Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 30



Đến nhà hàng cay Tứ Xuyên, hai người gọi hai món ăn một bát canh, Thời Duyệt nhìn có vẻ gầy, khi ăn có cảm giác trên người bị thủng một lỗ.

Hứa Ấu Diên ngồi đối diện múc một bát canh, nhìn Thời Duyệt lấy thêm hai bát cơm từ tốn ăn, từng miếng lại từng miếng không ngừng, gần như quét sạch tất cả bát đĩa.

Hứa Ấu Diên ngạc nhiên mở màn hình chọn món, định gọi thêm hai món.

"Đừng." Thời Duyệt ngăn lại, "Em no rồi, đừng gọi nữa, lãng phí."

"Thật? Chị thấy em ít nhất vẫn có thể chiến đấu thêm hai hiệp."

"Sức ăn của em không nhỏ, nhưng em không phải lợn...đủ rồi, gọi nữa sẽ thừa mất. Nhưng chị đấy, chỉ ăn một bát canh? Dè dặt vậy."

"Thời gian trước chị thường gọi đồ bên ngoài ăn tối, cũng không ăn nhiều, nhưng vẫn béo lên ba cân, không nên ăn, phải giữ mình."

"Cũng đúng, trước kia thể chất chị dễ béo." Thời Duyệt cũng múc một bát canh, cười hề hề.

Hứa Ấu Diên nheo mắt nhìn em: "Hay lắm. Bây giờ em ỷ bản thân vẫn trẻ, trao đổi chất nhanh mới dám ăn như vậy, đợi đến khi ba mươi tuổi thử lại xem? Người phồng ra như thổi bóng ấy."

"Vậy bây giờ em càng phải tranh thủ ăn nhiều."

Hứa Ấu Diên cười, liếc thấy mu bàn tay cầm bát của em đã chuyển từ màu đỏ sang xanh tím, có vẻ nghiêm trọng hơn.

Hứa Ấu Diên nói em đợi một lát, đứng dậy đi đến hiệu thuốc mua thuốc về, đưa cho em: "Thuốc này rất tốt, chị từng dùng thử rồi, cứ hai tiếng bôi một lần, lúc bôi đừng mạnh tay quá, nếu không sẽ đau. Dùng khoảng ba ngày là đỡ."

Thời Duyệt nói cảm ơn, nhận lấy.

Hứa Ấu Diên thấy đồ ăn đã hết, đề nghị đi về.

Bàn bên cạnh gọi một bát canh cá cay, lúc được bưng lên váng dầu còn nổi bọt xèo xèo, Thời Duyệt nhìn chăm chú, rõ ràng rất thèm.

Hứa Ấu Diên thật sự không ngờ khẩu vị của đứa trẻ này mạnh ngoài dự đoán, lúc cô đi mua thuốc, dạ dày tên này lại có chỗ trống.

Dáng vẻ nhìn chằm chằm đồ ăn của người khác thật sự đáng thương, cô gọi một phần cho em.

Canh cá cay lên bàn, hai miếng đầu Thời Duyệt còn ăn rất vui vẻ, từ miếng thứ ba bắt đầu càng lúc càng khó nuốt, tốc độ chậm dần.

"Được rồi, không ăn được nữa thì để đấy." Trẻ con tâm huyết dâng trào muốn ăn liền ăn, nhưng dù sao cũng chỉ là thèm mà thôi, chưa chắc đã ăn hết được, "Đừng ép mình ăn, ăn no quá đêm không ngủ được đâu."

Thời Duyệt che miệng khẽ nấc, đặt đũa xuống, gọi nhân viên đóng gói lại.

Hứa Ấu Diên định tính tiền, khi quét mã QR trên màn hình gọi món lại được thông báo đã thanh toán.

"Thanh toán từ khi nào đấy?"

"Đi thôi." Thời Duyệt không trả lời câu hỏi của chị, cầm hộp đồ ăn muốn đi.

"Đã bảo chị mời mà." Hứa Ấu Diên đi theo nói.

"Em nghĩ xa." Thời Duyệt quay đầu, nói bằng giọng điệu ranh mãnh: "Lần này tiện, em mời. Đợi về sau chị Điểu trở lại đỉnh cao rồi mời em ăn tiệc lớn, lúc ấy mới hời."

Nhìn dáng vẻ đắc ý của em, Hứa Ấu Diên bất chợt hỏi một câu: "Vậy canh cá cay lúc sau cũng là em đã nghĩ từ trước? Cũng thanh toán rồi?"

Thời Duyệt mở đôi mắt to tròn, không hề chột dạ vì bị vạch trần, ngược lại cười lên, vẫn ngọt ngào như mọi khi, vui vẻ đi ra ngoài.

Hứa Ấu Diên theo sau, thoáng dở khóc dở cười.

Lẽ nào tốn nhiều công sức như vậy chỉ để có thể ở lại lâu hơn một lát?

Lúc lên xe, Thời Duyệt đề nghị đi ăn ít tráng miệng ngọt, tiêu cơm.

Hứa Ấu Diên thật sự không thể tiếp tục đi chơi ở ngoài, cửa hàng cô gửi nuôi A Song chỉ mở đến mười một giờ, cô cần nhanh chóng đến đón A Song, nếu không để đến mai sẽ bị tính tiền thêm nửa ngày.

Thời Duyệt: "A Song? Là con chó năm đó em tìm thấy ở chung cư nhà chị?"

Nghe em nhắc lại như vậy, Hứa Ấu Diên nhớ ra chuyện cũ gần như đã quên: "Đúng, chính là nó."

Trước kia Thời Duyệt thường đến nhà Hứa Ấu Diên học thêm, mỗi ngày đều đến một giờ cố định, hôm ấy đã quá nửa tiếng vẫn chưa xuất hiện, Hứa Ấu Diên lo lắng, đi ra ngoài tìm.

Vừa ra đến cửa liền thấy bé Thời Duyệt ôm một thùng giấy nặng trĩu, không nhìn thấy đường đi, loạng chà loạng choạng bước về phía trước.

Trong thùng có ba con cún sữa co quắp rúc vào nhau.

"Em nhặt ở đâu đấy?" Hứa Ấu Diên dễ dàng ôm thùng giấy đặt xuống đất.

"Trong bụi cỏ phía trước kia." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Duyệt đỏ bừng, em phấn khởi đeo lại quai cặp đã rơi xuống cánh tay lên vai, "Bọn nó rất đáng thương, không biết mẹ đi nơi nào. Chị, em muốn cho bọn nó ăn chút gì đấy."

Hứa Ấu Diên mở ra, ba con cún sữa đều không có phản ứng, đã chết.

Cô nhìn bé Thời Duyệt, nhất thời không biết nên nói với em thế nào.

"Sao thế ạ." Thời Duyệt nhạy cảm nhận thấy không ổn, lập tức ngồi xuống kiểm tra.

"Hình như bọn nó có chút vấn đề, để chị mang vào phòng xem."

Thời Duyệt lập tức theo sau, Hứa Ấu Diên ôm ba con cún sữa ra ngoài, lấy khăn ấm lau toàn thân cho chúng nó một lần, vẫn không có động tĩnh.

Thời Duyệt lẳng lặng nhìn, không khóc, nhưng đôi mắt to từ từ đỏ lên.

Hứa Ấu Diên không nhìn nổi bé gái khóc, cô lấy điện thoại tìm kiếm một lượt, ôm máy sưởi điện đến bật lên làm tăng nhiệt độ, xoa lưng lại vỗ ngực, chợt một bàn chân nhỏ rõ ràng giật một cái.

"Nó cử động rồi!" Thời Duyệt vui mừng.

Hai con kia thật sự đã chết, con còn lại nhanh chóng được đưa đến bệnh viện thú y, còn sống, chính là A Song hiện tại.

Nhà Thời Duyệt không cho nuôi thú cưng, Hứa Ấu Diên nhìn con cún sữa này thật vất vả mớilấy được mạng sống về, không đành lòng lại vứt bỏ, nên nhận nuôi nó, sau đó chuyển công tác cũng dẫn nó theo, vẫn luôn chăm sóc.

Hơn mười năm, A Song cũng đã già, Hứa Ấu Diên cũng suýt quên nó là do bé Thời Duyệt nhặt về.

Thời Duyệt: "Vậy em phải đi xem nó, cửa hàng thú cưng ở đâu, chị đặt định vị đi."

Hứa Ấu Diên đặt định vị, Thời Duyệt mở nhạc, chạy về ngoại ô phía Tây.

Hứa Ấu Diên liếc nhìn danh sách bài hát, tất cả đều là những bài hát cũ cô nghe trước kia: "Gu của em lạ nhỉ, rất hoài cổ."

"Đừng thấy em sinh sau 10, trắc nghiệm tâm lý đều nói tuổi tâm hồn của em là 40."

"Em tin trắc nghiệm tâm lý?"

"Tin chứ."

"Chứng tỏ vẫn là trẻ con."

Thời Duyệt: "..."

Đường đến ngoại ô phía Tây xa xôi, bản đồ dẫn đường ra ngoại thành đỏ đến một nửa. Hứa Ấu Diên gợi ý lối ra tiếp theo nên vào cao tốc, đổi đường đi nhanh hơn.

"Lối ra nào?" Một lúc lâu sau Thời Duyệt mới hỏi.

"...chính là lối ra vừa đi qua."

"Ồ. Còn lối nào khác đi được không?"

"Năm cây số nữa có một lối ra, quay lại thêm bảy cây."

"Vậy không bằng đi thẳng tiếp, em đoán phái trước hẳn là có tai nạn nên mới tắc như vậy, đi qua là ổn thôi. Tốc độ chậm nhất cũng chắc chắn sẽ đến nơi trước mười một giờ, yên tâm đi."

Thời Duyệt hát theo khúc nhạc cũ, một ly kính ánh nắng một ly mời ánh trăng, hoàn toàn không buồn để ý đến tắc đường, tâm trạng rất tốt.

Quả nhiên đến nơi vào mười giờ bốn mươi lăm, khi cửa hàng thú cưng chuẩn bị đóng cửa.

A Song ở trong nhà vừa nhìn thấy Hứa Ấu Diên qua hàng rào đã phấn khởi sủa vang, đuôi vẫy điên cuồng, hoàn toàn là tiết tấu muốn phá nhà.

Nhân viên cửa hàng dẫn A Song ra ngoài trả cho chủ nhân, A Song vui vẻ kề sát Hứa Ấu Diên, còn để dành ít sức ngửi Thời Duyệt, thậm chí còn bước đến bám cô.

"A Song, ngồi xuống." Hứa Ấu Diên cầm dây ra lệnh.

"Xem ra nó vẫn nhớ em." Thời Duyệt sờ cái đầu to của A Song.

"Nó kém thông minh, thấy ai cũng vậy, trộm vào nhà cũng mở cửa giúp, đừng để ý."

Thời Duyệt: "..."

Hai người một chó đến dưới cửa đơn nguyên. Một tay cầm hành lý một tay dắt A Song, Hứa Ấu Diên nghĩ bình thường nên mời Thời Duyệt lên nhà ngồi một lát. Tối nay nếu không nhờ em thì không biết phải đợi đến khi nào mới bắt được xe về.

Nhưng quan hệ của cô và Thời Duyệt có chút nhạy cảm, mời một người đã từng có quan hệ với mình lên căn hộ độc thân của mình vào nửa đêm...người lớn không cần giả ngốc, đây là lời gợi ý hết sức rõ ràng, cô sợ Thời Duyệt hiểu lầm.

Trong lúc Hứa Ấu Diên đang do dự không biết nên nói thế nào để kết thúc buổi tối ngày hôm nay, dường như điện thoại của Thời Duyệt đổ chuông, em cầm lên nhận máy, vừa nói vừa vẫy vẫy tay với Hứa Ấu Diên, đi ra ngoài chung cư.

Thật sự bớt việc cho Hứa Ấu Diên.

Nhóc con Thời Duyệt này, nói em biết điều, nhưng đã bướng lên thì chỉ làm người khác hận không thể rút gân; nói em bướng, nhưng trong hầu hết các tình huống đều tiến lui thích hợp, muốn thật sự nổi cáu hay ghi thù em là chuyện rất không dễ dàng.

Hứa Ấu Diên đi thang máy lên tầng, vào nhà chưa kịp mở hành lý đã đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, trong bóng tối yếu ớt, xe của Thời Duyệt đã không còn ở kia.

Hứa Ấu Diên đi tắm, lúc ra ngoài nhìn thấy trên màn hình máy tính có thông báo Wechat.

Cô lau mái tóc ướt sũng ngồi xuống, mở tin nhắn thoại.

Thời Duyệt: "Ngày mai có phải dậy sớm không?"

Từ lúc thêm bạn Hứa Ấu Diên đã phát hiện, vậy mà em dùng tên thật của mình làm biệt danh Wechat, ảnh đại diện là một đóa hoa mẫu đơn đỏ rực rỡ, có lá xanh làm nền, đâu giống thế hệ sau 10, ngay cả cùng thời với bố mẹ Hứa Ấu Diên cũng không còn nhiều người đơn giản thế này.

Có phải trẻ con hiểu lầm gì các bà cô không? Làm ra vẻ người lớn quá đáng.

Hứa Ấu Diên nở nụ cười Thời Duyệt không thể nhìn thấy, trả lời: "Không đi làm không cần dậy sớm."

Thời Duyệt nhắn lại rất nhanh: "Vậy chờ em về đến nhà, lên Phòng Bí Mật."

Hứa Ấu Diên hỏi: "Chị không đi làm em cũng không đi?"

Sau khi gửi tin nhắn, Hứa Ấu Diên đi sấy tóc, sấy xong quay lại, Thời Duyệt vẫn chưa trả lời, cô đi cho A Song ăn.

Gần một giờ sáng, cuối cùng Thời Duyệt cũng trả lời Wechat bằng một từ vô cùng đơn giản, "online".

Hứa Ấu Diên vào Phòng Bí Mật, vừa online đã thấy Thời Duyệt gửi lời mời hẹn hò, Hứa Ấu Diên "đồng ý", sau đó một dòng nước biển ập xuống như thác đổ xung quanh cô, nhanh chóng dâng lên quá đỉnh đầu, ngay khi cô sắp bị nhấn chìm, nước biển bị một tấm kính dày hình vòm ngăn lại.

Những con cá của đại dương lặng lẽ bơi qua bơi lại phía sau lớp kính, Hứa Ấu Diên phát hiện mình đang ở trong một thủy cung, thỉnh thoảng có em nhỏ nắm tay bố mẹ vui đùa chạy qua, còn có những cặp đôi hẹn hò đi đi lại lại.

Trong thủy cung bật âm nhạc du dương, không giống những bối cảnh cô đã từng tham gia.

Đứng trong đám đông, ma cà rồng mỉm cười với cô, vẫn là vẻ ngoài quen thuộc, nhưng không biết vì sao đã trùng khớp một phần với Thời Duyệt của hiện thực.

Hứa Ấu Diên biết tất cả đặc điểm ngoại hình của người dùng đều được nhào nặn dựa trên khuôn mặt vốn có. Lúc trước không để ý, thì ra Thời Duyệt cũng bóp lại khuôn mặt thật của mình.

"Muộn thế này còn chưa ngủ, sáng mai muốn uống mấy bình cà phê?"

"Không sao, người trẻ tuổi không sợ buồn ngủ."

"Còn trẻ, coi như không sợ hói đầu cũng nên sợ đột tử."

"Xin chị thương xót, đừng trù em."

Người chưng diện đơn giản nhất, Hứa Ấu Diên, và người mặc vẻ ngoài ma cà rồng lộng lẫy, Thời Duyệt, đi cùng nhau, mang lại một cảm giác mới lạ, NPC xung quanh rõ ràng đều quay đầu lặng lẽ nhìn hai cô bằng ánh mắt kỳ quái.

Hứa Ấu Diên nhạy cảm nhận ra: "Bọn họ không phải NPC, đều là người chơi?"

Thời Duyệt: "Không sai, nơi này giống như khi chúng ta xem mắt ở Titanic, là không gian tập thể, có thể chứa hai trăm nghìn người online cùng một lúc. Chị đã quyết tâm sẽ mở khóa tất cả thành tựu cùng em, là người chơi game lâu năm, có mấy nội dung cần chú ý cũng nên nói rõ với chị, để chị chuẩn bị sớm."

Thời Duyệt dẫn chị đến cửa thủy cung, mở cột thông báo, là thông báo về mùa giải mới của Phòng Bí Mật.

"Vòng dự tuyển đã bắt đầu từ khi em tìm chị, hạn chót là nửa tháng sau, hiện giờ chúng ta vẫn kịp." Thời Duyệt nói, "Đây là mùa giải đầu tiên của Phòng Bí Mật, chỉ có một cặp chiến thắng. Ngoài việc trở thành cặp đôi đầu tiên mở khóa tất cả thành tựu, còn có rất nhiều phần thưởng khác. Ví dụ như bối cảnh hẹn hò và vẻ ngoài đôi cao cấp, riêng vẻ ngoài đấy cũng đủ để ra giá trên trời ở Caps."

"Đợi chút, ý em là chúng ta không chỉ cần tự mình qua ải, còn phải chiến thắng đối thủ cạnh tranh?"

"Đúng. Vậy là chị không hề đọc thông báo về cuộc thi đúng không."

Thật ra Hứa Ấu Diên rất muốn đọc, nhưng hộp thư bị chất đầy bởi đủ thứ quà cáp lộn xộn ai đó tặng, vừa mở liền vỡ tổ, sáng đến mù mắt.

Các yêu tinh ăn mặc hở hang của trò chơi xuất hiện, giới thiệu với Hứa Ấu Diên về những nội dung đáng chú ý của mùa giải.

Bối cảnh hẹn hò trong Phòng Bí Mật được chia thành ba chủ đề lớn, chủ đề mạo hiểm, chủ đề kinh dị và chủ đề tình yêu, tất cả chủ đề đều chia thành năm bối cảnh theo thứ tự khó dần.

Hai cô đã vượt qua bối cảnh thứ nhất của chủ đề mạo hiểm, đủ tư cách để vào giai đoạn thứ hai.

Ba bối cảnh đầu tiên được xem như vòng loại, không có người cạnh tranh, trong toàn bối cảnh chỉ có hai người chơi, còn lại đều là NPC, chấm điểm dựa trên chỉ số sinh tồn và hệ số độ khó, không có sự cạnh tranh.

Chỉ những đội đạt điểm từ 5 trở lên trong ba bối cảnh đầu tiên của ba chủ đề lớn mới có tư cách bước vào giai đoạn thi đấu thứ hai. Tất cả bối cảnh của ba chủ đề lớn trong giai đoạn thi đấu đều được hệ thống xáo trộn, sau đó tạo ra một cách ngẫu nhiên. Các đội tham gia thi đấu đều phải đối mặt với sự đào thải tàn khốc, cuối cùng chỉ còn một đội duy nhất có thể chiến thắng, trở thành quán quân của mùa giải đầu tiên.

Trước khi giọng nói õng ẹo của yêu tinh giới thiệu xong, Hứa Ấu Diên đã nhìn lướt qua bảng thông báo, đọc rõ tất cả quy tắc.

