Mại Nhục

Chương 42



Bảo Cầm ngủ không được ngon, nửa đêm tỉnh giấc vài lần. Phiên chợ đêm đã vãn, phố xá nhộn nhịp cũng quay về với vẻ tĩnh lặng. Tuy mệt muốn chết, nhưng Bảo Cầm cũng không dám ngủ quá say, chỉ sợ mở mắt ra liền thấy mình đang ở thanh lâu. Hắn quay đầu nhìn Triệu phò mã, tên này ngủ say đến mức tứ chi dang rộng, đầu lệch sang một bên chảy cả nước miếng. Bảo Cầm tự nhủ hay là nhân lúc này rời đi, như vậy sẽ không bao giờ phải gặp lại cái tên xui xẻo này nữa. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ngay cả sức lực cựa quậy ngón chân cũng không còn, mơ mơ tỉnh tỉnh, lại thiếp đi lúc nào không biết.

Ngày hôm sau, hai người đi lang thang trong Điệp thành. Tới trước cửa tiểu điếm diễn hệt trò tối qua thì xin được nửa bát cơm nguội, vội chia nhau lót bụng. Trong thành có hai con sông đào hộ thành, nước sông trong vắt. Bọn họ rửa mặt qua loa, không dám để lộ toàn bộ diện mạo vốn có, liếc nhau một cái, ầy, có lẽ vẫn nên tiếp tục đóng giả làm khất cái vậy.

May mà ông trời phù hộ, rốt cuộc Bảo Cầm cũng tìm được một công việc vặt. Hai người đi vào một con ngõ nhỏ, Triệu phò mã đột nhiên dừng bước, chỉ vào một tấm biển nói: “Tuyển người kìa.” Bảo Cầm chăm chú nhìn, bảng hiệu được treo trên cao, dọc mép bảng ghi ‘tuyển người’, ở trên có chữ “Gạo” rất lớn. Triệu phò mã vội vàng nhìn hết bảng hiệu một lượt, vui vẻ nói: “Hàng gạo này vốn có một tiểu nhị nhưng đang về thăm gia đình, hiện thuê người làm tạm thời, chỉ nửa tháng thôi.” Bọn họ đứng ngoài cửa thảo luận một lát, ông chủ cửa hàng bỗng đi ra, cau mày, “Đi đi đi đi! Đừng đứng ở trước cửa hàng nhà người ta!”

Bảo Cầm trưng ra khuôn mặt tươi cười, tiến lên phía trước nói: “Đại gia, huynh đệ chúng ta đến từ Khúc thành, dọc đường gặp phải kẻ xấu bị lừa sạch tiền của nên mới lưu lạc đến chốn này. Nay trông thấy bảng hiệu ngài treo, thật là trời không tuyệt đường người. Mong đại gia hảo tâm nhận chúng ta vào chạy việc vặt cho cửa hàng.” Ông chủ hàng gạo bán tín bán nghi, thấy Bảo Cầm trình bày thành khẩn, tỉ mỉ đánh giá hai người, tuy rằng bộ dạng nhếch nhác, nhưng quả thực cử chỉ thái độ không hề giống khất cái, lão mở miệng nói: “Ta cần thuê một tiểu nhị đi đưa gạo cho khách trong thành, các ngươi không phải người Điệp thành, làm sao rõ đường đi lối lại?” Bảo Cầm vội vàng đáp: “Đường ở miệng, chỉ cần mở miệng hỏi là được mà. Hai người chúng ta nhất định sẽ chịu khó làm việc, chẳng mấy chốc sẽ thông thạo đường Điệp thành thôi.” Ông chủ chần chờ nói: “Ta thấy ngươi rất lanh lợi, có biết ghi chép sổ sách không?” Bảo Cầm sửng sốt, Triệu phò mã nói: “Việc ghi chép sổ sách cứ để cho tại hạ, lúc trước ở quê tại hạ có làm tiên sinh trướng phòng mấy năm.” Ông chủ hơi miễn cưỡng, “Giao hàng ghi chép sổ sách, lúc trước một mình tiểu nhị lo hết, hiện giờ phân việc cho hai người các ngươi, chẳng phải bảo ta trả thêm một khoản tiền công?”

