Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 26: Tụ linh tháp



Oan hồn của Tôn Vũ lập tức vui mừng khôn xiết, quỳ xuống đất lạy Cát Vũ và Tô Mạn Thanh.

Lúc này, nhìn thấy Cát Vũ lấy ra một vật cao gần ba tấc giống như bảo tháp, đỡ trong lòng bàn tay. Sau khi niệm chú vài câu, bảo tháp kia đột nhiên phát sáng rực rỡ, to lớn hơn ban đầu gấp mấy lần, quanh thân lưu chuyển các ký hiệu thần bí rồi đáp xuống đất.


Sau đó, khi Cát Vũ đưa tay ra, bảo tháp lại đáp vào tay Cát Vũ rồi đặt trên người hắn.

Tô Mạn Thanh nhìn một loạt hành động của Cát Vũ mà nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Những chuyện nàng đã gặp phải ngày hôm nay đã phá vỡ tam quan của nàng.

Nàng càng ngày càng tò mò về người đàn ông trước mặt, tự hỏi không biết hắn còn che giấu bao nhiêu bí mật nữa.

“Vũ ca… Toà tháp vừa rồi ngươi lấy ra thật lợi hại, Tôn Vũ đã vào trong đó sống rồi à?” Tô Mạn Thanh chớp đôi mắt to nói.

“Đúng vậy, đây là một loại pháp khí của Đạo gia, chuyên dùng để những hồn ma này ẩn thân.” Cát Vũ khẽ nói.

“Đây… giống y như bảo tháp trong tay của Thác Tháp Lý Thiên Vương trong truyền thuyết đúng không?” Tô Mạn Thanh nhìn với vẻ kính trọng hỏi.

Cát Vũ liếc nhìn nàng bằng nửa con mắt rồi đành nói: “Không giống nhau, pháp khí này của ta tên là Tụ Linh Tháp. Thứ nhất dùng để những hồn ma ẩn thân, thứ hai dùng để dọa những con ma đó sợ hãi. Không cần biết là loại yêu ma quỷ quái gì, một khi bị Tụ Linh Tháp của ta trấn giữ thì sẽ không thể nào trở mình được.”

“Oa... Thật là lợi hại. Vũ ca còn bảo vật nào khác không? Có thể lấy ra cho ta xem được không? Thanh kiếm trong tay ngươi có thể biến lớn biến nhỏ, thật sự rất thần kỳ.” Tô Mạn Thanh chợt biến thành cục cưng ngạc nhiên, không ngừng quấn quít lấy Cát Vũ hỏi đông hỏi tây.

Chiều nay còn nói hắn là là đồ lưu manh, đại sắc lang, lần này thay đổi rất nhanh lại khiến Cát Vũ không thể chấp nhận được.

Tuy nhiên Cát Vũ vẫn tự hào nói: “Thanh kiếm trên tay ta tên là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, còn tòa tháp trên người là Tụ Linh Tháp, đều là trấn sơn pháp bảo của Mao Sơn. Đại đồ đệ của lão già kia hiện giờ là chưởng giáo của Mao Sơn, cũng là sư huynh của ta, có tác dụng quyết định quyền sở hữu của những pháp bảo này. Coi như lão già kia đối xử với ta không tồi, đã đưa cho ta dùng.”

“Oa… Thật là lợi hại, lão già kia là ai vậy?” Tô Mạn Thanh tò mò hỏi.

“Là…” Ngay lúc Cát Vũ đang chuẩn bị trả lời thì lại đột nhiên liếc nhìn nàng, tức giận nói: “Hôm nay sao ngươi nhiều chuyện quá vậy?”

Cũng bởi Tô Mạn Thanh quá kích động, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một nhân vật mạnh mẽ như vậy, không chỉ quật ngã đám người Ô Nha và Hổ ca chỉ trong vài chiêu, mà ngay cả một con ma hung hãn như vậy cũng phải quỳ xuống xin tha khi nhìn thấy Cát Vũ. Nàng chợt cảm thấy mình vô cùng may mắn, nếu không gặp được hắn, có lẽ nàng đã bị oan hồn của Tôn Vũ giết chết trong buổi tối hôm nay rồi.

Lúc này, Cát Vũ đã ngồi trên ghế sô pha, như thể hắn đang suy nghĩ về điều gì đó, một bàn tay không ngừng vuốt cái cằm nhẵn bóng của mình.

Tô Mạn Thanh đi tới, ngồi bên cạnh Cát Vũ, thận trọng hỏi: “Vũ ca, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì... Ban nãy ta đang nghĩ chủ nhân của ngôi nhà này đã biết ngôi nhà bị ma ám nhưng vẫn cho thuê, chuyện này có khác gì hại người chứ? Ta có nên trừng trị hắn ta một trận hay không?” Cát Vũ có vẻ đăm chiêu.