Vậy nên mục đích của nhà phát triển Phòng Bí Mật rất rõ ràng, là một ứng dụng hẹn hò, công việc bán vẻ ngoài và lưu lượng truy cập đơn thuần đã không còn thỏa mãn được tham vọng của nhà phát triển, họ bắt đầu tìm kiếm phương hướng thay đổi, dần dần chuyển hướng trò chơi sang đó.

Vì thế khởi động mùa giải đầu tiên chính là để dò đường cho sự thay đổi ấy.

Hứa Ấu Diên không sợ cạnh tranh, là một người sản xuất game cũng là người chơi game lâu năm, cô rất tự tin.

Nhưng...

Hứa Ấu Diên chỉ vào dòng chữ "chủ đề tình yêu" to đùng, hỏi Thời Duyệt: "Chủ đề tình yêu là sao?"

"Thì là yêu đó." Thời Duyệt cảm thấy chị hỏi thừa.

"...chị biết chữ, chị muốn hỏi là, chủ đề tình yêu nghĩa là hai người trong nhóm yêu nhau? Yêu nhau thì chấm điểm thế nào? Đến giai đoạn thi đấu thì cạnh tranh như thế nào?"

"Đại khái là xem cặp nào yêu nhau hơn, yêu đặc sắc hơn."

"Quỷ mới nghe em, chắc chắn có tiêu chuẩn đánh giá." Hứa Ấu Diên vẫy tay gọi yêu tinh game đến, nói chuyện với nó, hiểu rõ về toàn bộ cuộc thi.

Thời Duyệt ngồi trên băng ghế híp mắt, nhìn con cá voi trắng khổng lồ đang bơi lững lờ trên không, còn có một con chim cánh cụt lao vun vút như đại bác.

Nhìn bầu trời trong chốc lát, lại nhìn bóng lưng Hứa Ấu Diên chốc lát nữa, Thời Duyệt len lén mỉm cười.

Hứa Ấu Diên quay đầu nhìn em, ánh mắt thoáng có tia kỳ quái.

"Hở?" Thời Duyệt nhướng mày, cảm thấy chột dạ như bị bắt quả tang nhìn lén. Nhưng Hứa Ấu Diên quay lưng lại phía cô, hẳn là không phát hiện ra.

"Tổ đội dự thi nhất định phải hai người, đúng không?" Hứa Ấu Diên hỏi.

Thời Duyệt gật đầu.

"Vậy làm khó em rồi."

Thời Duyệt: "?"

"Không phải em nói đã mở khóa tất cả các thành tựu khác, chỉ còn nhiệm vụ hai người ở chủ đề mạo hiểm sao? Vì thế em đã mở khóa chủ đề kinh dị và chủ đề tình yêu với người khác rồi. Bây giờ ghép đội với chị, liệu có ảnh hưởng đến thành tích đã có của em không?"

Đối mặt với sự tra hỏi tinh thần của Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt bị đơ hoàn toàn trong giây lát.

"Hửm?" Hứa Ấu Diên hết sức thích thú bước đến gần em, phát hiện em thật sự không nhúc nhích, ngay sau đó cả người biến thành màu xám.

Vậy mà lại offline.

Hứa Ấu Diên phì cười.

Mấy giây sau, Thời Duyệt trở lại, hỏi Hứa Ấu Diên: "Chị em gọi điện. Chị vừa nói gì?"

"Không có gì." Hứa Ấu Diên dựa vào lưng ghế, trong lòng tràn đầy niềm vui chiến thắng trẻ con.

Cảm giác trẻ con này làm cô hoài niệm, bao nhiêu qua năm từ khi bước vào xã hội, KPI* luôn luôn treo trên đầu.

Chỉ có thời học sinh mới vô tư như vậy, chút chuyện nhỏ nhặt cũng có thể làm bản thân vui vẻ và đắc ý.

*KPI: Key Performance Indicator: Chỉ số đo lường hiệu quả công việc.