Dứt lời lão quay luôn vào trong cửa hàng. Bảo Cầm đâu thể để như vậy, đuổi theo nói: “Đại gia, xin dừng bước! Huynh đệ chúng ta chỉ mong hồi hương, không cầu ngài giữ ở lại. Thời gian này chỉ cần được bao ăn bao ở, không cần lĩnh tiền công. Sau khi tiểu nhị kia trở lại, nếu đại gia bằng lòng thưởng cho chúng ta lộ phí quay về Khúc thành, chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi.” Ông chủ hàng gạo vội nhẩm tính trong bụng, không cần tiền công chỉ cần bao ăn ở, thêm ít phí đi đường là được, người hời nhất chính là lão a. Lão lập tức quay ra bảo, “Vậy theo ta vào đây. Ai, trước tiên rửa mặt mũi chân tay cho sạch sẽ đi, không thì không ai dám ăn gạo của nhà ta mất!”

Tiểu nhị về quê, một mình ông chủ hàng gạo không thể quán xuyết hết mọi việc, mới đến trưa mà đã dồn ứ lại vài đơn hàng. Lão miêu tả đại khái đường đi cho Bảo Cầm, còn qua loa vẽ thêm một tấm bản đồ minh họa. May mà hầu hết đều là mấy nhà xung quanh đây, không lo không tìm được. Ban đầu lão định kêu Bảo Cầm và Triệu phò mã đi đưa gạo, nhưng Triệu phò mã cứ đứng ngây ra đó, chẳng giống người làm tí nào, trái lại trông còn giống khách tới mua gạo hơn. Bảo Cầm nhìn mặt đoán ý, vừa thấy ông chủ tỏ vẻ không hài lòng, vội vàng nói: “Anh trai ta bị bệnh mù đường, việc đưa gạo để một mình ta lo, trong cửa hàng có chuyện gì thì giao hết cho hắn!”  Ông chủ hừ một tiếng, “Một người không biết chữ, một người không biết đường, huynh đệ nhà ngươi thú vị thật đó!”

Bảo Cầm không dám chậm chạp, cầm đơn hàng xong thì xuất môn luôn. May mà trong cửa hàng có xe đẩy nhỏ, không tới mức phải còng lưng đi giao gạo. Hắn hỏi mượn ông chủ chiếc mũ rơm, bảo rằng bên ngoài trời đang nắng gắt, thực ra là sợ bị truy binh phát hiện. Triệu phò mã đứng trong gian nhà chính, nhìn Bảo Cầm tất bật mà lòng có hơi áy náy. Ông chủ liếc gã một cái, “Đệ đệ ngươi thật biết quan tâm đến ngươi, người nhỏ vậy nhưng vẫn xung phong đi đưa gạo.” Triệu phò mã nói không nên lời, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Ngài có việc gì giao cho tại hạ không?” vừa mở miệng đã biết là hạng thư sinh chỉ biết đọc sách, ông chủ thầm nghĩ, liền cầm sổ sách cửa hàng giao cho Triệu phò mã, “Tiểu tử kia ghi sổ loạn thất bát tao, ta xem choáng cả đầu, ngươi kiểm tra nợ cũ tháng trước giùm ta.”

