Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 164



Sao em có thể nói quên là quên?

.

"Có thể xem rồi."

Tiểu Quất gọi một tiếng, tất cả mọi người lại gần.

Góc nhìn của Hứa Ấu Diên hiện lên trên màn hình máy tính, trong làn nước vẩn đục, phía trước có một bóng đen đang dần chìm xuống.

"Thời Duyệt!" A Thấu nhận ra bóng đen kia, "Chẳng trách cậu ấy không thể tỉnh lại, thì ra là ở trong nước."

"Thật sự quá nguy hiểm."

Tầm nhìn càng lúc càng đến gần Thời Duyệt, có thể thấy Hứa Ấu Diên đang cố gắng bơi về phía trước.

"Chị Điểu cố lên!"

Mọi người đứng hai bên trái phải Tiểu Quất, kề sát tai cô hò hét cổ vũ Hứa Ấu Diên trên máy tính, suýt nữa khiến cô bị điếc.

Tiểu Quất chiếu cửa sổ lên cao, để mọi người ngồi một bên theo dõi.

Nếu chị Điểu cứu được Thời Duyệt lên bờ, một khi Thời Duyệt lấy lại ý chí, bên ngoài sẽ lập tức đánh thức, nếu không tỉnh lại sẽ tháo tinh thể truy cập.

"Cậu phải làm gì nữa vậy?" A Thấu đứng sau cô, thấy cô bắt đầu nhanh tay viết code.

"Xuất ngược gây ra động tĩnh quá lớn, hammer không thể không phát hiện ra." Tiểu Quất nói, "Mình nghi ngờ hắn đã phát hiện ra rồi."

"Bị phát hiện thì sẽ thế nào?" Diêm Dung ngồi một bên không khỏi hỏi.

"Góc nhìn chúng ta có thể thấy thì bên hammer cũng có thể xem. Hơn nữa nếu em là hammer..." Tiểu Quất nói, "Em sẽ tạo ra cảnh tượng nguy hiểm siêu khó, lấy mạng hai người họ ngay trong đấy."

"Chị bé!" Hai mắt Diêm Dung phát sáng, thoáng cái nắm chặt tay Tiểu Quất, "Chị bé giỏi như vậy, nhất định có thể ngăn cản kẻ xấu bên kia, đúng không!"

Diêm Dung nhập vai diễn sâu, Tiểu Quất được idol mình từng thật lòng hâm mộ nắm chặt tay, lập tức không ngầu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng ửng đỏ:

"Em...em sẽ cố hết sức."

"Chị bé nhất định có thể!"

Diêm Dung ở một bên cổ vũ, Tiểu Quất bị hương nước hoa của cô ấy làm mất hồn mất vía, gõ nhầm mấy dòng code, bị A Thấu gõ đầu:

"Cậu có thể có chút tiền đồ được không? Mình vẫn chưa chết đâu."

Thương Lộc nhận ra manh mối, đưa Diêm Dung đến bên kia sô pha ngồi: "Em ngồi nghỉ một lát đi, đừng làm phiền cao thủ hacker người ta quyết đấu đến cùng được chứ."

Diêm Dung: "?"

"Quả nhiên!" Tiểu Quất đã điều chỉnh lại cảm xúc lập tức phát hiện ra một chương trình ẩn xuất hiện ở tầng dưới cùng của cầu truyền.

Cấu trúc cầu truyền của trò chơi hologram vô cùng phức tạp, Tiểu Quất đã từng hack vô số mạng lưới và hệ thống, nhưng sợ nhất là gặp phải trò chơi hologram.

Điều khiến cô đau đầu hơn chính là hiện giờ không chỉ phải đối mặt với trò chơi hologram, mà còn phải chơi trò mèo vờn chuột với hammer mình chưa từng đánh bại trong một hệ thống khổng lồ phức tạp, Tiểu Quất không dám chớp mắt, nhờ A Thấu lấy laptop của Thời Duyệt, chia ra tính toán.

