén giận, Thái Bình Trấn xem chừng rất thần bí, đối phương tựa hồ không phải là hạng tầm thường, lão tiền bối hãy bình tĩnh quan sát tình thế để khỏi sa vào bẫy của kẻ khác.

Hứa Sĩ Công dày dạn kinh nghiệm giang hồ, chỉ tội tính khí nóng nảy khó thay đổi, mỗi khi gặp chuyện chướng tai gai mắt đều không nén chịu, nhưng sau khi nghe Vương Phi Dương nhắc nhở, thấy có lý, liền trở lại bình tĩnh, hít một hơi dài, nén cơn giận xuống.

Lúc này thanh y đồng tử đã dẫn bốn người đi qua hai tòa đình viện, trong đình viện trồng nhiều chậu hoa hương thơm ngào ngạt. Gã đồng tử nói:

− Thỉnh chư vị đứng chờ ở đây một lát.

Thanh y đồng tử tiến lên trước mấy bước, đưa tay đẩy cửa bước vào trong.

Hứa Sĩ Công đi theo, định xông vào, bị Vương Phi Dương kéo ngay lại.

Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn tứ phía, thấy đang đứng trong một tiểu hoa viên, đường kính không quá năm trượng, bố trí đủ thứ cây hoa, hòn giả sơn, ngư trì (bể cá cảnh). Không gian quá tĩnh mịch, khiến người ta có cảm giác âm thầm.

Gã đồng tử đã cầm đèn trở ra, lạnh lùng nói:

− Gia sư thỉnh các vị vào.

Vương Thông Huệ nhìn gã đồng tử, mặt gã trắng xanh, không một giọt máu, giọng nói lạnh lẽo dị thường, thì nghĩ thầm:

“Tên này bất quá mười ba mười bốn tuổi, hẳn từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh âm trầm hiểm ác, được huấn luyện khe khắt nên tính khí mới âm trầm lãnh đạm thế này.”.

Gã đồng tử dẫn khách đi qua một thông đạo dài chừng bốn năm trượng, đến một tòa đại sảnh. Trong đại sảnh có bốn cây bạch lạp sáng rực, một chiếc bàn bát tiên sơn màu hồng, ngồi sau bàn là một trung niên đại hán da trắng, râu dài, gầy gò, chính là Tiền Đại Đồng.

Hứa Sĩ Công đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong tòa đại sảnh ngoài Tiền Đại Đồng ra không còn ai khác, thì nén giận cung tay nói:

− Tiền huynh đệ, đã mười mấy năm chúng ta mới lại gặp nhau.

Tiền Đại Đồng vẫn ngồi bất động, thong thả đưa mắt nhìn Hứa Sĩ Công nói:

− Hứa huynh, có gì là lạ.

Hứa Sĩ Công cười khẩy, nói:

− Tiền huynh bây giờ quan cách quá !

Tiền Đại Đồng đáp:

− Nói hay, nói hay ...

Nói đoạn, lão đưa mắt nhìn Vương Phi Dương tiếp:

− Vị này có phải là Vương thế huynh của Hoàng Sơn Thế Gia ?

Vương Phi Dương mỉm cười đáp:

− Không sai ! Tiền Trấn chủ vẫn còn nhớ tiểu đệ, tiểu đệ vô cùng hân hạnh.

Tiền Đại Đồng chỉ Lãnh Như Băng nói:

− Mấy vị đại giá quang lâm, tại hạ không thể ra ngoài nghênh tiếp, những mong các vị thứ tội !

Mấy câu tuy khách khí, nhưng giọng điệu lạnh lùng.

Hứa Sĩ Công nói:

− Tiền huynh có còn nhớ năm xưa hai ta từng kề vai sát cánh trong giang hồ, hoạn nạn ở bên nhau ?

Tiền Đại Đồng nói:

− Thỉnh an tọa, rồi hãy đàm đạo cũng chưa muộn.

Hứa Sĩ Công nghĩ đến lời nhắc nhở của Vương Phi Dương, gượng nén giận ngồi xuống.

Tiền Đại Đồng nói:

− Vị nữ anh hùng này quả là xinh đẹp.

Vương Phi Dương nói:

− Đó là xá muội.

Tiền Đại Đồng nói:

− Hân hạnh, tại hạ nghe danh Hoàng Sơn Thế Gia Vương cô nương từ lâu, hôm nay mới được kiến diện, thật là vinh hạnh.

Nói đoạn, lão quay sang Lãnh Như Băng, hỏi:

− Còn quý tính đại danh của vị thiếu niên anh hùng này ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Tại hạ là Lãnh Như Băng !

Tiền Đại Đồng lẩm bẩm:

− Lãnh Như Băng, Lãnh Như Băng, tên nghe rất lạ.

Lãnh Như Băng nói:

− Tại hạ rất ít bôn tẩu giang hồ, chẳng trách Tiền Trang chủ không biết là phải.

Tiền Đại Đồng đưa mắt nhìn mấy người một lượt, nói:

− Các vị giá lâm tệ xá, không biết có gì chỉ giáo ?