“Ta... Ta thấy hay là thôi bỏ đi vậy. Chủ nhà này là một bà lão, nghe nói cháu trai không được khoẻ, cứ luôn nằm viện mãi, bình thường nhìn rất hoà nhã dễ gần. Còn nữa, trong chuyện ma quái này cũng không nên trách bà ta, là Tôn Vũ chết ở đây nên mới tạo thành chuyện như vậy, chẳng ai mong ngôi nhà của mình bị ma ám cả.” Tô Mạn Thanh rất thiện lương, đi đâu cũng suy nghĩ cho người khác.

Cát Vũ cũng bất lực, thầm nghĩ sao mình lại gặp phải một cô nàng ngốc nghếch ngọt ngào như vậy chứ?

“Nếu ngươi đã nói vậy thì thôi đi, dù sao người thiệt thòi cũng là ngươi.” Cát Vũ nói.

“Ta không thiệt thòi gì cả. Căn nhà này ta thuê rất rẻ, chỉ mới bảy trăm tệ một tháng. Mấy ngôi nhà trong tiểu khu này đã hơn một ngàn năm trăm tệ, của ta như vậy là rất rẻ rồi.” Tô Mạn Thanh nói.

“Được rồi, nếu ngươi đã nói vậy thì ta không có gì để nói. Chuyện ở đây đã xong, ta đi trước đây.” Cát Vũ chợt đứng dậy và đi về phía cửa.


“Đương nhiên là quay về ký túc xá của tổ bảo vệ rồi. Vốn dĩ ta muốn thuê nhà, nhưng không ngờ ngươi lại thuê rồi, cô nam quả nữ ở chung sẽ rất bất tiện, ta vẫn nên đi thì hơn.” Cát Vũ nói.

“Đừng… cho ngươi thuê phòng sát vách với giá ba trăm. Ngươi đừng đi, ta ở một mình sẽ sợ lắm.” Tô Mạn Thanh nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt tội nghiệp.

“Ngôi nhà này đã không còn ma quỷ nữa, ngươi sợ cái gì? Yên tâm được rồi chứ?” Cát Vũ nói.

“Vốn dĩ con gái đều rất nhát gan mà, hôm nay ta đã nhìn thấy hai con ma, cả hai đều rất đáng sợ, tim ta vẫn đập thình thịch đây này. Ta mặc kệ, ngươi phải có trách nhiệm với ta.” Tô Mạn Thanh bắt đầu chơi xấu Cát Vũ.

Cát Vũ vô thức liếc nhìn vào bộ ngực của Tô Mạn Thanh, trái tim đập thình thịch, hắn thầm nghĩ tại sao một cô gái mảnh mai như vậy mà lại có bộ ngực đồ sộ như thế chứ?

Điều khiến Cát Vũ càng thêm bất lực chính là hắn không làm gì Tô Mạn Thanh, tại sao phải chịu trách nhiệm với nàng?

Cát Vũ do dự một lúc, nghĩ rằng thật tuyệt nếu có một cô gái xinh đẹp như vậy sống bên cạnh, ít nhất đẹp đến nỗi nhìn thôi cũng đã thấy no rồi. Hơn nữa, hắn thực sự cần một nơi yên tĩnh để tu hành, khu dân cư Cổ Lan là nơi yên tĩnh, là một sự lựa chọn sáng suốt.

“Vậy cũng được, đây là do ngươi nói đó nha. Có điều hiện giờ ta cũng không có tiền, ta mới làm bảo vệ được vài ngày, vẫn chưa phát tiền lương đâu.” Cát Vũ ngượng ngùng nói.

“Không thành vấn đề, cho ngươi nợ trước, chờ khi nào có hẵng đưa ta sau.” Tô Mạn Thanh có vẻ rất vui khi nghe Cát Vũ đồng ý, dường như sợ Cát Vũ sẽ đổi ý nên nàng vội vàng nói: “Được rồi, ta sẽ đi dọn dẹp căn phòng sát vách cho ngươi, cái gì cũng có cả, thậm chí ngươi không cần xách theo hành lý, có thể đến ở luôn.”

Nói xong, Tô Mạn Thanh chạy sang phòng bên cạnh và giúp Cát Vũ dọn dẹp.

Cát Vũ đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ uyển chuyển của Tô Mạn Thanh đi tới đi lui trong phòng, đặc biệt là đôi chân dài mềm mại mịn màng kia khiến Cát Vũ cảm thấy hô hấp không ổn định nữa.

Tô Mạn Thanh đang làm việc đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Vũ ca, ngươi dự định để Tôn Vũ xử lý tên khốn Lữ Ngọc Long kia như thế nào?”

“Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ xong, để từ từ nói sau đi, dù sao cũng còn cơ hội mà.” Cát Vũ hít sâu rồi nhìn sang chỗ khác, hắn không dám nhìn Tô Mạn Thanh thêm nữa, vì sợ rằng mình sẽ nảy sinh một ý tưởng xấu xa nào đó.