May thay máy tính của Thời Duyệt không phải máy tính gia dụng bình thường, mà là siêu máy tính chuyên dụng, Tiểu Quất ngồi giữa ba máy tính, tay gõ code miệng không ngừng nhập giọng nói, chân giậm xuống, ghế đưa cô trượt qua trượt lại liên tục.

Quả thật hammer đã phát hiện ra cô từ lâu, muốn ngăn cô xuất ngược, đồng thời gửi virus trí mạng. Tiểu Quất vừa phải ngăn chặn virus xâm nhập vừa phải tiếp tục dẫn xuất, giữ cho hệ thần kinh của Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt được kết nối thông suốt. Nếu không một khi phía cô bị tê liệt, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt sẽ không thể thoát ra khỏi trò chơi Bản Ngã.

Tiểu Quất loay hoay đến nỗi mồ hôi đầy đầu, ngay khi cuộc đọ sức với hammer đi đến hồi gay cấn, cô chợt phát hiện có một chương trình cực lạ đã lặng lẽ bắt đầu chạy.

"Đ*t!" Tiểu Quất tức giận đập mạnh bàn.

Sao cô lại không nghĩ đến, phía hammer không chỉ có một mình hắn! Bọn họ là cả một đội ngũ! hammer đang thu hút sự chú ý của cô, trên thực tế những kẻ khác đã ra tay với Hứa Ấu Diên!

Chương trình lạ giống như cấu trúc của trò chơi, rất có thể là cảnh tượng nguy hiểm siêu khó!

"Bình tĩnh nào." A Thấu nhẹ nhàng bóp vai cô, làm cô bình tĩnh lại, "Cho dù là cảnh tượng nguy hiểm siêu khó, mình tin Lão Hứa và Thời Duyệt vẫn có thể nắm tay nhau phá giải."

Trên cửa sổ được chiếu, Hứa Ấu Diên đã đỡ Thời Duyệt dịch từng chút lên bờ.

Giọng nói dịu dàng của A Thấu cũng thật sự làm Tiểu Quất bình tĩnh lại:

"Việc cậu cần làm là ổn định dẫn xuất, để Lão Hứa có thể ở trong cảnh tượng trò chơi của Thời Duyệt cho đến khi Thời Duyệt phục hồi ý chí."

"Cho dù hồi phục ý thức, hai người cũng chưa chắc có thể tỉnh lại..." Tiểu Quất lau mặt.

"Tại sao?"

"Cảnh tượng nguy hiểm siêu khó là một chương trình đóng kín, hoặc nói đúng hơn là một loại virus chiếm giữ thần kinh của người chơi. Hiện giờ Lão Hứa và Thời Duyệt đều ở trong, dù Thời Duyệt tỉnh lại trong trò chơi, hai người cũng cần phải thoát khỏi chương trình hoàn toàn mới có thể tránh khỏi bị bắt."

A Thấu đang định nói tiếp, chuông cửa vang lên.

Bốn người cùng nhìn về phía cửa.

A Song không ngừng sủa với cánh cửa, Thương Lộc lại gần xoa đầu nó, dắt nó ra phía sau, mở màn hình giám sát, nhìn thấy ở ngoài có bốn người đàn ông, mặc đồng phục màu đen chỉnh tề, giống như nhân viên chính phủ, mũ đè xuống rất thấp, không thấy rõ mặt mũi thật.

Diêm Dung và A Thấu hỏi: "Ai thế?"

Thương Lộc giơ ngón tay làm ký hiệu "suỵt" với phía sau, người đàn ông đứng chính giữa nói với giám sát cửa:

"Xin hỏi cô Thời có ở đây không?"

Không ai đáp lại.

Người đàn ông móc một tấm thẻ từ túi áo, kề vào khóa cửa, "tít" một tiếng, cửa mở ra.

**

Sau khi đỡ Thời Duyệt lên bờ, Hứa Ấu Diên đã kiệt sức.

Cảm giác đau dữ dội ở sườn giúp cô giữ tỉnh táo thật sự hiệu quả, mỗi lần trí nhớ về trò chơi Bản Ngã trong não sắp bị xóa đi, theo mỗi hơi thở và cử động của cô, cơn đau ở sườn đều sẽ nhắc nhở cô, vì sao bị thương, vì sao phải ở nơi này, bản thân cô là ai.

Không màng nghỉ ngơi, Hứa Ấu Diên lập tức cấp cứu cho Thời Duyệt.

"Tỉnh lại...mau tỉnh lại đi!"

Động tác ấn mạnh ngực Thời Duyệt khiến Hứa Ấu Diên đau gần như muốn ngất đi, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

"Thời Duyệt!"

"Khụ — khụ khụ khụ!" Thời Duyệt chợt nôn ra rất nhiều nước, ho dữ dội.

Đôi môi mệt mỏi của Hứa Ấu Diên đã tím tái, không nói nên lời, nhưng vẫn nở một nụ cười mừng rỡ.

Thời Duyệt vất vả tỉnh táo lại, nhìn thấy rõ người cứu mình là ai.

"Hứa...Hứa Ấu Diên? Sao chị lại ở đây?"

Hứa Ấu Diên ôm mặt Thời Duyệt, vén những sợi tóc dính trên mặt, cẩn thận ngắm nhìn em đang sống sờ sờ ngay trước mắt, không biết lúc này mình đang khóc hay cười, chỉ cảm thấy nước mắt trào ra không ngừng:

"Nếu không thì chị phải ở đâu? Em nói cho chị biết đi, chị phải ở đâu? Em ở đâu chị sẽ ở ngay đấy."

"Không phải chị đang kỷ niệm tròn mười năm kết hôn với Tiểu An sao?"

Không ngờ Thời Duyệt sẽ nói vậy, Hứa Ấu Diên cau mày suy nghĩ trong giây lát, hiểu ra vì sao em bé xúi quẩy này lại ở trong nước.

"Vậy chị kỷ niệm tròn mười năm kết hôn, em phải xuống sông tự vẫn sao? Em nghĩ kỹ lại đi, rốt cuộc em là ai, chị là ai!"

Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên như đang nhìn người lập dị, lấy hết can đảm véo mặt chị.

Kỳ lạ, mặt Hứa Ấu Diên vừa nóng vừa co giãn, không giống như trong mơ. Thời Duyệt cảm thấy không đúng, véo mạnh hơn.

"Đau chết mất!" Hứa Ấu Diên trở tay gõ mạnh vào trán em, Thời Duyệt ôm trán kêu "ngao" một tiếng:

"Chị ra tay ác quá!"

"Không ác thì để em vẫn mù tịt à."

"Là sao?"

Hứa Ấu Diên ra lệnh: "Nhìn chị."

Thời Duyệt ôm cái trán đỏ ửng, ngoan ngoãn nhìn Hứa Ấu Diên.

"Em phải tin, tất cả những gì chị nói sau đây đều là sự thật. Nơi chúng ta đang ở bây giờ không phải thế giới hiện thực, mà là thế giới trong một trò chơi tên là trò chơi Bản Ngã. Nhớ không? Chị đã ly hôn từ lâu, đã thôi việc ở SQUALL từ lâu, sống trong chán nản ở ngoại ô phía Tây rất lâu, cho đến khi gặp được em. Chị không biết trong thế giới trò chơi này em như thế nào, chúng ta như thế nào, nhưng ở hiện thực, chúng ta đã gặp nhau hiểu nhau, trân trọng nhau, sao em có thể nói quên là quên?"

Thời Duyệt ngây ngẩn: "Khoan đã...vậy là, thế giới trò chơi của em trở thành hiện thực?"

"Không cần biết em đã thấy mấy thế giới, đã chứng kiến bao nhiêu thân phận bao nhiêu thay đổi, chị chỉ hỏi em một câu, em có tin chị không?"

"Tin, đương nhiên là em tin!"

"Được, tin thì dễ làm..." Hứa Ấu Diên nói một tràng như vậy, cơn đau ở sườn khiến cô kiệt sức, nhưng mỗi lần hít thở lại đau đến tỉnh cả người, hiện giờ toàn thân cô đều ở trạng thái vừa hưng phấn vừa mệt mỏi.