Lúc Bảo Cầm giao hết toàn bộ đơn hàng trở về, hoàng hôn đã buông xuống. Ông chủ cũng không ở lại cửa hàng, liền cho phép Bảo Cầm và Triệu phò mã dùng phòng của tiểu nhị nọ, tiện thể kêu họ trông cửa hàng luôn. Trong cửa hàng không có thức ăn, ông chủ chỉ để lại mười cân gạo cho hai người, đó là phần của toàn bộ nửa tháng tới. Bảo Cầm rã rời ngã ngồi xuống ghế, ngay cả cơm cũng chẳng thiết ăn. Mặc dù dùng xe đẩy đỡ hơn rất nhiều, nhưng ngay đầu ngõ lại có một cây cầu, đẩy lên đẩy xuống cũng chết  mệt. Triệu phò mã thấy hắn kiệt quệ như vậy, đột nhiên tự giác hiếm thấy, “Ngươi nghỉ một lúc đi, ta đi nấu cơm.”

Nhưng cơm gã nấu nửa sống nửa chín, Bảo Cầm ăn xong dạ dày đau nhức, Triệu phò mã lại càng khó có thể nuốt trôi. Bảo Cầm thở dài, chắc đây là lần đầu tiên Triệu phò mã nấu cơm, hắn cũng chả buồn trách gã. Vào phòng tiểu nhị trước đây ở, Triệu phò mã đã quét tước qua, quả nhiên chỉ có một chiếc giường. Bảo Cầm đem mền ra trải lên nền đất, nhìn Triệu phò mã một cái, “Ngươi ngủ dưới này nhé?” Triệu phò mã sửng sốt không nói gì. Bảo Cầm lắc đầu, “Ta hồ đồ rồi, vậy mà lại hỏi ngươi. Thôi, ta nằm đất ngủ, ngươi ngủ trên giường.”

Hai người lục lọi gian phòng một phen, tìm được vài bộ quần áo, Bảo Cầm nói: “Chắc là đồ của tiểu nhị kia để lại, chúng ta mượn mặc tạm, cũng không thể ăn mặc rách rưới như thế này mà làm việc được.” Triệu phò mã gật đầu thay đồ mới, “Đem bộ này vứt đi.” Bảo Cầm hận không thể cầm quần áo đập thẳng vào mặt gã, nhưng cả người đều là cảm giác vô lực. Hắn đã từng hầu hạ tên thiếu gia này gần mười năm, phải nghe gã sai bảo. Nhưng hôm nay thân phận hai người không còn như xưa nữa, vậy mà phong thái cậu ấm của Triệu phò mã vẫn chẳng thuyên giảm chút nào. Bảo Cầm trừng mắt nhìn gã, Triệu phò mã hoàn toàn không hiểu, hồn nhiên không biết mình đã làm sai ở đâu.

Bảo Cầm không nỡ vứt bộ quần áo trên người mình đi, hắn bê một cái chậu ra ngoài sân giặt sạch rồi treo lên. Mở góc áo ra, xếp hai vạt áo ngay ngắn, Bảo Cầm sờ sờ mảnh vá nhỏ ở bên trong, tưởng tượng ra lúc Lý Duy mặc nó. Bảo Cầm ngẩng đầu nhìn ánh trăng một lúc, bây giờ Lý Duy ra sao rồi? Nhất định sẽ lo lắng, chạy khắp nơi tìm mình. Chuyện Ngọc Trúc không biết đã bị thái tử phát hiện ra chưa, kết cục mọi việc thế nào? Bảo Cầm cắn cắn môi, kìm nén cảm giác cay cay nơi sống mũi.

Hắn đi vào phòng, Triệu phò mã lặng thinh thu lại tầm mắt dõi theo Bảo Cầm nãy giờ. Bảo Cầm vẫn chưa phát hiện, “Ngày mai ngươi ghi sổ, nếu tiện thì để lại cho ta chút giấy mực.” Triệu phò mã đáp: “Ngươi muốn viết thư cho Lý Duy?” Bảo Cầm gật đầu: “Báo tin để y yên lòng, nếu y tới đón ta được thì tốt quá.” Triệu phò mã hừ một tiếng, “Viết thư xong rồi, ai chuyển thư đi cho ngươi?” Bảo Cầm không ưa nổi thái độ châm biếm của gã, tức tối quát lên: “Mắc mớ gì tới ngươi, ta sẽ tìm ra biện pháp!”