Hứa Sĩ Công nghĩ thầm:

“Tính cách, thái độ của người này đã khác hẳn năm xưa, tựa hồ hắn đã là một người khác, chắc có nguyên nhân gì đây.” Nghĩ vậy liền bình thản nói:

− Ba vị đây là do lão phu mời cùng tới thăm Tiền huynh.

Tiền Đại Đồng lạnh lùng vỗ vỗ tay hai lượt.

Từ góc đại sảnh, cửa mở ra, hai thanh y tỳ nữ bước tới. Tỳ nữ đi trước bưng một chiếc khay, trên đặt bốn cái chén bạch ngọc, cúi mình nói:

− Thỉnh chư vị dùng trà.

Vương Phi Dương đưa tay trước nhấc một chén trà, thấy chất nước trong chén màu vàng sậm, hơi nóng bốc lên thơm ngát, thì không uống, đặt chén xuống bàn. Vương Thông Huệ, Lãnh Như Băng cũng làm như Vương Phi Dương.

Hứa Sĩ Công đưa chén trà lên mũi ngửi, rồi cười nói:

− Trà thơm, trà thơm.

Tuy nói vậy, nhưng cũng không uống, lão đặt chén xuống bàn.

Tỳ nữ thứ hai bưng khay thức ăn nhỏ bày lên bàn, rồi cúi mình hành lễ lui ra.

Tiền Đại Đồng nói:

− Chư vị từ xa tới, chắc đã đói bụng, thỉnh các vị uống trà, sau đó sẽ dùng cơm rượu.

Hứa Sĩ Công không ăn uống, cũng không nói gì.

Tiền Đại Đồng cũng không nài thêm, cứ tự ăn một mình.

Đại sảnh đột nhiên trở nên trầm lắng.

Lát sau chủ nhân đã ăn hết phân nửa đồ ăn trên bàn, vỗ tay hai tiếng, tỳ nữ bước ra thu dọn bàn ăn. Tiền Đại Đồng nhìn bốn người, nói:

− Chư vị từ xa tới, tại hạ đón tiếp xong, không dám lưu thêm các vị.

Hứa Sĩ Công không ngờ chủ nhân lạnh nhạt xua đuổi khách như vậy, trầm ngâm một hồi, nói:

− Lão phu đến thăm lần này, một là nghĩ đến thâm tình năm xưa, hai là ...

Tiền Đại Đồng ngắt lời:

− Chuyện năm xưa đã thành quá khứ, mọi thứ ở đây đều thay đổi, Hứa huynh nên sớm rời khỏi nơi này.

Hứa Sĩ Công nhìn Vương Phi Dương một cái, bỗng đập bàn, gằn giọng:

− Được lắm, Tiền Đại Đồng, Thái Bình Trấn của ngươi chẳng qua chỉ là một gia trang tầm thường mà ngươi cũng làm bộ quan cách, bất chấp thâm tình đồng sinh cộng tử năm xưa.

Tiền Đại Đồng tựa hồ sắp nổi lôi đình, nhưng lại nén giận chỉ lạnh lùng nói:

− Hứa huynh có ý gì đây ?

Hứa Sĩ Công không ngờ đối phương lại bình tĩnh, thì chưa biết nên đối đáp như thế nào.

Vương Phi Dương bèn đứng dậy, nói:

− Huynh đệ tại hạ vô cùng cảm kích trước sự tiếp đãi của trang chủ, vậy xin cáo biệt.

Nói đoạn hắn cung tay hành lễ, nhưng trong lòng chàng đã sinh nghi, kể từ khi bước vào đại sảnh.

Tiền Đại Đồng vẫn ngồi bất động, chỉ giơ tay, nói:

− Khỏi cần.

Đoạn lão cao giọng nói:

− Tiễn khách.

Hai thanh y đồng tử chạy tới, nói:

− Thỉnh chư vị !

Tòa đại sảnh rất rộng, hai thanh y đồng tử này không rõ từ đâu mà vừa nghe tiếng chủ nhân, đã lập tức xuất hiện quá mau lẹ.

Vương Phi Dương trong lòng máy động, nghĩ thầm:

“Tiền Đại Đồng chỉ muốn đuổi khách, biết đâu có nỗi khổ tâm vô hạn, khó bề nói ra. Nếu hắn không nghĩ đến tình xưa, hẳn đã đóng cửa không gặp, đâu cần phải bố trí tiếp đãi ? Xung quanh tòa đại sảnh ắt đang có kẻ ngầm theo dõi chủ nhân.” Nghĩ vậy, chàng kín đáo ngưng thần nhìn xung quanh, đồng thời dùng thuật «Truyền âm nhập mật» nói với ba người kia cẩn thận đề phòng, tứ phía đều có kẻ rình rập, mai phục sát cơ.

Hai thanh y đồng tử tựa hồ phát giác cử chỉ của Vương Phi Dương, gã đứng phía tả đột nhiên bước lại sát bên chàng, lạnh lùng nói:

− Trang chủ đã hạ lệnh tiễn khách, các vị còn đứng ở đây là có dụng ý gì ?

