Manh Quỷ Phố

Chương 2: "Điện thoại của tớ cũng không có tín hiệu."



Editor: Bắc Chỉ.

Bỏ thuốc? suy đoán của Chu Cường nháy mắt làm cả người mọi người phát lạnh, trong lúc nhất thời anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai nấy cũng đều trợn tròn mắt. Một câu phỏng đoán vô tâm như vậy, cẩn thận ngẫm lại lại cảm thấy có chút đáng tin, nếu không làm sao giải thích được chuyện mấy người thanh niên bọn họ lại ngủ say như chết ở trên xe bus được? .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Nếu đúng là bỏ thuốc thật, vậy tài xế và các hành khách khác giải thích như thế nào? Là đồng lõa sao? Hay là hành khách đã sớm đến trạm rồi xuống xe, sau đó tài xế và người có tâm nào đó lại bí mật vận chuyển họ đến đây, giống mấy bộ phim tội phạm trên TV muốn bán bọn họ đi? Bán cái gì chứ, con gái còn dễ đoán, đầy rẫy các loại nguy hiểm. Thế nhưng con trai cũng ở trên xe, không phải là muốn bán nội tạng đấy chứ.

Hề Manh không chú ý tới Lâm Nghiên ôm chặt cánh tay cô, gương mặt trái xoan trắng nõn kinh sợ.

Thế nhưng ánh mắt Lâm Nghiên lại nhìn về phía Tưởng Quân Hào, "Chúng ta, có nên xuống xe xem xét tình hình thế nào không?"

Đề nghị này được mọi người tán thành.

Đúng lúc này, cái đầu thấp bé, giọng cũng như tiếng muỗi kêu Lý Kiện Kiện đột nhiên nói, "Từ từ, à thì, các cậu không thấy Kim Tiểu Du không ở trên xe sao?"

"Cái gì!?" Chu Cường và Trương Nghị trăm miệng một lời.

Hề Manh cũng ngẩn người, cô đúng thật là không chú ý tới điểm này!

Thế nhưng bàng hoàng cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh, Tưởng Quân Hào liền vô cảm chỉ vào một vị trí trên xe, "Không phải Kim Tiểu Du ở chỗ này hay sao."

Một đám người vội vọt tới chỗ Tưởng Quân Hào chỉ, vừa thấy, mọi người không khỏi vui vẻ. Kim Tiểu Du đi đôi giày vải giống như con tôm bị luộc chín nằm cuộn tròn ở trên ghế, bởi vì ngủ thật sự sâu, hô hấp của cô nàng lúc lên lúc xuống, cái mũi động đậy, còn hơi hơi phát ra tiếng ngáy.

Chu Cường cười ra tiếng, "Ha ha, thế mà còn có người ngủ sâu hơn chúng ta."

"Cũng không phải là ngủ bình thường, cậu còn cười được," Lý Kiện Kiện bất mãn mà liếc nhìn Chu Cường, tiếp theo dừng lại một chút, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay Kim Tiểu Du, sau đó lùi lại, "Kim Tiểu Du, tỉnh dậy đi."

Chú ý tới hành động của Lý Kiện Kiện, Chu Cường thu lại vẻ mặt, ý vị thâm trường mà thọc thọc Lý Kiện Kiện, đè thấp tiếng nói, "Này, không phải cậu thích cậu ta đó chứ."

Lời này vừa nói ra, mặt Lý Kiện Kiện lập tức từ trắng sang đỏ, hắn vội vã muốn biện giải, nào biết Kim Tiểu Du lại ở giây phút ấy từ từ tỉnh lại, mở to đôi mắt mông lung, "...... Làm sao vậy ơ...... Các cậu, đều vây quanh tớ làm gì?"

Vài giây sau, Kim Tiểu Du mới tỉnh táo lại, phát hiện mấy nam sinh trong lớp cả Tưởng Quân Hào đều vây quanh cô thành một nhóm, vì thế cả người run lên, vội vàng ngồi dậy, lùi chân về sau, mặt mũi co quắp bất an, "Tớ, tớ, lúc đi đường mệt mỏi, người bên cạnh lại xuống xe, nên tớ liền ngủ quên mất. Có phải đã đến Khâu Khê rồi không?"

Cô bé quay đầu chú ý tới ngoài cửa sổ, không khỏi kêu ra tiếng, "Sao trời nhanh tối vậy!"

