Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 11: Kỉ niệm thành lập



Xin lỗi mọi người vì spoil lâu vậy mà giờ mới edit xong huhu

Editor: Min

Chương 11: Kỉ niệm thành lập

Bởi vì hôm sau còn phải đi làm, bọn họ ăn xong cơm trưa thì liền trở về.

+++

Lần lên núi chơi này kéo mối quan hệ của Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên gần lại không ít, lại thêm đứa bé là đề tài chung, hai người cuối cùng cũng có thể cùng nhau ăn cơm tối, tán gẫu đôi câu.

Thế nhưng Thẩm Minh Xuyên gần đây càng phải đi sớm về muộn hơn, nguyên nhân là ngày kỉ niệm thành lập tập đoàn Viễn Tông của Thẩm thị đang tới gần.

Tiệc tổ chức kỉ niệm ngày thành lập hàng lập của Viễn Tông ngoại trừ tất cả nhân viên đều tham dự, còn có các đối tác, những bạn hàng lớn, những vị khách quý có quan hệ chặt chẽ như Kỉ Thừa An. Quang cảnh đó rất hoành tráng, được cho là bữa tiệc đỉnh nhất.

Ôn Nhiên là vợ của ông chủ, cho nên hàng năm đều phải dự tiệc kỉ niệm thành lập, năm nay cũng không ngoại lệ.

Thẩm Minh Xuyên kết thúc công việc của buổi sáng thì trở về nhà trang điểm và thay quần áo, chuyên gia trang điểm và chuyên gia tạo hình đều có sẵn, vest tình nhân đã may xong từ sớm. Có lẽ vì Ôn Nhiên là một ngôi sao, Thẩm Minh Xuyên đã chuẩn bị xong từ lâu thì Ôn Nhiên mới mặc quần áo đi ra.

Thẩm mỹ của một thẳng nam như Thẩm Minh Xuyên, trong một khắc khi nhìn thấy Ôn Nhiên đi ra, ánh mắt cũng không nhịn được mà sáng hơn một chút.

Vì để phối hợp với một Thẩm Minh Xuyên thâm trầm ổn trọng, nên cách ăn mặc của Ôn Nhiên mỗi lần đi dự tiệc kỉ niệm đều trung quy trung củ (*), một thân tây trang, tóc được dùng keo xịt để vuốt lên, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ, cả người thần thanh khí sảng, đơn giản mà trang nhã.

(*) Trung quy trung củ "中规中矩": Phù hợp quy củ, theo quy chuẩn.

Khi cậu và Thẩm Minh Xuyên mặc vest tình nhân, mỗi lần đi trên thảm đỏ thì sẽ được chào đón bằng những tiếng hét chói tai.

Năm nay Ôn Nhiên cũng không mặc những bộ vest màu xám nhạt hay màu trắng như mọi khi, mà mặc một bộ vest màu rose gold (*). So với sự thu mình lại của những năm trước, tạo hình lần này lại có xu hướng thiên về công khai hơn, không quá khoa trương, lại rất thời thượng, cộng thêm với diện mạo xuất sắc, khiến cho cách ăn mặc này ngoài ý muốn lại cực kì thu hút ánh nhìn của người khác.

(*) Đoạn này nếu dịch hẳn ra mình thấy không hay lắm nên để tên màu bằng tiếng Anh nhé.

Thẩm Minh Xuyên vừa rồi còn bực bội vì không hiểu sao màu cà-vạt của hắn lại nữ tính như vậy, hóa ra là để phối với bộ vest của Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên bước đến trước mặt của Thẩm Minh Xuyên, tạo dáng rồi hỏi: "Thế nào, em đẹp trai không, có đủ để cho anh mặt mũi chưa vậy, Thẩm tiên sinh?"

"Rất đẹp," Thẩm Minh Xuyên đưa tay ra trước mặt cậu, "Đi thôi, điện hạ của anh."

Ôn Nhiên nắm lấy tay Thẩm Minh Xuyên, cả hai dắt tay nhau rời đi, làm chói mù mắt toàn bộ nhân viên trong phòng.

