Mạnh Như Ký

Chương 5: Sao có thể đói chết ngươi được?



Đuổi theo cả đêm, chạy đến lúc ánh trăng cũng ló ra.

Cuối cùng đợi được tên trộm đan đó dừng lại, Mạnh Như Ký chống lấy thân cây bên đường, trực tiếp nôn khan.

Từ rất nhiều năm trước sau khi nàng mượn sức mạnh của nội đan để biến thành bán yêu, nàng cũng không còn bởi vì vận động đơn thuần mà choáng váng buồn nôn nữa.

Thời khắc này, Mạnh Như Ký cảm thấy bản thân giống một con chó bị ép bức, trên cổ có một sợi dây thừng không ai thấy, kéo lấy nàng, dắt nàng loanh quanh đến lúc kiệt sức nôn khan...

Mạnh Như Ký liều mạng thở dốc, gần như quỳ xuống mặt đất, nàng nghỉ ngơi một hồi lâu, trong một hồi lâu này, nàng đã nhớ lại tất cả thời khắc ấm áp từng được trải nghiệm trong quá khứ, dùng nó để nói với bản thân, không sao, không cần vội, bị một tên trộm dắt đi không bị mất mặt chút nào.

Cho dù sau này tiếp tục bị hắn dắt đi như vậy cũng không sao!

Không sao! Kiên cường lên!

Đứng lên! Sống tiếp nào!

Vực dậy tinh thần cho bản thân xong, Mạnh Như Ký nuốt xuống nước chua trong cổ họng, nàng run rẩy đứng thẳng người, lúc này mới đủ sức ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trong rừng cây cách ba trượng phía trước, tên trộm đan cũng dừng cạnh một gốc cây, hắn đỡ thân cây, nhưng không hề thở hổn hển như Mạnh Như Ký.

Không biết hắn đang làm gì, hơi gù lưng, yên tĩnh đứng đó.

Mạnh Như Ký không còn muốn mắng hắn nữa, nàng thậm chí còn không dám đến gần thiếu niên đó, sợ hắn lại bị kinh động mà chạy, bây giờ nàng không chạy nổi nữa, một bước! cũng không được!

"Trộm." Mạnh Như Ký đứng ở xa gọi một tiếng, nhưng trong giọng điệu vô thức giấu thêm chút dè dặt: "Chúng ta nói chuyện chút."

Thiếu niên dường như nghe thấy lời nàng, cơ thịt sau lưng hắn rõ ràng căng chặt hơn chút, nhưng hắn không chạy tiếp nữa.

Rất tốt.

Mạnh Như Ký chống cây đứng dậy, giọng nói dịu dàng: "Chạy lâu như vậy, ngươi cũng mệt rồi đúng không, không bằng ngồi xuống trước đi."

Thiếu niên không động đậy.

Mạnh Như Ký chậm rãi dịch bước chân, đến gần thiếu niên, sợ động tác của bản thân quá lớn khiến hắn kinh hãi.

Nàng dùng hết sự dịu dàng của bản thân, nói bằng cả tình cả lý:

"Ta nghe người khác nói, nơi này là nơi người chết dở ở, nghe đã thấy nguy hiểm, ta và ngươi không nên ở đây lâu, đúng không? Giữa chúng ta trước kia có thể không hoà hợp lắm, nhưng bây giờ, muốn rời khỏi nơi này, ta và ngươi có mục đích giống nhau, ta và ngươi nên làm bạn, chung tay đối diện khó khăn, ngươi nói xem, có phải đạo lý này..."

Nàng vừa nói vừa nhẹ tay nhẹ chân đến gần thiếu niên.

Thiếu niên vẫn quay lưng lại với nàng, đứng yên tại chỗ, chỉ là càng đến gần Mạnh Như Ký phát hiện ra thiếu niên càng cong lưng.

