Mạnh Như Ký

Chương 7: Ngươi thật tốt



"Lách cách!"

Cửa sắt của đại lao bị khoá lại.

Mạnh Như Ký và thiếu niên vào ngục.

Mạnh Như Ký tựa vào bức tường trong đại lao, ngồi khoanh chân, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh. Thiếu niên cũng yên tĩnh ngồi trong góc bên cạnh, trên tay hai người đều mang xích sắt màu đen, xích sắt này cũng không biết đã dùng bao lâu, góc cạnh đều được mài cho bóng loáng, giống như được bôi hồ...

Mạnh Như Ký nhìn lính canh lắc lư qua lại bên ngoài, đến khi lính canh tuần tra xong rời khỏi nơi này, sống lưng thẳng đứng của Mạnh Như Ký mới hơi cong xuống.

Mặc dù nàng nhìn có vẻ rất điềm tĩnh thản nhiên, nhưng!

Đây là lần đầu tiên nàng...

Ngồi trong ngục...

Mạnh Như Ký nhéo mi tâm của mình, dùng sức xoa xoa.

Trước khi có được viên nội đan có sức mạnh sáng thế kia, nàng chỉ là một người bình thường, cố hương của nàng là một thôn nhỏ không thể bình thường hơn, căn nhà của nàng nằm trên con đường nhỏ gần sát bờ sông nhất trong thôn.

Trước khi thế đạo loạn lạc, nàng tuân thủ quy tắc, thành thật sống qua ngày, chưa từng ngồi trong đại lao.

Sau khi thế đạo loạn lạc, nàng tan cửa nát nhà, lưu lạc khắp nơi, vất vả mưu sinh, nàng cũng chưa từng ngồi trong đại lao.

Sau này, cơ duyên xảo hợp, nàng có được nội đan, biến thành cơ thể bán yêu, trên con đường tu luyện trải qua nhiều thăng trầm, mấy lần suýt chết.

Nhưng nàng cũng! chưa bao giờ! ngồi đại lao!

Chuyện đến ngày nay, nàng đã là người sắp lên ngôi Yêu Vương rồi, đã vượt qua sóng gió mà đứng trên đỉnh cao nhân gian rồi!

Kết quả!

Bây giờ nàng!

Bắt đầu ngồi đại lao!

Nghĩ đến đây, Mạnh Như Ký sắp nhéo mi tâm đến nhăn rồi.

Có phải tám trăm năm trước nàng thực sự không nên tự phong ấn không? Dứt khoát chết đi là được, miễn phải chịu khổ đau này.

Mạnh Như Ký thở dài, tâm trạng còn chưa ổn định, đột nhiên cảm giác vai mình bị chạm một cái.

Mạnh Như Ký quay đầu lại, nhìn thấy một cánh tay đường nét rắn chắc, ngước mắt lên nhìn, thiếu niên này không biết từ bao giờ đã xích đến ngồi bên cạnh nàng.

Đầu của thiếu niên quay về hướng khác, không nhìn Mạnh Như Ký, nhưng cánh tay lại như có như không mà chạm vào vai Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh, xích sắt leng keng vang lên. Không qua bao lâu, bên cạnh nàng cũng vang lên tiếng xích sắt leng keng tương tự...

Thiếu niên cũng hơi dịch sang theo, vẫn như vậy, cánh tay khẽ tựa vào Mạnh Như Ký, đầu quay về hướng khác, giống như người vừa dịch sang không phải hắn.

"Ngươi..." Mạnh Như Ký mở miệng, cơ thể thiếu niên hơi động đậy, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Mạnh Như Ký một cái. Mạnh Như Ký nói tiếp: "Trong ngục cũng khá rộng, ngươi không nhất thiết phải qua đây chen chúc với ta chứ?"

Bị trách móc, thiếu niên cúi đầu im lặng giống như làm sai, một lúc lâu sau mới nói được câu: "Ta... muốn ngồi cùng với ngươi."

Nói thẳng như vậy, ngược lại khiến Mạnh Như Ký không hiểu ra sao.