Hai người bước đi trên thảm đỏ, không ngoài ý muốn lại làm cho một đám đông hét chói tai. Ở đó có không ít fan của Ôn Nhiên, được ở gần mà theo dõi thần tượng kiêm vợ của ông chủ thì không được quá kích động, không khí của toàn bộ hội trường đều được kéo lên cao.

Ôn Nhiên mỉm cười chào hỏi mọi người, rồi kề bên tai Thẩm Minh Xuyên thì thầm: "Quy mô của quý công ty năm nay lại lớn mạnh hơn so với năm trước rồi."

"Cũng ổn, vẫn tăng trưởng như cũ thôi," Thẩm Minh Xuyên khiêm tốn đáp, trêu chọc lại cậu, "Bà chủ đã vừa lòng với một mảnh giang sơn thế này chưa vậy."

"Nói chung là cũng được, dù sao thì hành trình của tôi cũng là biển sao." (*)

(*) Đây là lời thoại của bộ phim The legend of galactic heroes.

"..........." Thẩm Minh Xuyên bị cậu chọc cười, "Cậu cũng giỏi thật đấy nhỉ."

"Tất nhiên rồi."

Cảnh tượng hai người khẽ thì thầm với nhau một lần nữa lại tạo ra một làn sóng hét chói tai, ông chỉ và vợ, hàng năm đều ân ái như vậy đó!

Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên ngồi ở bàn chính, những người có thể ngồi ở bàn chính đều là những người không chỉ giàu có mà còn cao quý, tùy tiện nói ra một cái tên thì cũng đủ để đè chết những kẻ khác. Lần đầu tiên Ôn Nhiên mới tham gia, khi nghe người chủ trì giới thiệu về bàn khách quý, cậu cảm thấy bản thân như là cái bánh bao thịt tầm thường chui vào giữa những chiếc bánh rán vàng ruộm, căng thẳng đến mức phát run, cả tối gần như không dám động đũa, thiếu chút nữa đã làm Thẩm Minh Xuyên bẽ mặt.

Cậu hiện tại giống như đã lột xác, hoàn toàn có thể đối đáp một cách tự nhiên, cũng tự coi mình là mặt mũi của Thẩm Minh Xuyên.

Ngẫm lại liền cảm thấy thật kiêu ngạo.

Sau khi đi thảm đỏ là đến phần đọc diễn văn, người đọc diễn văn đầu tiên đương nhiên là sếp tổng Thẩm Minh Xuyên. Thẩm Minh Xuyên đọc diễn văn vẫn luôn rất ngắn gọn, không hề quá khoe khoang phô trương, nhưng lại bất ngờ chạm vào lòng người.

Hàng năm Ôn Nhiên ngắm nhìn Thẩm Minh Xuyên đọc diễn văn thì tim luôn không tự chủ được mà đập nhanh hơn, Thẩm Minh Xuyên đứng trên bục cao chậm rãi đọc diễn văn thật sự quá anh tuấn, không thể chống cự lại được.

Nếu nói một Thẩm Minh Xuyên ưu tú như vậy chẳng có chút xíu lực hấp dẫn nào đối với cậu thì không có khả năng, thế nhưng giữa việc ẩn nhẫn + công thành danh toại cùng với buông thả bản thân + ly hôn rồi sau đó trắng tay, Ôn Nhiên lý trí mà lựa chọn cái trước, tận lực tránh tiếp xúc quá gần với Thẩm Minh Xuyên, đem chút rung động không nên có kia xuống sau dưới đáy lòng.

"Có phải thấy người đàn ông của cậu đặc biệt tuấn tú không." Kỉ Thừa An ngồi bên cạnh Ôn Nhiên ghé tới nhỏ giọng nói.

Ôn Nhiên vẫn duy trì ánh mắt nhìn người đàn ông của mình, thấp giọng đáp: "Là nội dung vở kịch cần."

Lúc này lực chú ý của mọi người đều hướng lên phía Thẩm Minh Xuyên ở trên sân khấu, chưa ai chú ý đến việc hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau, cho nên Kỉ Thừa An hỏi: "Đứa bé cũng là vì nội dung vở kịch cần?"