Đột nhiên, một trận âm thanh sột soạt vang lên, thiếu niên trực tiếp quỳ một chân xuống đất.

Mạnh Như Ký bị doạ cho nhảy dựng, vội vàng tiến lên hai bước, bước đến trước người thiếu niên:

"Ngươi làm sao thế?"

Ánh trăng xanh lục rơi xuống khu rừng, phản chiếu chút ánh xanh lên sắc mặt trắng bệch của thiếu niên, nhìn vô cùng mê hoặc.

"Ta..." Thiếu niên ôm bụng, cơ thể cuộn tròn, dựa vào thân cây, hơi thở yếu ớt.

Mạnh Như Ký niệm thầm, xong rồi xong rồi, bộ dạng này của hắn e rằng sắp chết rồi, nếu hắn chết thì nội đan của mình...

"Đói..."

Mạnh Như Ký ngẩn ra: "Ngươi... cái gì cơ?"

"Đói quá..."

Cơ thể thiếu niên cuộn tròn, trong bụng truyền đến âm thanh "ọc ọc".

Màn đêm yên tĩnh, khiến âm thanh reo vang trong bụng hắn vô cùng rõ ràng.

Mạnh Như Ký trầm mặc đứng trước mặt thiếu niên, nhìn bộ dạng trọng thương sắp chết của hắn, vậy mà ngoài miệng lại kêu đói, Mạnh Như Ký nhất thời cũng cảm thấy buồn cười.

"Lúc trước chạy thì tinh thần tốt như vậy, sao bây giờ có thể đói chết ngươi được?"

Mạnh Như Ký âm dương quái khí khoanh tay nhìn trò hề.

Tuy nhiên giây tiếp theo, khi phần bụng của thiếu niên phát ra một tia sáng màu cam ấm áp, Mạnh Như Ký liền cười không nổi nữa.

Ánh sáng màu cam này giống như ánh mặt trời mùa xuân, nàng không thể quen thuộc hơn nữa... Là ánh sáng khi nội đan của nàng vận chuyển.

Hắn đang tiêu hoá sức mạng nội đan của nàng!

Quả nhiên, vẻ mặt của thiếu niên đã dịu đi vài phần.

Nhưng hắn vẫn cuộn tròn dưới gốc cây, ánh sáng màu cam ở bụng lúc ẩn lúc hiện. Sức mạnh của nội đan dường như có thể giúp hắn dễ chịu hơn chút, nhưng không thể hoàn toàn giải quyết cơn đau khi đói, hỗ trợ mọi chức năng của cơ thể hắn.

Sức mạnh nội đan này của Mạnh Như Ký cực lớn.

Tám trăm năm trước, chính vì không thể áp chế được sức mạnh rò ra ngoài nên nàng mới phải bất lực lựa chọn phong ấn bản thân.

Nàng không lo lắng thiếu niên này sẽ tiêu hoá hết sạch sức mạnh của nội đan, chỉ lo lắng khi hắn đói thì sẽ tiêu hoá nội đan của nàng, thời gian lâu dần, sức mạnh của nội đan e rằng sẽ hoàn toàn dung hoà với cơ thể của thiếu niên, đến lúc đó, cho dù nàng quay về được nhân gian, có được linh lực thì cũng không dễ lấy nội đan ra khỏi cơ thể hắn.

Mạnh Như Ký lập tức nghiêm túc nói với thiếu niên: "Đói thì phải ăn, ta đi tìm cho ngươi!"

Thiếu niên ngước mắt, nhìn Mạnh Như Ký một cái, nhưng chỉ thấy dưới ánh trăng, sắc mặt nàng trầm trọng, lời nói động tác vô cùng nghiêm túc không hề giả bộ.

Khoé miệng hắn động đậy.

"Ngươi ở đây đừng động đậy. Nghe lời." Mạnh Như Ký nói xong, xoay người bước vào trong rừng cây.