"Trước đây ngươi không thế này mà." Mạnh Như Ký thở dài, không từ chối. Dù sao đây cũng không phải địa lao nhà nàng. Cơ thể nàng thả lỏng, khi tựa vào tường, bả vai cũng chạm vào cánh tay thiếu niên.

Mạnh Như Ký không có cảm giác gì, nhưng ánh mắt thiếu niên lại sâu thêm, khoé miệng hắn hơi mím lại, tựa như che giấu vẻ vui sướng không giải thích được.

Hắn ngồi theo tư thế tựa vào Mạnh Như Ký, không động đậy, giống như sợ bản thân tựa sát hơn chút sẽ khiến Mạnh Như Ký đứng dậy rời đi.

Mạnh Như Ký sao có thể hiểu được mấy tâm tư này của hắn, chỉ nhàm chán không có việc gì làm, ngửa đầu lên nhìn đỉnh ngục, tẻ nhạt nói: "Lúc ta vừa tỉnh nhìn thấy ngươi, ngươi giống như một con mèo lớn vậy, rụt rè sợ hãi, còn cào ta nữa, bây giờ lại muốn ngồi cùng ta rồi?"

Thiếu niên nghe Mạnh Như Ký nói, ngẫm nghĩ giây lát.

Ký ức của hắn hỗn loạn, một mảng mơ hồ, chỉ nhớ tỉnh lại cạnh bờ sông ở đây, sau đó nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Như Ký, sau đó nàng liền đuổi theo hắn cả đường, chạy vào trong rừng, sau đó...

"Ngươi cho ta ăn."

Mạnh Như Ký nghẹn họng hồi lâu: "Được rồi..." Nàng lẩm bẩm: "Đúng là tín nhiệm do cho ăn mà ra."

"Không chỉ ăn." Thiếu niên nhìn Mạnh Như Ký, nói tiếp: "Ngồi cùng ngươi, trong lòng rất yên bình."

"Yên bình?" Mạnh Như Ký nhướng mày, liếc nhìn thiếu niên với vẻ bất ngờ, cái liếc này trực tiếp đối diện với ánh mắt trong trẻo của thiếu niên.

Ánh mắt này, thực sự giống động vật nhỏ.

Mạnh Như Ký nghĩ thầm, con người đúng là thần kỳ, khi trong đầu quên mất mọi chuyện, người có thể đào quan trộm đan vậy mà lại biến thành bộ dạng thuần khiết thế này.

Nội đan của nàng rơi vào trong cơ thể một người thế này, Mạnh Như Ký không biết chuyện này là tốt hay...

Mạnh Như Ký đột nhiên nheo mắt, tâm tư linh hoạt trở lại.

Đây đương nhiên là chuyện tốt!

Mạnh Như Ký khẽ ho một tiếng, lại ngồi thẳng người.

Bả vai của nàng rời khỏi cánh tay thiếu niên, ánh mắt của thiếu niên lập tức mất mát.

Mà sau khi cân nhắc từ ngữ một chút, Mạnh Như Ký cười tươi rói nhìn thiếu niên.

Nàng cười cười ghé sát mặt lại gần thiếu niên, đến gần, sự mất mát trong lòng thiếu niên trước đó cũng biến mất sạch, hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, khoé miệng cũng không khỏi giãn ra, hơi cong lên mà đến hắn cũng không phát hiện ra.

"Xem ra chúng ta phải đợi ở đây vài ngày rồi, không bằng làm quen lại từ đầu đi."

Thiếu niên gật đầu.

Mạnh Như Ký tiếp tục cười dịu dàng nói: "Trước kia ngươi chắc chắn có biết ta, nhưng bây giờ có lẽ ngươi không nhớ nữa, ta họ Mạnh, hồi nhỏ nhà nghèo, không đặt đại danh chính thống cho ta, sau này lớn lên, ta tự đặt cho mình một tên chữ, gọi là Như Ký, Như trong nếu như, Ký trong ký thác."

Mạnh Như Ký nói rất tường tận, muốn có được nhiều sự tín nhiệm hơn.