Ôn Nhiên thu lại ánh mắt của mình: "Kỉ tiên sinh, anh thật sự là bà tám đấy."

"Cho nên cậu hãy thỏa mãn cái sự mong muốn được bát quái của tôi đi."

"Chuyện này ấy à," Ôn Nhiên cười cười, "Minh Xuyên không cho tôi nói."

"............"

Sau khi diễn văn được dọc xong sẽ đến phần văn nghệ + rút thăm trúng thưởng. Những tiết mục văn nghệ là do nhân viên của Viễn Tông luyện tập, dự là sẽ rất vui vẻ, mà còn hơn cả việc ấy, mọi người càng chờ mong phần rút thăm trúng thưởng hơn.

Viễn Tông có tiền, vậy nên phần thưởng phong phú, vạn người chờ mong giải nhất chính là chiếc xe BMWs, mỗi một người đang ngồi phía dưới bao gồm cả những vị khách quý thì đều được tham gia, tất cả mọi người đều hưng phấn mà chà chà tay, không biết năm nay phần thưởng sẽ rơi vào nhà ai.

Ôn Nhiên không hứng thú, cậu tùy tiện ăn chút gì đó, ngược lại cảm thấy buổi biểu diễn rất vui, còn phần bốc thăm may mắn cậu cũng chẳng có chút mong chờ nào là mình sẽ trúng.

Nhưng người Phi Châu chính là người Phi Châu (*), mấy trăm phần thưởng được phát ra, vậy mà lại hoàn mỹ nhảy vọt đến cậu.

(*) "非洲人": Ngôn ngữ mạng bắt nguồn từ một game 3D của Nhật, ý chỉ người cực kì đen đủi, xui xẻo.

Giải nhất là do Thẩm Minh Xuyên bốc, sau khi hắn kêu "Dừng", những thăm may mắn đang được xáo lên rồi dần chậm lại, hình ảnh trên thăm may mắn dừng lại sau cùng khiến cả hội trường sôi trào.

Khi Thẩm Minh Xuyên nhìn thấy lá thăm, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nói: "Tôi thực sự không phải nội gián, đây là trùng hợp thôi."

Người chủ trì cũng cười không ngừng: "Thẩm tổng nói không phải nội gián, mọi người có tin không"

Mọi người đều trăm miệng một lời: "Không tin."

"Lần này thì Thẩm tổng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch rồi. Không thì trước hết chúng ta mời khách quý lên nhận giải thưởng, mọi người có chịu không."

Mọi người đồng loạt hô được.

Ôn Nhiên đang mang vẻ mặt mộng bức (*) nghe thấy vậy thì đứng lên, đi về phía sân khấu. Thẩm Minh Xuyên còn đặc biệt đứng ra phía rìa sân khấu, lịch lãm mà đưa tay ra dìu cậu lên, giữa những tiếng hò hét chói tai của mọi người, cả hai đứng cạnh nhau trên sân khấu.

(*) Vẻ mặt mộng bức "一脸懵逼": Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) "ngoài khét trong sống". Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.

Người chủ trì say đắm mà nói: "Ồ, hôm nay Ôn tiên sinh quả thật là quá đẹp trai mà, bộ âu phục này càng làm tôn lên thêm khí chất cho Ôn tiên sinh, là trang phục tình nhân với Thẩm tổng của chúng ta, quả thực là xứng đôi vừa lứa."

Mọi người cũng phụ họa theo, hai người đứng trên sâu khấu, quả thật là vừa chói mắt lại vừa đẹp mắt, vì mở rộng tầm mắt mà ai nấy đều cầm điện thoại ra chụp lại.

Ôn Nhiên nhận lấy mic, thong dong đáp: "Cảm ơn mọi người."

Người chủ trì hỏi: "Hôm nay trở thành một âu hoàng (*), cảm giác hiện tại của ngài là gì?"

(*) 欧皇": Cũng bắt nguồn từ game, ý chỉ những người cực kì may mắn.

"Nói thật là tôi cũng rất bất ngờ, bởi vì tôi chính là người thuộc loại khá là xui xẻo trong những phần này, xác suất mà tôi có thể trúng cũng rất nhỏ, nghe nói người mang thai thì sẽ may mắn hơn, hiện tại xem ra câu ấy rất có lý."

Mọi người nghe thấy thế thì đều ồ lên ngạc nhiên, hiện nhiên là không ít người chẳng quan tâm gì đến tin tức giải trí và những chuyện về vợ của ông chủ nên đương nhiên là không biết Ôn Nhiên đang mang thai.

"Đúng nha, có thể rất nhiều người không để ý tin tức giải trí nên chưa biết, Ôn tiên sinh hiện giờ đang có một tiểu bảo bảo, Thẩm tổng và Ôn tiên sinh sẽ rất nhanh được thăng chức lên làm ba, ngay tại đây chúng ta trước tiên hai chúc mừng cho hai vị ba ba đã nào."

"Cảm ơn." Ôn Nhiên cười nói, "Rất cảm ơn mọi người, tôi cũng cảm thấy rất vui khi mình trúng được một phần thưởng lớn như thế này, nhưng mà, để cảm ơn những nỗ lực rất lớn của nhân viên trong Viễn Tông, tôi muốn được tặng lại phần thưởng này, rút thăm lại một lần nữa, có thể không người chủ trì?"

Người chủ trì còn chưa kịp đáp lại, những người bên dưới đã đồng loạt hô có thể.

Người chủ trì cười đáp, "Tôi đây không thể từ chối được rồi, vậy trực tiếp để Thẩm tổng rút thăm lại lần nữa là được rồi."

Vốn Thẩm Minh Xuyên vẫn còn đang cân nhắc xem nên rút thăm lại một lần nữa không thôi, dù sao để người nhà nhận thưởng thì kể cả chẳng có lời ra tiếng vào nhưng cũng không tốt, hắn không nghĩ Ôn Nhiên lại hào phóng tặng đi như vậy. Hắn rất bất ngờ đồng thời cũng thập phần khen ngợi cho hành động của Ôn Nhiên.

Một chiếc xe đối với Ôn Nhiên cũng chẳng tính là gì, lại kéo về được một làn sóng hảo cảm.

Thẩm Minh Xuyên tiếp lời: "Phần thưởng này thuộc về Tiểu Nhiên, vậy để Tiểu Nhiên rút thăm đi."

Ôn Nhiên cũng không từ chối, người cuối cùng trúng thưởng là một nữ công nhân đã tầm trung tuổi, cô kích động đến rơi nước mắt, Thẩm Minh Xuyên còn tự tay trao chìa khóa xe cho cô.

Sau khi kết thúc rút thăm trúng thưởng thì vừa vặn đến giờ cơm tối, chính thức khai tiệc, đồ ăn lần lượt được bày ra bàn. Thẩm Minh Xuyên là ông chủ lớn nên thường xuyên được mời rượu, mỗi năm mọi người đều chỉ có một cơ hội duy nhất này để chuốc rượu hắn, chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc thì Thẩm Minh Xuyên đã say đến độ đi đường cũng không nổi.

Khi say rượu Thẩm Minh Xuyên rất im lặng, Ôn Nhiên và người lái xe cùng đỡ hắn xuống xe, dìu vào trong nhà. Đến khi vào đến trong nhà, Ôn Nhiên chợt nhớ ra đã rất lâu rồi mình không bước vào phòng ngủ của Thẩm Minh Xuyên, phỏng chừng trong đó một chút hơi thở cuộc sống cũng chẳng có dính đến cậu, nếu để người lái xe nhìn thấy chắc chắn sẽ hoài nghi.

Cho nên cậu và anh ta cùng nhau đỡ Thẩm Minh Xuyên xuống sofa phòng khách, rồi cậu để anh ta về.

Ôn Nhiên đi vào trong bếp pha một tách trà giã rượu, đến lúc đi ra thì thấy Thẩm Minh Xuyên mang khuôn mặt đỏ ửng đang tựa vào thành ghế, hắn nheo mắt, cà-vạt đã bị kéo xuống, ba khuy áo ở trên đã cởi ra, lộ cả vùng ngực lớn.