Vì cưỡng chế kết nối với hệ thần kinh của Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên càng lúc càng đau đầu.

Cô tin chương trình kết nối hai người chơi có thể chạy ổn định, nhưng chưa từng thí nghiệm một lần nào, nói cách khác chương trình này chỉ khả thi về mặt lý thuyết, cũng không biết liệu sẽ có tác dụng phụ gì. Trước đó Hứa Ấu Diên viết ra cũng là nhờ tự động não mà thôi.

"Bây giờ, em nhìn thế giới này xem, có gì khác biệt không?" Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt.

Thời Duyệt nhìn kỹ xung quanh, sau đó lắc đầu.

Đừng nói là Thời Duyệt, ngay cả Hứa Ấu Diên nhìn xung quanh với niềm tin vững chắc "đây là thế giới hư cấu", cũng không thấy có bất cứ động tĩnh xé mở hư cấu nào để trở về hiện thực.

Chuyện gì thế này, Tiểu Quất hẳn phải nhìn thấy trạng thái hiện tại của hai cô mới đúng.

Chỉ cần Thời Duyệt tỉnh, phải trực tiếp tháo tinh thể truy cập, đánh thức hai cô chứ.

Chẳng lẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?

Trong lúc Hứa Ấu Diên đang sững sờ, Thời Duyệt vẫn luôn nhìn phía sau cô sắc mặt càng lúc càng tệ, rồi chỉ phía sau cô.

"Hứa...Hứa Ấu Diên!"

Hứa Ấu Diên nhìn lại: "?"

Tiếng ầm ầm phát ra từ mặt sông vẩn đục, một con vật khổng lồ màu đen ngoi lên từ trong nước.

"Cái gì kia?!" Bên ngoài lan can có hai bé trai cũng nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ la:

"Quái vật!"

Đó là một cái đầu người, một cái đầu người khổng lồ đang lao ra khỏi mặt nước, làm mặt đất rung chuyển điên cuồng.

Sườn đau như muốn gãy ra, Hứa Ấu Diên không thể đứng thẳng, suýt trượt xuống sông.

Thời Duyệt giữ chặt tay chị kéo về, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, người khổng lồ trong nước đã lộ ra nửa cái đầu.

Tóc dài bù xù như rong biển lưa thưa dính trên đầu, hai mắt trống rỗng giống như hai vực sâu không thấy đáy, nửa cái đầu vẫn đang ngoi lên, khuôn mặt xanh tím gầy đét dần lộ ra.

Nói người khổng lồ, không bằng nói là nữ quỷ.

Đây là một con nữ quỷ khổng lồ bò ra từ trong nước, khi cả người nó đứng lên, cây cầu lớn bắc qua sông chỉ cao đến eo nó.

Hai đầu gối của nữ quỷ ngập trong nước, cằm và hàm trên chỉ dính vài miếng da thịt thưa thớt.

Tất cả người dân thành phố đều nhìn nữ quỷ trong nước, tất cả những chiếc xe băng qua cầu đều dừng lại.

Nữ quỷ khẽ lắc vài cái, hai tia sáng xanh xuất hiện trong đôi mắt như hố sâu, ánh sáng xanh nhìn chằm chằm Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên.

"Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt ngẩng đầu nhìn nữ quỷ, sững sờ, "Bây giờ em hoàn toàn tin lời chị nói, đây là thế giới hư cấu."

Nữ quỷ lao xuống hai cô, đôi tay thối rữa đập xuống giống như hai tòa nhà cao tầng đổ sụp.

"Chạy!" Hứa Ấu Diên quát to một tiếng, cả người Thời Duyệt run lên, nắm tay chị chạy như điên ra ngoài lan can.

Có mười mấy bậc thang dẫn lên lan can, Thời Duyệt chân dài chạy một bước lên ba bậc, Hứa Ấu Diên bị em kéo suýt bay lên.

Hai bé trai ở ngoài lan can vẫn câm như hến, hai đùi va cầm cập vào nhau, thấy nữ quỷ sắp lao xuống, hai bé trai vẫn đứng sững tại chỗ, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên chạy tới từ phía đối diện, căn bản không có thời gian để nghĩ, mỗi người ôm một đứa, chạy như bay về phía trước, đúng lúc móng tay của nữ quỷ găm xuống đường đá phía sau các cô, chặt đứt luôn đường đá.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên chật vật đứng dậy, Thời Duyệt bị ngã đến choáng đầu, nhưng cũng nhờ cú ngã này, rất nhiều hình ảnh quen thuộc lại lạ lẫm lóe lên trong đầu cô, trí nhớ như bị ai đó lau, nhưng vẫn để lại vài dấu vết thấp thoáng.

Khi bị ngã xuống, áo của Hứa Ấu Diên bị hất lên, Thời Duyệt vừa hay nhìn thấy vết thương trên sườn chị.

712.

712 là gì, vì sao con số này quen thuộc như vậy.

Chỉ cần nhìn thấy nó, trong lòng đã nhói lên.

Hứa Ấu Diên kéo áo lại, đẩy mạnh lưng hai bé trai, ý bảo hai đứa nó đừng đờ ra, mau chạy trốn.

"Còn ngây người gì đấy!" Hứa Ấu Diên quay lại kéo cổ áo Thời Duyệt, lôi em dậy.

Nữ quỷ rút tay về, đi ra từ trong nước, đạp mạnh về phía Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên.

Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên cùng tránh sang phía bên trái, nữ quỷ đạp xuống phá nát toàn bộ con đường nhỏ bên sông.

Đá sỏi đập vào lưng Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên lại bình yên vô sự.

Cô nhìn lại, thì ra Thời Duyệt đã bảo vệ cô.

"Đúng vậy..." Lưng bị đập đến tím bầm, nhưng dường như Thời Duyệt không hề cảm thấy đau đớn, hai mắt nhìn Hứa Ấu Diên không rời, "Đúng vậy, em nhớ ra rồi, em là Thời Duyệt, em đã theo đuổi được chị!"

"Lúc nào rồi em còn nói những điều này!"

Nữ quỷ gục đầu xuống vai, quay người, lại lao về phía hai cô.

Hứa Ấu Diên: "Đi nhanh!"

Thời Duyệt: "Chị đã đồng ý sẽ sinh con cho em! Đúng không!"

Hứa Ấu Diên: "Trời mẹ..."

Lúc này còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện sinh con gì!

Ý nghĩ hận không thể đạp một cước nát mông tên oắt con này lại vẫn quen thuộc như ngày nào.

Tính cách nhây ở bộ phận nào đó của Thời Duyệt đã ăn sâu vào trong xương tủy, dù trí nhớ bị bóp méo cũng không thể lay chuyển.

"Được, sinh! Sinh! Có thể sống sót ra ngoài thì sinh luôn!"

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt chạy thẳng như điên, trốn khỏi sự truy đuổi của nữ quỷ.

Hứa Ấu Diên cảm thấy khó hiểu, nữ quỷ này ở đâu ra, dường như mục tiêu chính là cô và Thời Duyệt.

Trong đầu thấp thoáng hiện lên linh cảm bất thường, sợ là đã có biến cố xảy ra ngoài hiện thực.

**

"Cùm cụp", cửa mở.

Khoảnh khắc thấy cửa mở ra, Thương Lộc lập tức đưa tay lấy bình hoa trang trí ở bên phải, vừa chạm vào bình hoa, một khẩu súng đã chĩa đến từ bên ngoài, đặt trên thái dương cô.

"Thoải mái đi nào, chúng tôi không muốn xảy ra xung đột."

Người đàn ông mặc đồng phục màu đen cầm súng chĩa vào Thương Lộc, đồng thời khuôn miệng sau bộ râu được chỉnh sửa gọn gàng cũng nhếch lên.

Thương Lộc buông tay khỏi bình hoa, giơ lên.

"Tốt lắm, chúng ta vào trong nói chuyện một lát."