Vương Phi Dương thấy thanh y đồng tử đến gần, lập tức đề phòng, trong bụng thầm nghĩ:

“Tình hình này khó tránh khỏi giao đấu.” Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cười khẩy, nói:

− Một tên oa nhi lại dám vô lễ với ta ư ?

Gã đồng tử lạnh lùng nói:

− Không dám, không dám.

Đột nhiên tay tả vung lên, từ trong tay áo mấy đạo ngân quang phóng vút ra.

Vương Phi Dương lập tức nhận biết đó là mai hoa trâm, một thứ ám khí tuyệt độc, bèn nghĩ thầm:

“Tên này hiểm độc, ở cự ly gần như vậy mà thi triển độc thủ, nếu ta không đề phòng, hẳn đã bị hắn ám toán.” Cây quạt trong tay chàng tức thời phất chéo lên, mấy mũi ngân trâm đều bị rớt xuống đất.

Gã đồng tử biết đã gặp kình địch, không dám làm gì tiếp.

Hứa Sĩ Công đứng phía sau, không thấy cử động phóng ám khí của thanh y đồng tử nhưng nghe lời lẽ của hắn thì cả giận, quát:

− Tiền huynh bất chấp thâm tình, hạ lệnh đuổi khách thì cũng được, nhưng một tên oa nhi miệng còn hôi sữa lại dám vô lễ, thì lão phu buộc phải thay Tiền huynh giáo huấn.

Lão Hứa vung tay tả chộp tới.

Thanh y đồng tử vội nghiêng mình né tránh.

Lão Hứa một trảo bị lạc không thì ngẩn người, không ngờ một gã oa nhi lại có võ công chẳng tầm thường, thì nóng mặt, sấn tới một bước, lại trảo tới, miệng quát:

− Khá lắm ! Đệ tử của Tiền huynh có giỏi thì lãnh giáo.

Gã đồng tử vội thối lui bốn năm thước, né tránh cầm nã thủ pháp của lão Hứa, vẫn chưa hồi thủ.

Vương Phi Dương ngưng mục nhìn tứ phía, quả nhiên thấy rất nhiều bóng người di động, địch tình bất minh, thấy không nên xuất thủ, bèn ngăn Hứa Sĩ Công, nói:

− Trang chủ đã hạ lệnh tiễn khách, chúng ta nên cáo lui là hơn !

Hứa Sĩ Công ngạc nhiên dừng tay, nhìn Vương Phi Dương.

Chỉ thấy Tiền Đại Đồng vẫn ngồi nguyên chỗ cũ.

Vương Phi Dương cung tay nói:

− Chúng tại hạ cáo biệt Tiền Đại Đồng lạnh lùng đáp:

− Không tiễn.

Vương Phi Dương kéo tay áo Hứa Sĩ Công, bước ra khỏi sảnh.

Hứa Sĩ Công nói:

− Họ Tiền kia, giao tình mấy chục năm giữa hai ta coi như chấm dứt, mai này gặp lại, quyết một phen thắng bại.

Tiền Đại Đồng lạnh lùng nói:

− Muốn sao được vậy. Hứa huynh bất tất nói nhiều.

Hứa Sĩ Công hừ một tiếng, quay mình bước ra.

Bốn người rời đại sảnh. Đèn nến trong sảnh bỗng nhiên tắt phụt, chỉ nghe sầm một tiếng chấn động, hai cánh cửa lớn đã đóng sập lại.

Vương Thông Huệ bỗng dừng bước, nói:

− Chúng ta không ra khỏi nơi này được rồi.

Hứa Sĩ Công còn chưa nguôi giận, nói:

− Lão hủ không tin rằng bọn kia có thể ngăn giữ nổi chúng ta.

Vương Thông Huệ nói:

− Nếu chỉ dựa vào võ công, chúng làm sao ngăn nổi, nhưng nếu chúng ngầm thi triển độc kế, thì chúng ta rất khó đề phòng.

Vương Phi Dương thầm biết tiểu muội liệu sự như thần, không hề khinh ngôn, bèn nói:

− Cao kiến của muội muội, huynh rất thán phục.

Vương Thông Huệ nói:

− Huynh khỏi cần tán dương muội, nếu đúng như muội dự đoán, thì vừa rồi ta không nên rời đại sảnh !

Vương Phi Dương mỉm cười:

− Nghiêm trọng vậy ư ?

Vương Thông Huệ nói:

− Trong đại sảnh tuy nguy hiểm, nhưng còn có sinh cơ, chúng ta ra đây, là lâm vào tuyệt địa.

Vương Phi Dương nói:

− Bốn bề đại sảnh đều bị vây chặt, cường địch rình rập trong bóng tối, ta ở chỗ sáng, tình thế vô cùng bất lợi, vì vậy huynh thấy không nên động thủ.

Vương Thông Huệ nói:

− Thông đạo này, huynh đã biết rõ chưa ?

Vương Phi Dương bỗng ngẩn ra:

− Phải rồi, nếu chúng bít chặt hai đầu thông đạo, chúng ta nguy mất.

Vương Thông Huệ nói:

− Đáng tiếc chúng ta hiểu ra chậm một bước.

Vương Phi Dương ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trên có hai huyệt khẩu nhỏ bé thông với ngoài trời, thì bất giác sững sờ.