Thiếu niên lắng nghe, lặp lại từng chữ trong tên của nàng: "Mạnh Như Ký". Vừa nghiêm túc vừa chân thành.

"Đúng. Mặc dù vẫn chưa biết tuổi của ngươi, nhưng thiết nghĩ ta lớn hơn ngươi vài tuổi, sau này ngươi gọi ta là tỷ tỷ cũng được, tiền bối cũng được, vậy ta nên xưng hô với ngươi thế nào đây?"

Thiếu niên nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Mục Tuỳ."

Mạnh Như Ký hơi kinh ngạc: "Ngươi vẫn nhớ tên của ngươi?"

"Rất nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng khi ngươi hỏi ta thì có hai chữ này xuất hiện, đây có lẽ... là tên của ta."

"Được rồi Tiểu Tuỳ, ngoại trừ cái này, ngươi có còn nhớ... trước đây ngươi mượn nội đan của ta không?" Mạnh Như Ký vào thẳng vấn đề.

"Nội đan?"

Mạnh Như Ký nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lấp lánh ánh sao: "Ừm ừm, nội đan."

Khi Mục Tuỳ vừa tỉnh lại, Mạnh Như Ký hình như cũng từng nhắc đến nội đan, nhưng lúc đó có lẽ nàng nói là... "nội đan đã trộm".

Chuyện trước kia Mục Tuỳ đều không nhớ nữa, vì thế những chuyện sau khi tỉnh lại ở nơi này hắn nhớ rất rõ.

Nhưng hắn nhìn Mạnh Như Ký cười dịu dàng, không sửa lại lời của nàng. Nhưng trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.

Trước kia, thì ra hắn là một tên trộm.

Hắn trộm đồ của nàng.

Nhưng bây giờ nàng vẫn đối xử tốt với hắn như vậy, tìm đồ ăn cho hắn, đứng trước mặt bảo vệ hắn, sợ hắn bị những quân sĩ hắc y kia đánh, còn đưa hắn ngồi tù cùng.

Mục Tuỳ càng nghĩ càng khó chịu. Hắn cảm thấy trong lòng Mạnh Như Ký nhất định rất ghét hắn, rất không muốn hắn lại gần nàng...

"Là thế này." Mạnh Như Ký không chú ý đến cảm xúc thay đổi đột ngột của Mục Tuỳ, nàng vẫn đang lựa chọn từ ngữ:

"Nội đan này, bây giờ đang ở trong cơ thể ngươi, hình như cũng không có tác dụng gì, không bằng ngươi trả nó cho ta trước. Ta có thể dùng sức mạnh của nội đan này để làm rất nhiều chuyện. Ví dụ, giống như mấy quân sĩ chúng ta gặp lúc trước, nếu ta có nội đan trong người thì nhất định sẽ không sợ bọn họ, chúng ta cũng không cần ngồi trong đây nữa. Nói không chừng, chúng ta không cần đò qua Nại Hà, ta có thể trực tiếp đưa ngươi bay qua, trực tiếp về được nhân gian rồi!"

"Nội đan, ở đâu?"

Mạnh Như Ký lập tức ra hiệu: "Ở đây!" Đầu ngón tay nàng chạm vào một vị trí ở bụng hắn: "Có thể cảm nhận được không, ấm ấm ấy? Đôi lúc sẽ hơi nóng."

Mục Tuỳ không cảm nhận được nội đan, nhưng ở vị trí ngón tay nàng chạm vào lại cảm nhận được cảm giác mà nàng nói, ấm ấm, còn hơi nóng, có thể xua tan cơn đau lạnh giá trong cơ thể hắn.

Mục Tuỳ lắc lắc đầu: "Ta không cảm nhận được nội đan mà ngươi nói." Hắn cảm thấy rất áy náy: "Hình như ta, không thể trả nó cho ngươi được." Hắn nhìn Mạnh Như Ký với vẻ tội lỗi: "Ngươi có thể tự lấy về không?"

Mạnh Như Ký nghe vậy thì lúng túng tại chỗ.

"Ta..." Nàng uyển chuyển nói: "Sợ ta động tay sẽ làm ngươi bị thương."