Lý Kiện Kiện rất muốn chen vào nói, nhưng lại không biết giải thích tình trạng hiện giờ như thế nào. Những người khác lại đang bàn luận chuyện gì đó, căn bản không để ý đến Kim Tiểu Du đang ngơ ngác.

Kim Tiểu Du mê mang gãi đầu, một giọng nữ như chuông bạc vang lên, "Kim Tiểu Du, cậu là người Khâu Khê à?"

Lý Kiện Kiện ngẩng đầu, thấy Hề Manh dáng người nhỏ xinh chui ra từ trong đám người, thoải mái đến ngồi cạnh Kim Tiểu Du.

Kim Tiểu Du gật gật đầu, "Ừ, chắc là thế, quê bố tớ ở Khâu Khê, ngày lễ ngày tết tớ thường xuyên trở về."

Học sinh dự thính ở trường Minh Thần 2 không ít, lúc ấy khi bọn họ quyết định đi tham quan ở núi Hợp Hoan, thì nghe nói Kim Tiểu Du là một nửa người Khâu Khê, nhân tiện để cô bé làm hướng dẫn du lịch luôn, cho nên mới dẫn theo cô bé. Dựa theo ký ức thân thể Hề Manh đang sống nhờ, với cái tính kiêu ngạo của Lâm Nghiên thì không muốn dẫn theo Kim Tiểu Du, cô nàng còn đặc biệt nói ở bên tai Hề Manh rằng tính cách Kim Tiểu Du rất cổ quái đã thế còn quê mùa các thứ.

Hề Manh bất động thanh sắc mà đánh giá Kim Tiểu Du mặc quần áo giản dị, buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo bằng dây chun, cũng không cảm thấy cô bé quê mùa chỗ nào. Mỗi độ tuổi đều có một vẻ đẹp, sức hút riêng, Hề Manh cảm thấy so với Lâm Nghiên make up trưởng thành thì Kim Tiểu Du lại càng trông ra dáng học sinh cấp 3 hơn.

"Vậy cậu nhìn bên ngoài xem, có phải đường phố thị trấn Khâu Khê không?" Hề Manh hỏi cô bé.

Kim Tiểu Du vừa chỉnh lại tóc, theo bản năng mà nhìn theo ngón tay Hề Manh chỉ ra ngoài, "Ừm...... Hình như là phố đi bộ phía đông của Khâu Khê...... Ấy!? Vì sao chúng ta lại ở phía đông, rõ ràng bến xe Khâu Khê ở phía tây mà!"

Phía đông! trong lòng Hề Manh chợt lạnh, cô dừng vài giây, đứng dậy, đối diện với đám nam nữ sinh nói, "Không phải muốn xuống xe sao? Đi thôi."

"Cửa đóng rồi thì đi thế nào?" Lý Kiện Kiện hỏi một câu mà mà ai nghe cũng cảm thấy ngu ngốc.

Tưởng Quân Hào nhướn mày kiếm lên, nhìn cậu ta một cái, tức giận nói: "Chìa khóa không rút, xe còn chưa tắt máy, cậu thấy nên đi ra ngoài thế nào."

Hắn nói xong liền sải bước về phía ghế lái, dễ dàng tìm thấy một dãy nút bấm tương tự như mở cửa, cố gắng bấm thử từng cái một.

"Kịch ——" cánh cửa duy nhất trên xe bus dành cho hành khách mở ra.

"Đi, đi thôi nào! Còn ở lại trên xe làm gì! Chờ bị làm thịt à?" Chu Cường khoác ba lô leo núi đi lên phía trước, buông xuống một câu, nhảy xuống xe.

Tiêp theo Tưởng Quân Hào cũng đi ra phía cửa xe.

Lâm Nghiên thấy thế, kéo kéo tay Hề Manh, "Chúng ta cũng đi."

"Ừ," Hề Manh nhìn thoáng qua Kim Tiểu Du đang ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, "Cùng nhau xuống xe đi."

Phản ứng của Kim Tiểu Du dường như chậm hơn người bình thường nửa nhịp, cô bé quay đầu lại "Ồ" một tiếng, cũng đứng lên.

Ba đứa con gái một trước một sau mà xách hành lý ra cửa xe, Lâm Nghiên xuống xe trước, Hề Manh liếc nhìn hai người vẫn ngồi trên xe.

Lý Kiện Kiện có chút xấu hổ mà đi theo sau các cô, Hề Manh đoán là hắn muốn xách hộ hành lý nặng nề của Kim Tiểu Du, duỗi vài lần lại thấy không đúng, lại ngượng ngùng mà rụt về, cuối cùng cũng không nói ra.

Còn có cái người cao lớn Trương Nghị khác lớp, quan sát đằng sau xe, lại đến ghế lái lục tìm ngăn kéo, sau đó mới thong thả đút tay vào trong túi quần, xuống xe.

Khi Trương Nghị bước ra khỏi xe buýt, một số học sinh trung học bên ngoài đã bị nổ tung vì một chủ đề khác.

Tầng mây đen tích tụ trên bầu trời, mưa to sắp ập đến, không khí bên ngoài nặng nề làm người ta bỗng thấy nôn nao.

Chu Cường đứng trước biển báo phố đi bộ Đông Thành cũ kỹ, gân cổ lên nói: "Con mẹ nó, đây là phố đi bộ sao? Đến một mống người cũng chả có! Làm cái quỷ gì vậy."

"Thật yên tĩnh, thảo nào vừa rồi tớ cảm thấy có gì đó không ổn......" Lý Kiện Kiện lo lắng nhìn xung quanh, "Các cậu thấy không, này bên cạnh cửa hàng tuy rằng cửa mở ra, mặc dù cửa tiệm bên cạnh đang mở, nhưng hình như chẳng có ai ở bên trong cả."

"Người đâu, đều chết ở đâu rồi."

"Thời tiết không tốt, giống như là sắp mưa to í," Lâm Nghiên ngẩng đầu, ôm đầu vai run rẩy dưới tán cây, "Các cậu có cảm thấy ngoài này rất lạnh không."

Không cần Lâm Nghiên nhắc nhở, Hề Manh cũng cảm nhận được từng cơn lạnh lẽo thấu qua cánh tay trần trụi của mình, gật đầu trả lời, "Đúng vậy."

Rõ ràng là giữa hè, dự báo thời tiết cũng nói hôm nay nắng trên 30 độ, ai biết hôm đầu đi ra ngoài đã gặp phải mưa rền gió dữ.

Thế nhưng cũng bình thường, đây là thế giới trò chơi, thế giới trò chơi sẽ không đi theo logic bình thường. Hề Manh có chút đau đầu về cái nhiệm vụ gọi là "Tìm ra chân tướng sự thật" gì đó, rốt cuộc là có ý gì, là tìm lý do tại sao bảy người bọn họ lại ngủ mê man như chết hay là thăm dò thị trấn cổ quái này?

Hề Manh cẩn thận quan sát hoàn cảnh tĩnh mịch xung quanh, đột nhiên trong lòng hiện ra một ý nghĩ khủng bố: Người ở thị trấn này, không lẽ đều biến mất hết rồi sao.

Tại sao ở ngã tư phố đi bộ nhộn nhịp không có lấy một người sống, còn có đường cái thênh thang trước mặt này, không có nỗi một chiếc xe đi qua, lại có mấy chiếc xe dừng lại giữa đường lớn một cách kỳ quái.

Hề Manh cảnh giác nghĩ tới gì đó, hai ba bước liền chạy tới một chiếc Ford gần đó đang đậu ở giữa đường, dường như là tùy tiện kéo ra, cửa xe đã mở.

Xe không có tài xế, chìa khóa xe lại còn cắm ở ổ khóa.

Một chiếc xe bị "Vứt bỏ". Hề Manh lại đi kiểm tra mấy xe khác, quả nhiên.

"Này, các cậu qua đây nhìn này!"

"Làm sao vậy?" Sáu người còn lại nhìn về phía cô.

Ngay sau đó, ai nấy đều kinh hãi khi phát hiện trên đường cái xe còn người mất. Có xe đỗ vụng về ở giữa đường cái, bên trong còn đang phát nhạc rock 'n roll, nhưng lại không nghe thấy tiếng người hát.

Lý Kiện Kiện và Trương Nghị chạy ra khỏi phố đi bộ.

Mới vừa đứng yên, Lý Kiện Kiện đầu đầy mồ hôi run run nói: "Không, không tốt! Các cửa hàng trên phố đi bộ đều mở cửa, nhưng mà, một người, cũng không có."

Từng người một chia sẻ thông tin mà mình phát hiện ra, bảy người hai mặt nhìn nhau, nghẹn họng chết lặng.

"Mọi người đều đi đâu vậy? Sơ tán, tị nạn?" Lâm Nghiên với Kim Tiểu Du run rẩy trong gió lạnh.

Lâm Nghiên nghĩ đến gọi điện thoại báo nguy, không ngờ phát hiện ra tín hiệu trên điện thoại mình lại hiện lên dấu gạch chéo.

"Điện thoại của tớ cũng không có tín hiệu."

"Tớ cũng thế, nãy còn tưởng là điện thoại bị hỏng, thì ra mọi người đều bị thế, căn bản không gọi điện thoại được."

"Làm sao đây, tớ muốn về nhà! Nếu biết gặp phải chuyện này, có đánh chết tớ cũng không đi!"

Hề Manh cũng lười kiểm tra điện thoại của mình, nếu giả thiết trò chơi là như vậy, thì chắc chắn sẽ có chuyện gì đó, chỉ là thời tiết chết tiệt này, định hạ nhiệt đến lúc nào đây.

"Nếu không...... Quân Hào, chúng ta về xe trước đi, bên ngoài lạnh không chịu nỗi luôn á." Lâm Nghiên đi đến bên người Tưởng Quân Hào, đáng thương nhìn hắn.

Từ nãy đến giờ, Hề Manh đã nhìn ra, nhóm nhỏ bảy người bọn họ, chàng trai họ Tưởng cao ráo, đẹp trai như ánh mặt trời này là nhóm trưởng. Căn cứ theo ký ức của học sinh cấp 3 Hề Manh, cô nhớ mang máng Tưởng Quân Hào là con cháu của một cán bộ lãnh đạo thành phố Minh Thần? Tưởng Quân Hào không chỉ đẹp trai, thành tích học tập cũng rất tốt, hình như nằm trong top 10 toàn trường.

Đối với đề nghị của Lâm Nghiên, Tưởng Quân Hào do dự một chút, giọng điệu kiên quyết phủ định, "Không được, giờ chúng ta cũng không rõ tại sao trong xe chỉ còn mỗi chúng ta, để an toàn, chúng ta vẫn nên mang theo hành lý đi quanh thị trấn một chút, nghĩ cách tìm ai đó hỏi chuyện một chút."

"Tưởng Quân Hào, hay là chúng ta......" Trương Nghị liếc nhìn đồng hồ định nói, lại thấy Lâm Nghiên mỉm cười đứng sát sàn sạt bên người Tưởng Quân Hào ngắt lời.

"Đúng đó, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta tiện đường tìm quán cơm đi, đúng lúc tớ có chút đói bụng."

Trương Nghị yên lặng, Kim Tiểu Du lại không hiểu chuyện, đi qua nhỏ giọng hỏi: "Lâm Nghiên, chỗ tớ còn thừa chút hạt dẻ, cậu có muốn......"

"Không cần, tự cậu giữ lấy mà ăn." Lâm Nghiên đứng thẳng người, bĩu môi.

Sắc trời càng ngày càng tối, bảy người kéo hành lý của mình, chậm rãi đi trên phố.

Dọc theo đường đi, Tưởng Quân Hào với Chu Cường thỉnh thoảng hét lên vài câu, nhưng cho dù có hét lớn thế nào, thì cũng không có lấy một ai đáp lời.

Trong lúc đó Chu Cường còn chạy đến một cửa hàng tiện lợi, cầm một bao thuốc lá trên quầy hàng chạy ra.

"Sao cậu lại tùy tiện lấy đồ của người khác như thế, cậu đây là ăn trộm, trả lại đi." Lâm Nghiên nhìn không nỗi, hừ một tiếng răn dạy nói.

Chu Cường lười đối phó với kiểu người đại tiểu thư, cười nhạo một tiếng, kẹp điếu thuốc trong tay nói, "Trộm cái rắm, có người nhìn thấy tớ trộm à? Mẹ nó, tớ muốn trả tiền thì cũng phải có người thu chứ."

Cậu ta vừa dứt lời, một tia chớp giật lóe trên bầu trời làm người ta kinh hãi, mấy nữ sinh sợ tới mức che lỗ tai lại.

Tiếng sấm còn chưa tới như mong đợi, đột nhiên, mưa to tầm tã trút xuống.

Tác giả có lời muốn nói: Quên chúc mọi người năm mới vui vẻ rồi 2333~

Trình bày bổ sung một chút, cái thế giới thứ nhất là loại trò chơi giải mã ký ức, nam chủ thế giới thứ nhất không ra sân đâu =, =

14/10/2021 – Hoàn thành.