Vương Thông Huệ lại nói tiếp:

− Lúc chúng ta đi vào, chẳng chịu lưu tâm quan sát thông đạo này ...

Đang nói, bỗng thấy hai huyệt khẩu nhỏ bé kia cũng bị bịt kín lại, rồi một thanh âm lạnh lùng vọng tới:

− Các ngươi đã bị hãm trong tuyệt địa, trên đầu có lưới chăng, tứ bề là vách đá, trừ phi quy phục bổn giáo, nếu không chỉ còn tử lộ.

Hứa Sĩ Công gầm lên:

− Tiền Đại Đồng, ngươi vong ân bội nghĩa, lang tâm cẩu tánh, độc ác hơn cầm thú, đêm nay Hứa mỗ thoát khỏi nơi này, ắt không để cho Thái Bình Gia Trang của ngươi còn một viên gạch nguyên lành !

Lão Hứa từng bị Huyền Hoàng Giáo giam cầm hai năm dưới thạch thất, mới thoát nạn chưa lâu, nay lại bị nhốt như trước, thấy thà bị chết còn hơn, làm sao lão không nôn nóng.

Vương Phi Dương thong thả nói:

− Lão tiền bối đừng nóng vội, tạm thời chúng chưa làm gì nổi, nếu chúng ta hợp lực lại, đã có xá muội ở đây, ắt sẽ có kế sách thoát ra.

Vương Thông Huệ nói:

− Huynh quá đề cao muội, tình cảnh này chỉ có tận nhân lực, tùy thiên mệnh, nếu hoàng thiên không cứu giúp, thì muội cũng chẳng có cách gì.

Nói đoạn, nàng nhắm mắt trầm tư.

Hứa Sĩ Công lo lắng hơn cả, vội nói:

− Đúng đó, lão phu cũng từng nghe đồn Vương cô nương tài trí tuyệt luân, từ lúc này chúng ta hãy nghe Vương cô nương phân phó, cần làm gì, lão hủ dù chết cũng không từ nan.

Vương Phi Dương hạ giọng nói:

− Gặp nan sự, xá muội đều nhắm mắt trầm tư, tập trung thần thái, không để ý đến mọi sự, lão tiền bối đừng lấy làm lạ.

Hứa Sĩ Công nói:

− Lúc này điều hệ trọng nhất là nghĩ cách thoát nạn, còn đâu thời gian nghĩ đến chuyện khác ! Ôi, tai nạn này là do lão hủ ngu ngốc làm cho các vị bị liên lụy.

Vương Phi Dương nói:

− Tri nhân tri diện bất tri tâm, lão tiền bối đã mười mấy năm không gặp lại Tiền Đại Đồng, làm sao biết hành động, dụng tâm của hắn, chuyện này cũng không thể trách lão tiền bối. Giá như lúc trước chúng ta đi vào thông đạo ban đầu có lưu tâm đến bí mật của nơi này, thì cũng không bị khốn thế này.

Vương Thông Huệ nói:

− Giờ này ở nơi này, nên tập trung nghĩ đối sách, tốt nhất đừng nên trở lại chuyện cũ hoặc tự trách móc làm gì.

Hứa Sĩ Công nói:

− Đúng vậy, chúng ta nên nghĩ đối sách thì hơn. Lão chỉ e khó thoát chốn này, lại bị giam cầm mấy năm thì thà chết còn hơn.

Vương Thông Huệ nói:

− Đáng tiếc ! Trong chúng ta, có ai mang theo thứ binh khí gì khả dĩ chém đá được chăng ?

Lãnh Như Băng lấy cây đoản kiếm, nói:

− Thanh Sâm Thương Kiếm của tại hạ thập phần sắc bén, chặt được cả sắt thép, Vương cô nương có thể sử dụng.

Vương Thông Huệ tiếp lấy, điềm nhiên nói:

− Để thử xem.

Nói đoạn nàng bước những bước thật dài dọc theo vách, về phía tiền điện.

Được hơn mười bước, nàng dừng lại, áp tai vào vách đá nghe một hồi, đột nhiên biến sắc, lại bước về phía trước.

Vương Phi Dương hỏi:

− Muội muội nghĩ sao ? Có thể ra được ư ?

Lãnh Như Băng ngưng thần nhìn, chỉ thấy nàng bước mấy bước lại áp tai vào vách nghe ngóng.

Sau một hồi quen với bóng tối, bốn người đã có thể phân biệt được các sự vật và hình thù của thông đạo. Đây là một tòa thạch thất, chu vi chừng bốn trượng xây bằng đá xanh, một góc tiếp với đại sảnh, ở đó phía trên có huyệt khẩu thông gió, được chắn lưới sắt. Vương Thông Huệ sau khi đi quanh một vòng, lại trở về chỗ mấy người.

Vương Phi Dương hỏi:

− Thế nào ? Không tìm được chỗ để phá ư ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Muội nghi bọn chúng đã sớm có chuẩn bị, chúng ta dù phá vách để thoát ra từ bất cứ phương vị nào, chỉ e cũng không thoát qua nổi.