Gợi cảm, biếng nhác, có lẽ đó là những từ giải thích đúng nhất về Thẩm Minh Xuyên vào lúc này.

Khó trách mà bị kẻ khác bỏ thuốc, Ôn Nhiên nghĩ thầm, vẻ mặt và dáng người như vậy, rõ ràng là đang dụ dỗ người ta phạm tội.

"Uống chút trà giã rượu đi." Ôn Nhiên đi tới, thấy Thẩm Minh Xuyên không phản ứng gì, muốn đỡ tách trà cho hắn uống, lại bị hắn nắm lấy cánh tay.

"Là cậu à." Thẩm Minh Xuyên mở đôi mắt đang nhíu lại của mình ra thấy đó là Ôn Nhiên thì mới buông tay.

Ôn Nhiên vui vẻ, để tách trà gần bên miệng hắn, hỏi: "Anh đây là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng sao?"

Thẩm Minh Xuyên thuận theo tay cậu mà uống một ngụm, đáp: "Phòng nhân chi tâm bất khả vô (*)."

(*) Phòng nhân chi tâm bất khả vô "防人之心不可无": Tâm đề phòng người khác không thể không có.

"Còn có thể không thể chắc," Ôn Nhiên đặt cái tách lên bàn, "Đi lên lầu ngủ nhé?"

Thẩm Minh Xuyên đứng dậy khỏi sofa, mặc dù hắn gắng gượng duy trì chút ý thức tỉnh táo còn lại, nhưng đầu lại choáng váng đến lợi hại, chỉ vừa đứng lên đã thấy trời đất đều quay cuồng, thiếu chút nữa là ngã xuống rồi, may mắn là Ôn Nhiên nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn lại.

Sau khi đỡ Thẩm Minh Xuyên chút nữa ngã xuống sàn đi về phòng, cả người Ôn Nhiên đầy mồ hôi, thiếu chút nữa là đã nghĩ muốn quẳng kim chủ đại nhân xuống đất. Miễn cưỡng đỡ hắn tới giường, còn giúp cởi áo khoác và giày, so với bảo mẫu thì còn tri kỷ hơn.

Thẩm Minh Xuyên uống trả giải rượu rồi thì cũng tỉnh táo hơn một chút, liền phối hợp với Ôn Nhiên để cởi áo khoác và giày.

"Anh có muốn cởi quần không?" Ôn Nhiên nhìn cái quần tây phẳng phiu của hắn bị lăn qua lộn lại như vậy đã trở nên nhăn nhúm, hắn vẫn còn đeo cả thắt lưng, dù không nói nhưng hẳn là không hề thoải mái.

Thẩm Minh Xuyên lắc đầu. Ôn Nhiên thấy hắn cũng chẳng tỉnh táo lắm, cậu nghĩ dù sao ngày mai hắn cũng không nhớ gì cả nên mới lớn gan đùa giỡn: "Ngủ với nhau thì cũng ngủ rồi, anh còn thẹn thùng gì."

"Thẹn thùng?" Từ này thật là mới lạ, Thẩm Minh Xuyên nói, "Tôi muốn tắm rửa một cái, nếu cậu không ngại, vậy giúp tôi tắm đi."

".........." Ôn Nhiên cấp tốc lấy chăn đắp lên người Thẩm Minh Xuyên, "Ngài vẫn là nên nghỉ ngơi thôi, ngủ ngon!"

"Sợ gì chưa, ngủ với nhau thì cũng ngủ rồi mà."

Ôn Nhiên làm bộ như không nghe thấy gì, chuồn mất.

Thẩm Minh Xuyên nhìn bóng dáng chạy trối chết của cậu, khẽ cười.

Ôn Nhiên dựa vào cửa phòng Thẩm Minh Xuyên, hít một hơi thật sâu. Khi nãy Thẩm Minh Xuyên nói với cậu rằng giúp hắn tắm rửa, phản ứng đầu tiên của cậu chính là vô cùng nguyện ý!

Cái ý nghĩ này có hơi nguy hiểm nha, Ôn Nhiên nghĩ thầm, tốt nhất là về sau này cứ tránh xa xa Thẩm Minh Xuyên một chút.

Hết chương 11.