Ánh mắt của thiếu niên rơi trên bóng lưng Mạnh Như Ký, mãi cho đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất trong rừng cây tối đen.

Trong lòng vẫn luôn có một giọng nói nhắc nhở thiếu niên: Đừng tin tưởng bất cứ ai, nên rời đi, nên trốn thoát, đừng tin nàng ta.

Nhưng cơn đói trong người quả thực khiến hắn không chịu đựng nổi. Giống như trong bụng có một bàn tay đang không ngừng xé nát lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn đau đớn khó chịu. Cơn đau này, còn đau đớn hơn gấp bội cơn đau do vết thương da thịt mang tới.

Hắn căn bản không đứng dậy nổi.

Chưa qua bao lâu, trong rừng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, thiếu niên lập tức ôm bụng, cảnh giác nhìn về phía truyền ra âm thanh.

Trên đầu Mạnh Như Ký dính lá cây, gấp gáp chạy về, nàng dùng váy đựng một đống quả có màu xanh vàng đan xen, vội vàng chạy đến cạnh hắn, để quả không rơi xuống đất, nàng trực tiếp quỳ xuống, cẩn thận gói chỗ quả lại.

"Tìm được chỗ này..."

Mạnh Như Ký có chút nghi hoặc, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì đã thấy thiếu niên vươn tay đến.

Cái mũi rất thính ngửi được mùi thơm của quả, cảm giác đói trong bụng thiếu niên càng mãnh liệt, hắn gần như không thể khống chế được tay của bản thân, vươn vào trong vạt váy của Mạnh Như Ký, cầm lấy một quả. Ngay lúc hắn định nhanh chóng thu tay về thì một bàn tay khác liền nhanh nhẹn hơn mà nắm lấy cổ tay hắn.

"Đợi đã!"

Thiếu niên nhìn Mạnh Như Ký, ánh mắt giống như một con vật bị đẩy vào đường chết, rõ ràng chỉ nhìn qua liền biết hắn đang làm quá, nhưng hắn vẫn còn vùng vẫy, không muốn từ bỏ hơi thở cuối cùng.

"Không phải không cho ngươi." Mạnh Như Ký nhìn hắn giải thích: "Ta quả thực không biết mấy loại quả trong khu rừng này cái nào ăn được cái nào không, nơi này rất kỳ lạ, ta chỉ có thể tìm được vài thứ giống loại quả có thể ăn được ở nhân gian."

Thiếu niên hơi nghiến răng, vẫn kiên trì muốn rút tay về.

Cho dù có độc hắn cũng muốn nhét đồ ăn vào miệng, xua đi cơn đói đáng sợ này.

Mạnh Như Ký ngồi xổm bên cạnh thiếu niên, lại cưỡng ép kéo tay hắn, còn một tay khác, nàng tự lấy một quả cắn một miếng.

Quả này hơi chua, không hề dễ ăn, nhưng rất mọng nước.

Nàng vừa ăn vừa nói với thiếu niên:

"Đợi một lát, sóng gió ta trải qua nhiều hơn ngươi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn ngươi, nếu thực sự có độc thì sẽ có dấu hiệu, ta sẽ có cách giải quyết. Ép nôn, uống nước đều được, nhưng nhìn ngươi không được thông minh lắm, ngươi chịu đựng một lát. Nếu ta ăn mà không chết thì ngươi ăn, đúng là bất hạnh, nếu thứ này có kịch độc khiến ta lăn ra... hy vọng ngươi có chút lương tâm, dùng nội đan vận chuyển chút linh lực cho ta."

Thiếu niên sững sờ nhìn Mạnh Như Ký.

Ánh trăng phác hoạ bóng dáng của nàng, in nàng vào trong ánh mắt tối đen của hắn.

Mạnh Như Ký ăn xong một quả, đợi một lúc, không thấy bất thường nên đổ hết số quả trong lòng lên người thiếu niên. Còn bản thân nàng rất chu đáo lùi lại hai bước, không tạo áp lực cho thiếu niên.