Lãnh Như Băng nói:

− Tại hạ nghĩ ra một biện pháp.

Vương Thông Huệ hỏi:

− Biện pháp gì ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Chúng ta dựa vào trí nhớ, tìm cửa thông đạo, phá đá mà ra, nếu cách này không được, thì phá cửa đại sảnh, vào đó sống chết với chúng một phen.

Vương Thông Huệ lạnh lùng nói:

− Chưa phải là cao kiến.

Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, không nói nữa.

Vương Thông Huệ chỉ e Vương Phi Dương lên tiếng ủng hộ biện pháp vừa rồi, bèn nói trước:

− Thỉnh ba vị hãy vận khí điều tức để bảo trì thể lực, muội cho rằng trong vòng một giờ, địch nhân nhất định sẽ có chuyển động, lúc ấy sẽ tùy cơ ứng phó.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Ngồi một chỗ đợi địch tới mới ứng phó, tại sao không giành lấy tiên cơ, chủ động tiến công ?” Chàng tuy không tán thành biện pháp của Vương Thông Huệ, nhưng biện pháp của mình vừa rồi bị nàng phản đối, nên không dám nói.

Vương Phi Dương rất tin vào tài trí của muội muội nên cũng không hỏi.

Hứa Sĩ Công chỉ nghĩ đến nỗi khổ khi bị giam cầm, nên không hỏi gì.

Chừng nửa giờ sau, bỗng nghe thanh âm lạnh lùng ban nãy vọng xuống:

− Cho các ngươi một giờ để suy nghĩ, nếu không chịu quy phục bổn giáo, thì đừng trách người hạ độc ...

Hứa Sĩ Công bỗng đứng bật dậy, quát to:

− Các ngươi có giỏi cứ vào đây, chúng ta quyết đấu một phen.

Thanh âm kia đáp lại:

− Giáo chủ bổn giáo thấy chư vị đều là những nhân vật nổi danh trong giang hồ, nên muốn gia ân dung nạp các vị.

Hứa Sĩ Công mạ lị:

− Con bà nhà nó, Hứa đại gia là hạng người nào mà thèm nhận ân huệ của các ngươi.

Thanh âm kia lạnh lùng, đáp:

− Thế thì chỉ còn tử lộ.

Vương Thông Huệ nói nhỏ:

− Lão tiền bối, mặc xác bọn chúng.

Hứa Sĩ Công còn chưa nguôi giận, nói:

− Thoát khỏi nơi này, lão hủ quyết không tha tên Tiền Đại Đồng vong ân bội nghĩa.

Vương Thông Huệ nói nhỏ với Vương Phi Dương:

− Địch nhân đã chuẩn bị trước, bao vây từ phía bên ngoài, nếu chúng ta phá được vách đá mà ra, e rằng chúng có những thủ đoạn nguy hiểm mà ta không thể đối phó.

Nói đoạn, nàng ngồi xuống tĩnh tọa, nhắm mắt vận khí điều tức. Ba người kia cũng làm theo nàng. Một lát sau, Hứa Sĩ Công không nhịn được, cao giọng hỏi:

− Vương cô nương, đã nghĩ ra cách thoát hiểm chưa ?

Vương Thông Huệ thầm biết địch nhân mai phục bên ngoài có thể nghe thấy, bèn cố ý nói to:

− Vách đá kiên cố thế này, dù có đao kiếm cũng đành bó tay.

Hứa Sĩ Công vội hỏi:

− Sao, chúng ta không thể thoát ra ư ?

Vương Thông Huệ đáp:

− Tiểu nữ thấy không thoát được đâu !

Hứa Sĩ Công cả kinh:

− Chúng ta bỏ xác ở chốn tối tăm này ư ?

Vương Thông Huệ dùng thuật «Truyền âm nhập mật», nói:

− Lão tiền bối cứ an tâm, vãn bối thiết nghĩ bọn chúng không làm gì được chúng ta đâu.

Bỗng có ánh lửa lóe lên, một luồng dị hương lan tỏa trong thông đạo.

Vương Thông Huệ vội ngồi thẳng lên, nói nhỏ:

− Mỗi vị hãy ngậm một viên hoàn dược, cố nín thở, địch nhân sử dụng mê hương đó.

Nói đoạn nàng trao cho mỗi người một viên hoàn dược, rồi nói tiếp:

− Chúng ta tốt nhất là giả bộ bị trúng mê dược để đánh lừa địch nhân, không được xuất thủ khi chưa có lệnh của tiểu muội.

Ba người y lời ngậm linh đơn, phong bế hô hấp, nằm nghiêng dưới đất.

Chừng nửa giờ sau, thanh âm lạnh lùng kia lại vọng xuống:

− Giáo chủ bổn giáo đã quang lâm, đây là cơ hội cuối cùng cho các ngươi !

Bốn người không ai lên tiếng, một lát sau, trên vách đá bổng lộ ra một thạch môn, hai hắc y đại hán một tay cầm đao, tay kia giơ cao đèn, thong thả bước vào thông đạo, đi sau họ là một thiếu nữ nhan sắc tuyệt luân.

