Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 22: Siêu độ oan hồn



“Được thôi, nể mặt người đẹp Tô, ta sẽ giúp hắn ta luân hồi, dù gì hắn ta cũng giúp ta trừng trị Hổ ca một phen, nhưng hình như ngươi lại nợ ta một ân tình, ngươi nhớ phải mời ta đi ăn đấy.” Cát Vũ cười nói.

“Được, ngươi mau tiễn hắn ta đi đi, rồi ta mời ngươi đi ăn cả tuần liền cũng không thành vấn đề.” Tô Mạn Thanh vội nói.

“Cảm ơn... cảm ơn pháp sư, kiếp sau dù phải làm trâu làm ngựa, chắc chắn ta cũng sẽ báo đáp công ơn đã cứu sống ta của pháp sư và vị cô nương này.” Quỷ vật đó nghe thấy Cát Vũ đồng ý thì liên tục dập đầu với hai người.

Cát Vũ cười ha hả trêu chọc: “Ngươi thật sự muốn làm trâu à? Chuyện này ta cũng có thể thành toàn cho ngươi, chỉ cần viết một lá bùa trần tình với phán quan là kiếp sau ngươi có thể đi trên con đường súc sinh rồi.”

Quỷ vật đó cười lúng túng, vội nói: “Pháp sư... xin hãy nương tay, hãy cho ta làm người đi... Làm người cũng có thể báo đáp cho pháp sư và vị cô nương này.”

Cát Vũ không trả lời nữa, mà lấy hai lá bùa màu vàng trên người ra, khẽ đung đưa, bùa chú tự cháy, rồi miệng hắn nhanh chóng tụng niệm: “Yểu yểu minh minh, kiếp số tảo định, kim hành chỉ lệnh, kiến trứ siêu sinh, mao sơn đệ tử, tính cát danh vũ, đạo hào long viêm, trần tình u minh, trợ kì luân hồi, quỷ môn đại khai, bất đắc duyên ngộ, phụng Thái thượng lão quân lập tức tuân mệnh!”

Hai lá bùa màu vàng đó bốc cháy, rồi bay về phía quỷ vật đang quỳ dưới đất, nhất thời hóa thành hai ánh vàng, quấn quanh quỷ vật, sau đó bay lên bầu trời.


Tất nhiên siêu độ vong hồn thì không cần phải nói, lá bùa trần tình kia mới là quan trọng, có đạo sĩ Mao Sơn nói rõ nguyên do, nối liền với quỷ sai cõi âm, mới có thể cho phép vong hồn chết đột ngột tiếp tục tiến vào lục đạo luân hồi.

Lúc này, Tô Mạn Thanh mới lấy can đảm quay đầu lại, nhìn về phía quỷ vật, chỉ thấy quỷ vật đó bị hai ánh vàng quấn quanh, rồi từ từ bay lên bầu trời, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.

Đợi tới khi quỷ vật đó hoàn toàn biến mất dạng, Tô Mạn Thanh mới phản ứng lại, phát hiện mình vẫn đang nằm nhoài trong lòng Cát Vũ, nên sắc mặt nàng xấu hổ đến mức đỏ bừng, hơi luyến tiếc rời khỏi lồng ngực vững chắc của Cát Vũ.

Chính mình lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được đàn ông ôm lấy, nói đúng hơn là lần đầu tiên nàng ôm lấy một người đàn ông.

Lúc đó Tô Mạn Thanh quá sợ hãi, cơ thể hoàn toàn bị nỗi sợ chi phối, nên không nghĩ gì nhiều.

Bây giờ nhớ lại, tất nhiên phải xấu hổ rồi, nhưng lại có cảm giác ngọt ngào khó có thể diễn tả bằng lời đang quanh quẩn trong tim nàng.

Bầu không khí nhất thời trở nên hơi lúng túng, Cát Vũ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nên ho khan một tiếng, rồi nghiêm túc nói: “Cái đó, trong nhà ngươi vẫn còn một thứ dơ bẩn, có lẽ còn lợi hại hơn quỷ vật chết đột ngột do tai nạn xe cộ này nhiều, nên chúng ta cứ đi thu dọn nó trước đã rồi hẵng nói.”

Tô Mạn Thanh cúi đầu, cũng không tiện nói gì, mà theo sát phía sau Cát Vũ, hai người đi được một lúc, nàng mới khẽ hỏi: “Vũ ca, rốt cuộc ngươi làm nghề gì, chẳng lẽ ngươi thật sự là đạo sĩ ư?”

Trong lúc bất tri bất giác, Tô Mạn Thanh đã thay đổi xưng hô với Cát Vũ, từ Cát Vũ trở thành “Vũ ca”, đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

“Đúng vậy, ta là đạo sĩ một trăm phần trăm, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta luôn lừa gạt ngươi ư?” Cát Vũ nói.

“Nếu ngươi có bản lĩnh cao như thế, tại sao lại chạy đến đại học Giang Thành làm bảo vệ? Đám người Ô Nha và Hổ ca lợi hại như vậy, còn bị ngươi đánh cho bỏ chạy chỉ trong mấy chiêu...” Tô Mạn Thanh tò mò nói.

Vừa nhắc đến chuyện này, Cát Vũ liền đầy một bụng lửa giận, chẳng phải chuyện này là do lão già kia giở trò quỷ à? Cho hắn làm gì không làm, mà cứ khăng khăng sắp xếp mình chạy đến Đại học Giang Thành này làm bảo vệ, dựa vào thân thủ của hắn, đừng nói là bảo vệ, cho dù là giáo sư đại học cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần hắn tùy ý thi triển một y thuật trong mấy bản lĩnh sơn, y, mệnh, tướng, bốc thì cũng mạnh hơn mấy giáo sư đại học kia rồi.

Nhưng lão già kia lại sắp xếp hắn vào trường đại học này, chắc chắn có ý đồ riêng của mình, nhưng hắn đã tới Đại học Giang Thành được một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối gì, đành phải lặng lẽ quan sát thời thế.

Mấy ngày nay Cát Vũ đã tùy ý đi dạo vài vòng quanh trường Đại học Giang Thành, nhưng vẫn không tìm ra chỗ nào bất thường.

Bây giờ Tô Mạn Thanh ngày càng tò mò về Cát Vũ, thậm chí còn tràn đầy sùng bái, nàng vội tiến lên mấy bước, đi tới bên cạnh Cát Vũ rồi nói tiếp: “Vũ ca, con quỷ ban nãy kia... tại sao nó chỉ có thể lượn lờ ở con phố ăn vặt này? Nó bảo nơi này mạnh nhân khí, dương khí nặng, nhưng nó hoàn toàn có thể trốn xa một tý mà.”

“Chuyện này thì ngươi không biết rồi, mấy người chết đột ngột như thế này vì vẫn còn tuổi thọ, đạo hạnh hơi yếu, là địa phược linh cực kỳ đơn giản, bị rất nhiều hạn chế, do đó sau khi chết, linh hồn chỉ có thể lượn lờ trong một không gian có giới hạn, chứ không đi được mấy nơi khác.” Cát Vũ không quay đầu lại đáp.

Tô Mạn Thanh gật đầu, bây giờ mới hiểu rõ nguyên nhân.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa tiểu khu cũ kỹ.

Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, một khi vượt qua mười một giờ, tiểu khu sẽ đóng cửa lại, có một cánh cửa lớn của tiểu khu, nếu là người không quen tiến vào tiểu khu sẽ bị ông cụ gác cửa vặn hỏi, sau khi xác nhận không thành vấn đề mới cho người đi vào tiểu khu.

Bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, lúc Cát Vũ và Tô Mạn Thanh đi tới cửa tiểu khu, thì ông cụ gác cửa đó đã chặn đường hai người lại.

“Hai người làm gì đấy?” Ông cụ đó cảnh giác nhìn hai người.

“À... ta thuê nhà trong tiểu khu này.” Tô Mạn Thanh lên tiếng.

“Cô gái trẻ, sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi?”


Vừa nghe thấy Tô Mạn Thanh đang ở căn nhà đó, ông cụ bỗng trợn tròn mắt, hơi khó tin nói: “Cô gái, ngươi đang ở số nhà 404 tầng sáu sao... Ta không nghe nhầm đấy chứ?”

“Đúng vậy, ta đang sống ở đó, ta đã chuyển đến đây được mấy ngày rồi.” Tô Mạn Thanh nói.

“Không ngờ vẫn có người sống ở căn nhà đó.” Ông cụ lẩm bẩm.

“Sao thế?” Tô Mạn Thanh dò hỏi.

“Cô gái à, ta khuyên ngươi mau dọn khỏi căn nhà đó đi, đừng trách lão già này lắm lời, căn nhà đó có thứ không sạch sẽ.” Ông cụ nói cực kỳ khó hiểu.

Tô Mạn Thanh vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng ông cụ không nói gì nhiều, mà dứt khoát xua tay, bảo hai người bọn họ đi vào tiểu khu.

Xem ra căn nhà này thật sự có vấn đề, thảo nào chủ nhà lại cho mình thuê với giá rẻ như thế.

Mới đầu, Tô Mạn Thanh còn tưởng Cát Vũ đang hù dọa nàng, nhưng kể từ ban nãy nhìn thấy quỷ vật chết đột ngột do tai nạn xe cộ kia, cộng thêm những lời nói của ông cụ đã khiến Tô Mạn Thanh đã hoàn toàn tin tưởng.

Bây giờ nàng đặt hết hy vọng lên người Cát Vũ.

Hai người tiến vào tiểu khu, lúc đi tới cửa tầng sáu, Cát Vũ bỗng ngừng bước rồi nói với Tô Mạn Thanh rằng: “Ngươi đi vào trong trước đi, dương khí trên người ta quá nặng nên ta sợ sau khi đi vào, quỷ vật kia sẽ không dám đi ra, ngươi cứ yên tâm, đợi quỷ vật kia ra ngoài, chắc chắn ta sẽ chạy vào trong ngay.”