"Có lẽ không có chuyện gì, ăn đi."

Nào còn đợi nàng hạ lệnh, ngay lúc nàng đổ quả xuống, thiếu niên đã vội vàng cầm lấy một quả, không thèm lột vỏ đã bắt đầu ăn như chết đói.

Ăn là bản năng, kích hoạt tứ chi của thiếu niên, không ngừng nhét quả vào trong miệng, nhưng ánh mắt hắn lại vô thức nhìn về phía Mạnh Như Ký cách mình hai bước.

Mạnh Như Ký tựa như đã bị hành hạ đến kiệt sức, ngồi bệt xuống đất, một tay đặt lên đầu gối, thẫn thờ gõ gõ, tay khác chống mặt, chán nản nhìn hắn.

Ánh trăng kỳ lạ rơi trên người nàng, nhưng lại không hề có cảm giác kỳ lạ, ngược lại bởi vì vẻ mặt quá mức thản nhiên của nàng mà nơi quỷ dị này sinh ra vài phần gần gũi yên bình.

Thiếu niên ở một bên vừa quan sát nàng vừa ăn ngấu nghiến, kết thúc bữa ăn này.

"Ăn... no rồi?"

Nhìn thiếu niên ăn xong quả cuối cùng, Mạnh Như Ký nhìn đến phát ngốc.

Nàng chưa từng gặp người nào ăn ghê như vậy! Đến nỗi nàng thậm chí còn nghi ngờ bản thân có phải còn chưa hái đủ.

Tuy nhiên, quả thực không đủ.

Thiếu niên vẫn rất đói, nhưng so với cảm giác thiếu thốn như thể muốn moi rỗng người khác vừa rồi thì bây giờ đã dễ chịu hơn nhiều.

Thiếu niên nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, không lên tiếng.

"Được rồi, cùng tìm đường quay về thôi."

Mạnh Như Ký đứng dậy, vẫn một lòng muốn đưa thiếu niên về bến đò, nhưng ngay khi nàng đứng dậy, thiếu niên lại lập tức phòng bị, trốn sau gốc cây.

Mạnh Như Ký hơi cạn lời, quả thực nghĩ không thông, trước kia thiếu niên này rốt cuộc đã trải qua những ngày tháng thế nào, tại sao lại phòng bị người khác đến mức này.

"Ta không đánh ngươi mà..." Mạnh Như Ký lẩm bẩm: "Ngươi không muốn quay về nhân gian sao?"

Mạnh Như Ký xoay người đi về đường cũ, nàng vừa đi vừa lặng lẽ liếc đằng sau.

Người sau gốc cây dường như không có ý muốn đi theo.

Mạnh Như Ký không muốn ép hắn, nàng đoán với tính cách của thiếu niên này, nếu nàng cưỡng ép e rằng lại thêm một trận "chạy đêm". Nàng thử tiếp tục đi về đường cũ.

Đợi khi đi được bảy tám trượng, cơ thể Mạnh Như Ký cũng không truyền đến cảm giác khó chịu gì, nàng khẽ quay đầu quan sát, chỉ thấy trong ánh trăng, bóng cây đong đưa, thiếu niên đang trốn sau một thân cây gần Mạnh Như Ký hơn, lặng lẽ đi theo nàng, chỉ là bóng của thiếu niên bị ánh trăng xiên chéo xuống mặt đất, để lộ hành tung của hắn.

Biết hắn đang đi theo, Mạnh Như Ký thở phào nhẹ nhõm. Từ tư thế nhanh nhẹn khi chạy của hắn trước đây, bây giờ muốn đi theo nàng trong bóng đêm chắc chắn vô cùng dễ dàng. Không cần đuổi theo phía trước, nàng cuối cùng cũng có thể chuyên tâm tìm đường rồi.

Editor có lời muốn nói: