Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 32: Khai đàn làm phép



Trong số những người đứng ở cửa, cũng chỉ có Cát Vũ là người bình tĩnh nhất.

Hắn đi theo lão già đó nhiều năm như vậy, không có thế trận nào mà hắn chưa từng gặp, cũng có yêu vật hung dữ hơn con này.

Nhưng quả thật bộ dạng của ông cụ Trần hơi dọa người.

Hình như cảm nhận được hơi thở của người sống nên lão ta càng trở nên nóng nảy, liên tục gào thét ở trên giường, đung đưa dây xích phát ra tiếng “leng keng”, cảm giác như muốn thoát ra bất cứ lúc nào.

Bên giường còn có một lớp da rắn được lột ra, trông cực kỳ đáng sợ.

Chân của hiệu trưởng Vương mềm nhũn, gần như dựa cả người lên người Cát Vũ, nếu không có Cát Vũ ở bên cạnh, có lẽ ông đã sớm vắt chân lên cổ mà bỏ chạy rồi.

“Ông cụ Trần biến thành bộ dạng này từ lúc nào?” Lôi Phong Vân thở dốc mấy lần, không dễ gì mới bình tĩnh lại được, hơi sợ hãi nhìn về phía Trần Trạch San hỏi.

“Một tuần trước thì phát hiện ra điều bất thường, ban đầu trên người chỉ mọc lớp vảy, vô cùng ngứa ngáy, bắt đầu mọc vảy từ trên đùi, rồi hai ba ngày sau lúc trên cổ mọc lớp vảy thì về cơ bản ông nội ta không còn nhận ra ai nữa, còn cắn người giúp việc trong nhà bị thương, hơn nữa người đó còn bị trúng dộc, đưa đi bệnh viện, suýt không thể cứu sống, bọn ta phải bồi thường cho người giúp việc một khoản tiền lớn, mới giải quyết được chuyện này.”

“Mấy ngày nay ông nội không ăn không uống, cũng không nhận ra ai cả, hễ có ai tới gần ông ấy, ông ấy đều há miệng muốn cắn, nên bọn ta chỉ có thể dùng xích sắt để khống chế ông ấy, bọn ta cũng đã mời rất nhiều người tới đây xem thử, có mấy người nói là rất lợi hại, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của ông nội ta đã sợ đến mức bỏ chạy ngay, chuyện này đã trôi qua được mấy ngày rồi, tình hình ngày càng nghiêm trọng, bọn ta cũng không dám đưa tới bệnh viện lớn để kiểm tra, với tình trạng này e rằng có đi khám bác sĩ cũng vô ích thôi.”

“Lôi tiên sinh, nhà họ Lôi các ngươi là thế gia âm dương nổi tiếng nhất thành phố Giang Thành chúng ta, ông nội ta có thể sống sót hay không đều nhờ cậy vào ngài hết đó.” Trần Trạch San khẩn cầu nhìn Lôi Phong Vân.

Sắc mặt Lôi Phong Vân nghiêm nghị, hơi không dám chắc nói: “Chuyện này ta cũng không dám chắc, nếu ta đã không chắc chắn thì chỉ có thể mời ông nội của ta ra mặt mà thôi.”

“Lôi tiên sinh, chuyện giá cả thì dễ bàn thôi, chỉ cần có thể cứu sống gia chủ nhà bọn ta thì bao nhiêu tiền bọn ta cũng đồng ý chi ra.” Quản gia Lưu cũng đứng bên cạnh lên tiếng.

Từ nhỏ quản gia Lưu đã đi theo Trần Nhạc Thanh, tình cảm cũng rất sâu đậm, hận không thể đích thân chịu khổ thay ông cụ.

“Chỉ là tà vật quấn người mà thôi, cứ để bần đạo ra tay, trong vòng một phút có thể giải quyết ổn thỏa, cần gì phải huy động nhiều người như vậy?” Vũ Thanh đạo trưởng đứng ở bên cạnh hơi khinh thường nói.

Lôi Phong Vân sa sầm mặt, nhìn về phía Vũ Thanh đạo trưởng hỏi: “Vũ Thanh đạo trưởng, ông có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này ư?”

“Tất nhiên rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, bần đạo đã từng gặp tà vật lợi hại hơn ở đây nhiều, nên chuyện này chẳng đáng là gì.” Vũ Thanh đạo trưởng khinh thường nói.

“Vậy Vũ Thanh đạo trưởng nói thử xem, rốt cuộc ông cụ Trần bị tà vật gì quấn vào người?” Lôi Phong Vân hỏi.

“Lôi tiên sinh, ngươi không biết xấu hổ nói mình là thế gia âm dương à, người tinh tường vừa liếc mắt đã biết ông cụ Trần là bị xà yêu bám vào người, chỉ cần bần đạo làm tràng pháp, đuổi con xà yêu đó ra khỏi người ông cụ Trần thì mọi chuyện có thể giải quyết một cách dễ dàng.” Vũ Thanh đạo trường tràn đầy tự tin nói.