Nàng dường như đã hoàn toàn quên mất, trước kia khi dùng đá ném vào bụng Mục Tuỳ, lực đạo lớn đến mức gan bàn tay nàng cũng bị rạch một vết...

Còn Mục Tuỳ nghe lời nàng nói thì càng khó chịu.

Nàng ấy thật tốt, còn sợ làm hắn bị thương.

"Ta không sao." Mục Tuỳ lập tức nghiêm túc nói: "Ngươi cần thì cứ lấy về." Mục Tuỳ tựa vào tường, vén y phục của mình lên, lộ ra phần bụng, đường nét cơ bắp tạo thành hình dạng rõ ràng trên bụng hắn.

Mạnh Như Ký liếc nhìn bụng hắn một cái, rồi lại nhìn ánh mắt sạch sẽ của hắn một cái.

Mạnh Như Ký mở miệng, rồi lại đóng.

Nàng đúng là...

Có nỗi khổ khó nói.

Nếu không phải ánh mắt của hắn quá sạch sẽ, thực sự là bộ dạng không biết gì cả, Mạnh Như Ký còn nghi ngờ Mục Tuỳ có phải đang cố ý chọc tức nàng không!

Nếu nàng có thể tự làm thì bây giờ đến lượt hắn vén áo sao? Nàng hà tất phải ép dạ cầu toàn, lời ngon tiếng ngọt để lừa hắn?

Không phải đã sớm ra tay rồi sao!

Mạnh Như Ký chậm rãi hít sâu một hơi, áp xuống cảm xúc trong lòng.

Vẫn không thể xích mích.

Mạnh Như Ký nói với bản thân, vẫn còn cơ hội, có thể từ từ lừa, lừa từng chút một. Chỉ cần là trước khi hắn khôi phục trí nhớ thì đều có cơ hội.

"Không sao." Mạnh Như Ký dịu dàng nhìn Mục Tuỳ, ngón tay nhẹ nhàng, chậm rãi kéo y phục mà hắn vén lên xuống, khẽ vỗ vỗ như trấn an một đứa bé yếu ớt: "Thực ra cũng không gấp. Ta dạy ngươi làm thế nào sử dụng linh lực vậy, đợi khi ngươi học được cách sử dụng linh lực thì nhất định có thể cảm nhận được sự tồn tại của đan điền và nội đan."

Mục Tuỳ lập tức gật đầu: "Được."

"Thời gian này, ta không có linh lạc, thể lực cũng không tốt lắm, ngươi tuyệt đối đừng cách ta quá xa. Giống như tối qua, chạy loạn như vậy là không được, ta không đuổi theo được."

"Được."

"Mục Tuỳ, ngươi có thể bảo vệ ta ở nơi này không?"

Mục Tuỳ không chút do dự: "Ta có thể."

Mạnh Như Ký cười dịu dàng, nâng tay giúp hắn chỉnh lại mái tóc hơi rối:

"Rơi xuống nơi này, còn có ngươi ở bên cạnh, đúng là may mắn."

Mục Tuỳ không lên tiếng, cũng không động đậy, để yên cho Mạnh Như Ký giúp hắn vuốt phẳng mái tóc, cho dù đôi lúc nàng làm hắn đau thì hắn cũng không lên tiếng.

Hắn cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, không biết từ lúc nào, trên gò má cũng xuất hiện cảm giác ấm ấm, hơi nóng mà Mạnh Như Ký nói trước đó. Giống như nội đan mà nàng nói, đã lan đến trên mặt hắn...

"Mạnh Như Ký." Hắn thấp giọng gọi tên nàng, có chút trúc trắc.

"Hửm?"

"Nội đan, ta nhất định sẽ trả cho ngươi sớm nhất có thể." Hắn thấp giọng nói, giống như lập lời thề.

Sự chân thành trong lời nói này khiến Mạnh Như Ký ngẩn người, sau đó nàng khẽ cười, dịu dàng đáp lại: "Ngươi thật tốt."

Tác giả có lời muốn nói:

Ngươi thật dễ lừa (Đầu cẩu giữ mạng)

Editor có lời muốn nói: