Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 10: Không để cho hắn một con đường sống



Trung tâm giải trí Ngọc Hoàng Cung của thành phố Giang Thành.

Đây là một trong những nơi tiêu dùng xa hoa bậc nhất ở Giang Thành, người bình thường đến đây ăn chơi mà không có tới hai ngàn tệ là không thể vào được, căn bản là nơi tụ tập của giới nhà giàu ở Giang Thành.

Trên chiếc ghế sô pha bằng da trong một căn phòng riêng được trang trí sang trọng và rộng lớn có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người này mắt sâu mày rậm, tóc được chải chuốt bóng loáng, đang cầm trong tay một điếu xì gà, cực kỳ uy nghiêm.

Người này là lão đại toạ trấn một phương của thành phố Giang Thành, ông ta tên là Đàm Xung, mọi người ở Giang Thành gọi ông ta là Đàm gia. Trung tâm giải trí Ngọc Hoàng Cung là sản nghiệp của ông ta, trong tay ông ta có hơn một nửa sản nghiệp trải dài rộng khắp Giang Thành, giàu có một phương, là một nhân vật quan trọng ở Giang Thành.

Ngồi ở hai bên ông ta là hai người đẹp tuyệt sắc, một người khoảng mười bảy mười tám tuổi, làn da non mịn bóng mượt, toát ra khí chất trẻ trung. Người còn lại khoảng chừng hai mươi tuổi, trang điểm khéo léo, nàng ta mặc một bộ sườn xám đơn giản giúp tôn lên vẻ nhanh nhẹn hoạt bát. Vóc dáng của nàng ta cũng cao thon thả, đang ngồi trên ghế sô pha, để lộ ra chiếc đùi trơn nhẵn mịn màng. Một tay của Đàm gia đặt lên đùi của người đẹp, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hai người đẹp ngồi bên cạnh không dám cử động, cô gái có gương mặt được trang điểm khéo léo hơi thoáng tỏ vẻ chán ghét và ruồng bỏ nhưng trước sự uy nghiêm của Đàm gia nên bọn họ hoàn toàn không dám để lộ ra ngoài.

Phía sau Đàm gia có hơn chục người đàn ông to lớn mặc vest, trong đó có một người đàn ông đứng gần ông ta nhất không mặc vest mà chỉ mặc một chiếc áo phông đen và quần bó màu đen, đứng bên cạnh Đàm gia giống như một tòa tháp sắt, và thoạt nhìn khí thế không tầm thường, hẳn là một huấn luyện viên.

Cửa phòng riêng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ thanh tú chừng ba mươi tuổi bước vào, khuôn mặt như hoa đào, dáng người vô cùng đầy đặn, người này chính là người phụ trách Ngọc Hoàng Cung, tên là Lý Đình, người thường đến Ngọc Hoàng Cung chơi đều gọi nàng ta là chị Đình.

Nàng ta chậm rãi đi đến bên cạnh Đàm gia, cung kính nói: “Đàm gia, Trương Tam Hổ đến đây, nói có việc muốn gặp ngài.”

“Thằng nhóc này tới tìm ta làm gì?” Đàm gia nhướng mày, tỏ vẻ không hài lòng nói.

“Ừm… ta không hỏi nhiều nhưng trên người hắn ta có thương tích.” Lý Đình hạ giọng nói.

“Cho hắn vào đi.” Đàm gia hút điều xì gà rồi đưa tay ôm cô gái trẻ bên cạnh vào lòng.

Cửa phòng riêng mở ra, Hổ ca tập tễnh bước vào, có vẻ rất phiền muộn, hắn ta đi thẳng đến chỗ Đàm gia nói với vẻ mặt cầu xin: “Đàm gia…”

“Thằng nhóc này sao vậy? Vừa đến chỗ ta đã làm bộ mặt như đã chết rồi thế? Có chuyện gì nói mau, có rắm thì thả đi.” Đàm gia tức giận nói.

“Đàm gia, ta bị đánh… ngay tại phố ăn vặt trước đại học Giang Thành...” Hổ ca khóc lóc nói.

Đàm gia sửng sốt nhìn về phía Hổ ca nói: “Phố ăn vặt của đại học Giang Thành chẳng phải là địa bàn của ngươi sao? Ở ngay địa bàn của mình mà còn bị người ta đánh, thật thú vị, mấy huynh đệ trong nhóm ngươi đâu?”

“Tất cả đều bị đánh. Người đó có thủ đoạn rất mạnh mẽ, có lẽ cũng là một huấn luyện viên. Bảy tám người trong bọn ta đều không thấy đối phương ra tay như thế nào. Tất cả bọn ta đều ngã xuống đất và mãi mà không đứng dậy được. Đàm gia, dù gì trước kia ta cũng là thuộc hại của ngài, ngài không thể bỏ mặc ta được.” Hổ ca năn nỉ.