Bốn người đàn ông mặc đồng phục đen vào nhà, gã đứng đầu cầm súng, những người khác đeo găng đen không đút tay trong túi thì cũng giấu sau lưng, chỉ cần người trong nhà có bất cứ hành động uy hiếp nào, chắc chắn bọn họ sẽ rút vũ khí ngay lập tức, tuyệt đối không nương tay.

"Các quý cô, phiền đặt tất cả điện thoại và đồng hồ điện tử lên bàn, đứng dậy, đi sang bên trái của tôi." Gã đàn ông nói, "Ngay bây giờ. Vì an toàn mạng sống của các cô, đừng giở trò."

A Thấu và Tiểu Quất lặng lẽ trao đổi ánh mắt, A Thấu bước lên đứng trước Tiểu Quất, vừa hay che lấp hoàn toàn dáng người nhỏ nhắn của cô ấy, chỉ trong một giây ngắn ngủi, Tiểu Quất đứng dậy khỏi ghế, đồng thời khẽ bấm nút enter.

Khoảnh khắc nút enter được nhấn xuống, màn hình chiếu góc nhìn của Hứa Ấu Diên bị thay thế bởi một cảnh tượng giả lập khác, người ngoài không thể nhìn thấy cảnh thật.

Cùng lúc đó, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đang chạy bạt mạng nhìn thấy một hang động kỳ dị phía trước.

Hang động nổi giữa không trung, quanh rìa tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, bên trong có ánh sáng trắng lấp lóe với tốc độ siêu nhanh.

Hứa Ấu Diên: "Đây là gì?"

Thời Duyệt: "Ngay cả chị cũng không biết?"

Tiểu Quất giơ hai tay, đứng bên cạnh A Thấu, lặng lẽ nhìn Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt vẫn đang bất tỉnh nằm dựa vào sô pha bên cạnh nhau.

Trước khi rời khỏi máy tính, cô đã liều lĩnh gửi một chương trình có tính hủy diệt cực lớn, ném thẳng vào cầu truyền chính của Phòng Bí Mật giống như một quả bom điện tử, tạm thời phá hỏng cầu truyền.

Đây là thủ đoạn khốn nạn nhất của hacker hiện nay, có thể khiến máy chủ mục tiêu tạm thời tê liệt, đồng thời cũng cực dễ để lộ thân phận, là cách làm mà cả hai bên đều chịu tổn hại.

Quá trình xuất ngược đã tốn nhiều công sức như vậy, còn bị hammer nhìn thấu, vậy đánh thẳng vào hệ thống Phòng Bí Mật hẳn sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Đối với trò chơi hologram, thiệt hại từ quả bom điện tử này có thể tạo thành một hố đen điện tử, giống hệt như hố đen trong vũ trụ thật.

Nguyên lý của tinh thể truy cập trò chơi hologram chính là tiếp nhận thông tin từ hệ thần kinh, chuyển hóa thành dữ liệu, kết nối với máy chủ thông qua cầu truyền.

Tiểu Quất tưởng tượng, dữ liệu thần kinh của người chơi có thể sẽ mở được hố đen dẫn đến bối cảnh khác, có lẽ là một nơi hẻo lánh nào đó trong thế giới trò chơi Phòng Bí Mật, đâu cũng được, miễn là hammer không tìm thấy.

Một khi đã đi qua hố đen, hammer sẽ không thể bắt được hai người, hai người có thể bình an đến một bối cảnh nào đó của Phòng Bí Mật, sau đó rất có khả năng sẽ tự tỉnh lại.

Đương nhiên Tiểu Quất chưa từng làm thử phương pháp này, không có bất kì số liệu nào để đảm bảo, mà chỉ nghĩ ra nhờ kinh nghiệm phong phú của hacker.

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể thử một lần.

Mấy gã đàn ông mặc đồ đen này đến không có thiện ý, cô lại không thể tiếp tục chạm vào máy tính, chỉ hy vọng phương pháp không phải biện pháp kia có thể đưa Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên bình an trở về.

"Đại ca!"