Lãnh Như Băng hé mắt nhìn, tim chợt giật thót, đó chính là Lục y mỹ nhân.

Lục y soi mói nhìn bốn người, mỉm cười nói:

− Hay lắm ! Huynh muội Hoàng Sơn Thế Gia, Sấu Hầu Vương, Lãnh Như Băng đều là những nhân vật lừng danh.

Hứa Sĩ Công đã sớm vận nội công, chỉ chờ lệnh của Vương Thông Huệ là xuất thủ, nào ngờ Vương Thông Huệ tựa hồ bị trúng mê hương, cứ nằm bất động.

Lục y bước đến sát Hứa Sĩ Công cười một tiếng, nói:

− Lão Hầu Nhi này dường như số phận buộc phải chết trong thạch lao, tự nhiên lại dẫn xác đến đây.

Hứa Sĩ Công đang định xuất thủ, bỗng thấy cánh tay tê dại, vì đã bị điểm huyệt, bất giác thầm kêu khổ.

Lão bị điểm huyệt, nhưng thần trí tỉnh táo, những mong Vương Thông Huệ xuất thủ tương cứu, nào ngờ chỉ nghe tiếng cười đắc thắng của Lục y. Lão kín đáo hé mắt nhìn, chỉ thấy Lục y mỹ nhân đang lần lượt điểm huyệt cả ba người kia, kỳ quái là cả ba chẳng ai động thủ, thì trong bụng cả giận, nghĩ rằng lẽ ra không nên nghe lời của một nữ oa nhi. Tuy cả giận, nhưng đã bị điểm huyệt, lão Hứa cũng chẳng còn khả năng phản kích, đành nuốt giận vậy.

Một loạt tiếng cước bộ rầm rập, chắc có nhiều người chạy vào thông đạo.

Hứa Sĩ Công chỉ cảm thấy mình bị người khiêng lên mang ra ngoài thông đạo, gió đêm thổi vào mặt, tinh quang nhấp nháy. Nhìn sang, thấy Vương Thông Huệ cũng đang nằm im để người khiêng đi, lão Hứa vừa thất vọng vừa giận dữ.

Một luồng âm nhu lọt vào tai lão:

“Lão tiền bối, mau nhắm mắt lại, không vào hổ huyệt sao bắt được hổ con, nếu để chúng phát hiện ta giả mê, sẽ rất rất phiền toái.”.

Hứa Sĩ Công ngạc nhiên, nghĩ thầm:

“Thì ra công lực của nữ oa nhi thâm hậu, trí tuệ khoáng đạt.” Nghĩ đoạn lão bèn nhắm mắt, ngầm vận khí giải huyệt.

Bỗng thân mình chấn động, người đã được đặt xuống đất, bên tai nghe thanh âm lạnh lùng ban nãy:

− Cho chúng ngửi giải dược.

Lão Hứa không dám mở mắt ra nhìn, chỉ cảm thấy một mùi hương thanh thoát xông vào mũi, nghĩ bụng sau khi hít giải dược một lát, sẽ mở to mắt ra coi.

Mở mắt nhìn, dưới ánh nến sáng, có ba chiếc ghế sơn son thếp vàng kê thành một hàng, ngồi giữa là một kiều nữ thon thả, mặt chụp một cái mạng bằng đồng, bên hữu là một trung niên gày gò tay cầm quạt, bên tả là lục Y mỹ nhân.

Nhìn sang hai bên, thấy Vương Phi Dương, Vương Thông Huệ và Lãnh Như Băng đều đã mở to hai mắt.

Trung niên văn sĩ nhìn Vương Phi Dương và Vương Thông Huệ, đột nhiên đứng dậy, giơ một tay, lập tức mười mấy võ trang đại hán chạy ngay tới chỗ bốn người.

Vương Thông Huệ bật dậy cực nhanh, một chưởng đã kích trúng cổ tay của gã đại hán chạy tới gần nàng nhất. Cây đao trong tay hắn rơi xuống, Vương Thông Huệ hất mũi chân một cái, cây đao đã ở trong tay nàng, lập tức nàng đâm chéo lên, một tiếng rú thảm, gã đại hán thứ hai đã trúng thương vào vai.

Vương Phi Dương vung quạt che ngực, búng người bật dậy, lao tới chỗ ghế ngồi của Lục y mỹ nhân.

Lãnh Như Băng còn nhanh hơn, một cước quét ngang của chàng đã đánh ngã liền bốn gã đại hán gần nhất, một chưởng phách không làm rớt cây đơn đao đang nhắm tới Hứa Sĩ Công, người đảo một cái, hữu chưởng cự địch, tả chưởng vỗ vào huyệt đạo của Hứa Sĩ Công.

Hứa Sĩ Công thuận tay chộp cây đơn đao, quát lớn:

− Hôm nay lão phu phải cho các ngươi biết tay !

Cây đao đã chém ngang người gã đại hán ở bên cạnh.

Cơn giận truyền vào đao, uy thế thật ghê gớm, gã đại hán kia vung đao nghênh tiếp, bị chấn động mạnh, cây đao của hắn bay văng đi.

Sau khi giải huyệt cho Hứa Sĩ Công, Lãnh Như Băng đã hạ thủ thêm ba gã đại hán.