Đêm đã muộn, nói chuyện lại không hòa hợp, cả hai đều tự động nằm xuống ngủ. Triệu phò mã nằm trên giường trằn trọc, không tài nào ngủ được. Chẳng hiểu tại sao, mấy ngày sau khi thoát khỏi kiếp nạn, rõ ràng tình cảnh vô cùng nguy hiểm, nhưng lại khiến gã nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Dưới nền nhà truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Bảo Cầm, hẳn ban ngày hắn lao động cực muốn chết rồi. Ma xủi quỷ khiến thế nào, Triệu phò mã khẽ cất giọng hỏi: “Bảo Cầm, ngươi ngủ rồi sao.”

Đương nhiên không có ai trả lời gã, những kí ức xa xưa theo đó bất chợt ùa về. Khi ấy Bảo Cầm chỉ mới bốn, năm tuổi. Nói là tiểu tư hầu hạ Triệu phò mã, chứ thực ra Bảo Cầm là do thiếu gia nhà hào phú như gã muốn giữ bên cạnh để bầu bạn. Hắn luôn tuân theo phép tắc Triệu phủ, lúc ngủ trải nệm nằm dưới sàn nhà. Mùa đông đến nền đá lạnh thấm tận xương, dù đã ngăn cách bằng một tấm nệm, cảm giác lạnh lẽo cũng không vơi đi là bao, Triệu phò mã gần như có thể nghe thấy tiếng răng Bảo Cầm va vào nhau lách cách. Dù sao gã mới chỉ là một thiếu niên, tâm không khỏi mềm nhũn, liền kêu Bảo Cầm lên ngủ cùng mình. Hai hài tử chen chúc trong một ổ chăn, cơ thể tê cóng của Bảo Cầm dần dần ấm lại, Triệu phò mã ôm lấy thân thể nhỏ gầy mềm mại, lòng bỗng nhen lên cảm giác thỏa mãn khác thường.

Bí mật này người ngoài không một ai biết đến, Bảo Cầm vượt quá khuôn phép một lần, liền vượt luôn cả mười năm sau. Lớn lên rồi mỗi khi nằm cùng nhau, làm sao còn có thể đơn thuần như vậy. Âu yếm hôn môi, rồi dần dần dẫn đến muốn nếm thử tư vị khoái hoạt. Triệu phò mã làm tất cả chuyện đó đều do bản năng tuổi trẻ, thế giới của Bảo Cầm lại chỉ xoay quanh một mình gã, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Chưa từng làm phía sau bao giờ, Triệu phò mã muốn thử một lần, vừa mới đút một ngón tay vào thăm dò, Bảo Cầm đã khóc toáng lên như mổ heo, khiến Triệu phò mã phải dỗ dành mất nửa buổi. Không biết tình cảnh Bảo Cầm ở thanh lâu như thế nào, từ trước đến nay mỗi khi bất chợt nhớ đến, cũng chỉ là cảm giác tiếc nuối không gì sánh được, chí ít trước khi bán đi gã nên ăn sạch hắn một lần mới phải. Đêm nay không biết vì sao tâm trí lại bị thôi thúc, nơi nào đó trên cơ thể dần dần có cảm giác, khiến lòng hắn bí bách không thôi.

Triệu phò mã ngồi dậy, ánh trăng rọi vào trong căn phòng, Bảo Cầm nằm nghiêng để lộ nửa khuôn mặt trắng như tuyết, im lìm ngủ say. Triệu phò mã ngồi xổm xuống, tiến gần tới trước mặt Bảo Cầm, liền trông thấy trong tay hắn đang nắm một khối ngọc, móc vào sợi dây đeo trên cổ. Gã vươn tay vừa định chạm vào, Bảo Cầm bỗng trở mình, miệng thì thào nói mớ: “Lý Duy, thôi mà, không ăn nổi nữa…”