Trong căn phòng tối trên đỉnh tháp tín hiệu cao nhất thành phố, rốt cuộc có người không thể ngồi yên lên tiếng.

"..." hammer lật tung mũ áo khỏi đầu, nhìn chằm chằm máy tính.

Hắn không ngờ đối phương lại sử dụng bom điện tử.

Tại sao? Đối phương đang nghĩ gì?

Chẳng lẽ...

Khi hammer phục hồi tinh thần, hắn phát hiện lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

"Ngài Đô, tình hình có vẻ không ổn lắm." hammer gọi cho ngài Đô, "Để đề phòng ngộ nhỡ, tốt nhất là ngài nên rút lui trước đi."

Ngài Đô không trả lời hắn, cúp điện thoại đã ngắt máy.

Sau khi đặt điện thoại xuống, hammer suy nghĩ trong giây lát, đóng laptop lại, nói với bốn năm người trong phòng: "Đi."

"Bây giờ?"

"Đúng. Muốn sống thì đi theo tôi ngay bây giờ."

Khi hammer dẫn nhóm hacker của mình mở cửa chuẩn bị ra ngoài, một trận gió mạnh ập đến khiến hắn phải lùi về sau một bước.

Mấy chiếc trực thăng bay trên cao, người ngồi trên cầm vũ khí, đang chĩa vào bọn họ.

hammer nhận ra, những chiếc trực thăng này đều là tài sản của công ty GOP, mà công ty GOP chính là kẻ thù không đội trời chung của ngài Đô — tập đoàn lớn nhất đứng sau chống đỡ đảng D.

Trực thăng đáp xuống xung quanh bọn họ, những người xuống từ trực thăng không chế nhóm hammer, đeo còng tay áp giải lên máy bay.

"Ngài Đô, theo tôi quay lại tán gẫu nhiều hơn nào."

Tại nơi ở của ngài Đô, mấy người mặc thường phục vây hắn lại.

Ngài Đô muốn cất điện thoại vào túi áo, nhưng bị người bên cạnh giật lấy.

"Ngài Đô, tốt nhất đừng giở trò."

Ngài Đô cười, không nói gì, giữ vững tác phong nên có, dẫn đầu ra khỏi nhà.

Tất cả đều đi khỏi, chỉ để lại Lưu Phong đang ngủ say không nhận ra chuyện gì trong phòng...

**

Nữ quỷ đuổi theo không bỏ, hang động đột nhiên xuất hiện này có lẽ là tín hiệu từ Tiểu Quất.

Không đánh thức hai cô bằng cách tháo tinh thể truy cập, e rằng đã có chuyện ngoài dự liệu xảy ra.

Hai cô phải nhanh chóng trở về!

"Thời Duyệt, em có sẵn sàng mạo hiểm cùng chị không?"

"Chị nói là, vào trong hang động này?"

"Đúng. Mặc dù chị không biết trong động có thứ gì đang chờ đợi chúng ta, nhưng..." Sỏi đá và cây cối không ngừng đổ về phía hai cô, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đã thoát chết nhiều lần, chật vật không chịu nổi, "Chúng ta không có cơ hội nào khác rồi!"

Nữ quỷ không thể bắt được hai cô, thở hổn hển, trở tay đập xuống cây cầu bắc qua sông, cả cây cầu to lớn sụp đổ ầm ầm.

Hang động trước mắt càng lúc càng nhỏ, trong tích tắc đã chỉ nhỏ bằng một nửa khi nãy.

"Hứa Ấu Diên!" Thời Duyệt nắm chặt tay chị chạy về phía động, kêu to, "Đi!"

Không ngờ Thời Duyệt hành động nhanh như vậy, Hứa Ấu Diên còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, đã chen vào trong động cùng Thời Duyệt.

Không phải không sợ, cũng không phải không nghĩ đến nguy hiểm, nhưng Thời Duyệt đang ở ngay bên cạnh cô.

Chỉ cần ở bên Thời Duyệt, đi đến bất kì nơi đâu gặp phải bất cứ chuyện gì, dù là cái chết, Hứa Ấu Diên cũng sẽ không hề do dự.