Kẻ ngồi giữa, mang mạng che mặt, trầm tĩnh tột độ, thấy Vương Phi Dương lao bổ tới, vẫn coi như không thấy, tư thế bất động, nhưng gã trung niên ngồi bên đã đứng bật dậy, tràn sang chắn đường Vương Phi Dương, cây quạt trong tay hắn đâm xéo lên.

Vương Phi Dương kiến thức quảng bác, nhìn thế xuất thủ của người này đã biết gặp kình địch, vội đề tụ chân khí vào đan điền, người đang xông tới bỗng cúi thấp hẳn xuống, cổ tay xoay nửa vòng, cây quạt của chàng đâm xéo lên cổ tay của gã trung niên, gã kia né người, hữu thủ rụt lại, tay tả phóng ra một chưởng.

Hai bên đều dùng quạt giao đấu, hai cây quạt khi cụp vào, khi xòe ra, biến hóa vô cùng xảo diệu, lúc công lúc thủ, thoáng chốc đã trao đổi ngót hai chục chiêu, chưa phân thắng bại.

Vương Phi Dương cả kinh, nghĩ thầm:

“Không ngờ ở cái gia trang hẻo lánh này lại có một cao thủ bậc này.” Lập tức lại công kích liền ba chiêu. Ba chiêu này vừa nhanh vừa hiểm, nhưng gã trung niên chỉ thối lui nửa bước đã ổn trụ, rồi phóng ra hai chưởng.

Lúc này Lãnh Như Băng đã đả thương tám chín đại hán, thấy Vương Phi Dương gặp kình địch, tựa hồ không thắng nổi gã trung niên, chàng bèn nói nhỏ với Hứa Sĩ Công:

− Lão tiền bối, thỉnh độc chiến với bọn này, tại hạ phải hiệp trợ cho Vương thế huynh.

Hứa Sĩ Công đã đả thương ba tên, nhưng bọn đại hán ùa tới càng lúc càng đông, nay lại thiếu Lãnh Như Băng, bèn quát lớn:

− Cứ để bọn này cho lão phu !

Nói đoạn, cây đao trong tay lão sử liền ba chiêu mãnh liệt, khiến bọn đại hán phải vội vã dạt ra.

Lãnh Như Băng phóng một chưởng sấm sét, buộc mấy gã đại hán búng thân thối lui, chàng liền bay tới chỗ Vương Phi Dương.

Động tác của chàng thần tốc, loáng một cái đã tới, tay tả chộp tới uyển mạch ở hữu thủ của trung niên văn sĩ.

Bỗng một luồng kình phong ập lại, tai nghe tiếng cười gằn của Lục y mỹ nhân.

Lãnh Như Băng vội phất hữu thủ sang bên cạnh, tả thủ vẫn chộp tới uyển mạch của trung niên văn sĩ.

«Binh» một tiếng, chưởng lực của Lục y mỹ nhân giao tiếp hữu chưởng của Lãnh Như Băng, khiến Lục y mỹ nhân bị chấn động, phải thối lui hai bước.

Lãnh Như Băng dùng hữu chưởng cự địch, tay tả đã tới uyển mạch của trung niên văn sĩ. Chàng ngầm gia tăng kình lực, miệng quát:

− Buông quạt ...

Chữ «quạt» chưa dứt, tay chàng bỗng đau nhói, kình lực của năm ngón tay mất hết, chàng kinh hãi nhảy lùi lại.

Vương Phi Dương cả kinh, hỏi:

− Lãnh huynh, sao vậy ?

Cây quạt trong tay Vương Phi Dương sử một chiêu «Hoành đoạn vu sơn», buột trung niên văn sĩ thối lui, rồi chàng lùi lại bên cạnh Lãnh Như Băng. Lãnh Như Băng giơ tay tả, dưới ánh nến chỉ thấy lòng bàn tay có một vết lõm nhỏ, tựa hồ bị cây trâm nhỏ đâm vào, nếu không có vệt máu rỉ ra, khó lòng nhận biết.

Chỉ nghe trung niên văn sĩ cười khẩy, nói:

− Hắn đã trúng «Tam Tuyệt Thần Trâm» của ta, trâm ấy tối độc, ngoại trừ độc môn giải dược của ta, thế gian này không ai cứu nổi !

Vương Phi Dương nhìn thương thế của Lãnh Như Băng, lòng thầm kinh hãi, lời kẻ kia tuy hơi khoa trương, nhưng việc Lãnh Như Băng trúng độc đã là hiển nhiên.

Lúc này trong đại sảnh đã có mười mấy đại hán nằm la liệt, Vương Thông Huệ liên tục thi triển kỳ chiêu. Hứa Sĩ Công thế như mãnh hổ, vài ba chiêu đã có thể hạ gục đối phương.

Trung niên văn sĩ thấy mấy người này võ công cao cường, nếu tiếp tục giao đấu, dù có số đông áp đảo, chỉ e cũng sẽ thương vong gần hết, bèn cung tay nói với Vương Phi Dương:

− Lệnh hữu đã trúng độc trâm, thiên hạ không có thuốc khả trị, mau thỉnh các lệnh hữu dừng tay, chúng ta có thể thương lượng.