Đàm gia đẩy người phụ nữ xinh đẹp trong tay mình ra, cắm mạnh điếu xì gà vào gạt tàn, hơi kinh ngạc, từ khi nào Giang Thành lại xuất hiện một vị cao thủ như vậy? Một người có thể đánh ngã bảy tám người, khiến cho bên kia không còn sức đánh trả. Ông ta hiểu rất rõ Trương Tam Hổ, ngay từ khi còn trẻ đã đi theo ông ta, thân thủ cũng rất tốt, người bình thường muốn đến gần hắn ta cũng rất khó, thế mà giờ lại bị hạ gục nhanh như thế.

Sau khi trầm ngâm một hồi, Đàm gia sầm mặt hỏi: “Là ai đã ra tay?”

“Có một nhân viên bảo vệ mới đến ở đại học Giang Thành, hình như tên là Cát Vũ, khoảng hai mươi tuổi nhưng công phu vô cùng lợi hại. Hắn đã đánh ngã đám anh em đến giúp chỉ bằng một chiêu, cũng không biết là dùng thủ đoạn gì mà bọn ta đã quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích.” Hổ ca vội vàng nói.

“Cái gì? Một tên bảo vệ nho nhỏ ư? Trương Tam Hổ, ngươi cũng thật quá vô dụng rồi. Một tên bảo vệ nhỏ nhoi mà cũng không giải quyết được, còn dám vác mặt đến đây cầu cứu ta ư?” Đàm gia tức giận nói.

“Không phải… thằng nhóc đó vừa nhìn là biết ngay người luyện võ, hắn có võ nghệ cao cường. Nếu không phải cùng đường thì ta cũng không dám đến quấy rầy Đàm gia.” Hổ ca đành phải nói.

“Chỉ là một bảo vệ nhỏ nhoi mà thôi, có thể là một nhân vật nhỏ đã giải ngũ, không có lai lịch gì. Chuyện này ta đã biết rồi, chờ có thời gian ta sẽ bảo Ô Nha theo ngươi cho tên bảo vệ kia một trận.”

“Đánh chó phải ngó mặt chủ, kẻ dám đụng đến người của Đàm gia ta, ở Giang Thành này cũng hiếm thấy đây.”

Trong mắt Đàm gia loé lên một tia sát khí.

“Cảm ơn Đàm gia... Cảm ơn Đàm gia...” Hổ ca cảm kích nói.

“Được rồi, ngươi cút đi.” Đàm gia khoát tay.

Hổ ca vội vàng lui ra khỏi căn phòng riêng sang trọng này, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

“Thằng bảo vệ chết tiệt, lần này ngươi chết chắc rồi.” Người bên cạnh Đàm gia chính là một tên cực kỳ hung dữ, là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, lại từng có kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường, dưới tay hắn ta đã có không ít mạng người, mười mấy tên cao to lực lưỡng cũng không phải đối thủ của hắn ta. Ta xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào đây? Dám đụng đến Hổ ca ta thì ta sẽ cho ngươi biến mất hoàn toàn ở nơi này.

Hổ ca tức giận nghĩ, thậm chí nghĩ đến tình cảnh Cát Vũ bị Ô Nha hành hung trước mắt mà hắn ta mà hả lòng hả dạ ghê.

Sau khi Hổ ca đi rồi, Đàm gia quay lại phía sau nhìn thoáng qua người trông như một toà tháp sắt, hạ giọng nói: “Ô Nha, khi nào rảnh hãy theo Trương Tam Hổ đi một chuyến để dạy dỗ tên bảo vệ này. Dù gì Trương Tam Hổ cũng là người trước đây của chúng ta, ngoại trừ Đàm Xung này, nếu ai dám động vào hắn ta thì coi như đánh vào mặt Đàm Xung. Nếu không nể mặt Đàm Xung ta thì ta sẽ không cho hắn một con đường sống nào.”

“Vâng thưa Đàm gia, ta sẽ làm theo lệnh của ngài.” Ô Nha nói một cách cung kính.

“Một người có thể đánh ngã bảy tám tên, phỏng chừng cũng có bản lĩnh, ngươi phải cẩn thận.” Đàm gia nhắc nhở.

“Yên tâm đi Đàm gia, chỉ là một tên nhóc thôi, nếu hắn thực sự có năng lực thì sao lại làm bảo vệ ở trường đại học Giang Thành chứ? Khi nào có thời gian ta sẽ đi gặp tên nhóc đó và lấy lại thể diện cho Đàm gia.” Ô Nha cung kính nói.

“Ô Nha, ngươi đã ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, đánh nhau với người khác chưa bao giờ khiến ta thất vọng, ta tin tưởng bản lĩnh của ngươi, ha ha…” Đàm gia nói xong thì đưa tay véo đùi của người đẹp mặc sườn xám khiến nàng ta đau đớn khẽ rên lên.