Vương Phi Dương cân nhắc tình thế, nói:

− Các hạ hãy bảo thuộc hạ dừng tay trước đi !

Trung niên văn sĩ quả nhiên quát to:

− Dừng tay !

Các gã đại hán vốn biết không địch nổi, nhưng sợ hình phạt của giáo phái, vẫn liều mạng xông lên, lúc này nghe tiếng quát thì như trút được gánh nặng, liền nhất tề lùi lại.

Vương Thông Huệ thấy địch nhân đang vây quanh nhất tề thối lui, biết có biến cố, nhìn Vương Phi Dương hỏi:

− Có chuyện gì vậy, đại huynh ?

Vương Phi Dương thở dài nhè nhẹ, đáp:

− Lãnh huynh thọ độc thương, chúng ta không nên tái chiến !

Hứa Sĩ Công quát to:

− Có chuyện vậy ư ?

Nói đoạn, lão nhảy tới bên Lãnh Như Băng, hỏi:

− Thọ thương ở chỗ nào ?

Lãnh Như Băng điềm nhiên nói:

− Không sao, thương thế nhỏ thôi, tại hạ tự tin chi trì được, các vị đừng lo cho tại hạ, cứ dốc sức mà xuất thủ, tiêu diệt kỳ hết bọn cường địch.

Hứa Sĩ Công những ngày qua đã luôn ở bên cạnh chàng, quí mến chàng, lo lắng nói:

− Đừng miễn cưỡng, thụ thương chỗ nào, để lão huynh coi xem sao.

Lãnh Như Băng giơ tay ra, nói:

− Chỉ một vết thương nhỏ ...

Bỗng chàng ngừng bặt.

Thì ra chỉ sau một lát, bàn tay của Lãnh Như Băng đã biến thành một vùng đen tím.

Hứa Sĩ Công kêu lạc giọng:

− Độc thương rồi !

Vương Thông Huệ nói:

− Mau điểm ba huyệt Khúc trì, Ngũ lý và Kiên nho ở cánh tay tả, không cho độc khí thu «Dương minh đại tràng kinh» xâm nhập nội tạng.

Vương Phi Dương lập tức điểm ba huyệt chàng Lãnh Như Băng.

Chỉ nghe trung niên văn sĩ cười ha hả, nói:

− Vương cô nương quả là một đại hành gia.

Vương Thông Huệ lạnh lùng nói:

− Bổn cô nương không hề biết đại giá.

Trung niên văn sĩ nói:

− Tại hạ tuy hoạt động trong giang hồ, nhưng giữ bí mật thân phận, chẳng riêng gì cô nương, mà rất nhiều vị không hề biết tại hạ là ai.

Vương Phi Dương nhìn người ngồi giữa có mạng che mặt, cuộc chiến ác liệt trong đại sảnh, cảnh thương vong thảm thương tựa hồ không liên quan gì đến người ấy. Y cứ ngồi ngay như tượng gỗ vô tri vô giác. Chàng bèn sinh nghi.

Vương Thông Huệ nói:

− Coi hành động thần bí, ma giáo của các ngươi, hẳn các ngươi là Huyền Hoàng Giáo thì phải ?

Trung niên văn sĩ mỉm cười, nói:

− Cô nương đoán không sai, bổn giáo đã kiến lập hai mươi sáu tòa phân đà khắp đại giang Nam Bắc, dự tính trong vòng ba năm sẽ ...

Vương Thông Huệ lạnh lùng, ngắt lời:

− Cũng chẳng đe dọa được ai, xem chừng các hạ địa vị không thấp, có phải là giáo chủ hay chăng ?

Trung niên văn sĩ bỗng nghiêm mặt, nói:

− Giáo chủ thần uy tối cao, đâu có bất tài như kẻ hèn mọn này.

Vương Thông Huệ hỏi:

− Vậy các hạ làm chức vị gì trong Huyền Hoàng Giáo ?

Trung niên văn sĩ đáp:

− Hộ pháp của bổn giáo.

Vương Thông Huệ cười khảy:

− Còn người ngồi giữa, mặt che mạng là ai vậy ?

Trung niên văn sĩ đáp:

− Giáo chủ của bổn giáo.

Nói đoạn hắn quay sang cung cung kính kính vái người kia một vái thật dài.

Vương Thông Huệ nói:

− Hừ, cố tình làm ra vẻ huyền bí, đã là giáo chủ, tại sao không dám để mọi người thấy diện mạo thật của mình ?

Chỉ nghe từ sau chiếc mạng che mặt vọng ra một thanh âm trong trẻo, lạnh lùng:

− Người nhìn thấy diện mạo thật của ta, chỉ có hai chi lộ để lựa chọn, hoặc qui phục bổn giáo, hoặc bị ngũ đao phân thây.

Vương Thông Huệ nói:

− Ai sống ai chết, hiện tại nói ra còn quá sớm, ngươi trước hết hãy bỏ mạng che mặt ra coi !

Người kia thong thả đưa tay giở bỏ chiếc mạng che mặt ra.