Lôi Phong Vân cười khẩy nói: “Vậy thì tốt, nếu Vũ Thanh đạo trưởng chắc chắn như thế thì làm phiền ngài ra tay đi, đúng lúc vãn bối có thể đi theo lĩnh giáo chút ít về bản lĩnh của Vũ Thanh đạo trưởng.”

“Chuyện nhỏ ấy mà, bây giờ bần đạo sẽ khai đàn làm phép, đuổi con xà yêu đó ra khỏi người ông cụ Trần.” Vũ Thanh đạo trưởng nói.

“Vậy thì quá tốt rồi... Làm phiền Vũ Thanh đạo trưởng rồi, không biết Vũ Thanh đạo trưởng có cần ta làm chuyện gì không? Để ta ra ngoài chuẩn bị.” Quản gia Lưu vui vẻ nói.

“Không cần đâu, ông cứ chuyển một chiếc bàn tới đây là được, bần đạo cần dùng để khai đàn làm phép.”

“Bây giờ ta sẽ đi chuẩn bị.”

Dứt lời, quản gia Lưu vội vàng đi ra ngoài, chẳng mấy chốc, lão ta và đệ tử của Vũ Thanh đạo trưởng cùng khiêng một chiếc bàn đi vào, rồi đặt ở trước giường của ông cụ Trần.

Đệ tử của Vũ Thanh đạo trưởng trải một tấm vải vàng lên trên mặt bàn, rồi đặt một ít trái cây làm cống phẩm và một số pháp khí, trước bàn thờ còn đặt một chậu than.

Chỉ thấy Vũ Thanh đạo trưởng ăn không nói có tới trước mặt pháp đài, rồi rút kiếm gỗ đào trên người ra, đứng cách ông cụ Trần ba bốn mét, miệng lẩm bẩm, tay còn đung đưa kiếm gỗ đào, rồi bắt đầu đi vòng quanh ông cụ Trần.

Cát Vũ nhìn thấy hành động này của Vũ Thanh đạo trường thì không khỏi bật cười thành tiếng, không dễ gì hắn mới kiềm lại được.

Mới đầu Cát Vũ đã nhìn ra, Vũ Thanh đạo trưởng này chẳng có bản lĩnh gì, nếu nghe kỹ thần chú mà lão ta niệm, hắn bỗng có nỗi kích động muốn xông lên đánh lão ta một trận.

Lão già này giả danh lừa bịp, miệng đang niệm là: “Từ phương Nam đến Lạt Ma, trong tay cầm Thát Ma...”

Mẹ kiếp, đây là câu thần chú gì vậy, rõ ràng đây là vè đọc nhịu mà.


Nhưng vẻ ngoài của Vũ Thanh đạo trưởng cực kỳ bắt mắt, ăn mặc giống như thế ngoại cao nhân, người không biết khi vừa nhìn thấy lão ta sẽ thật sự bị lão ta lừa gạt.

Vũ Thanh đạo trưởng đi một vòng xung quanh ông cụ Trần, cuối cùng ngừng lại trước pháp đài, nhanh chóng vươn tay lấy ra mấy lá bùa vàng trên pháp đài, rồi ném về phía ông cụ Trần đang ở trên giường.


Nhất là quản gia Lưu ở bên cạnh, lão ta càng kích động bật ngón tay cái, phấn khích nói: “Vũ Thanh đạo trưởng đúng là thần... Cao nhân...”

Sau khi lá bùa màu vàng ban nãy bốc cháy, chỉ thấy đèn trong phòng bỗng chớp nháy không rõ nguyên do, rồi trong phòng nhất thời hơi âm u lạnh lẽo, chỉ thấy bên cạnh ông cụ Trần bỗng xuất hiện hai bóng dáng mờ ảo, lơ lửng không cố định.

Lúc nãy mấy lá bùa màu vàng đó không lửa mà cháy, đã khiến mấy người không hiểu đạo môn ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, bây giờ Vũ Thanh đạo trưởng lại thả ra hai linh hồn dã quỷ, càng khiến mọi người kinh hãi hơn.

Trần Trạch San nhìn thấy hai bóng quỷ xuất hiện bên cạnh ông nội thì sợ đến mức gương mặt xinh đẹp trắng bệch, ngực to lớn nhấp nhô không ổn định, rõ ràng cũng bị cảnh tượng này dọa sợ.

Bây giờ Cát Vũ có thể hoàn toàn kết luận, Vũ Thanh đạo trưởng này thật sự là tên lừa gạt, mặc dù lão ta biết một chút đạo môn, nhưng chỉ ở giai đoạn sơ cấp mới nhập môn mà thôi.

Người tu hành đạo môn Hoa Hạ được chia làm pháp sư, đạo trưởng, chân nhân, quỷ tiên, địa tiên... Trong đó được phân thành chín cấp.

Lúc mỗi người tu hành thi pháp, bản lĩnh cao thấp sẽ được hiện rõ ở pháp khí, ví dụ như cấp bậc pháp sư là thấp nhất, một khi thi pháp thì pháp khí sẽ phát ra tia sáng màu trắng, dáng vẻ to bằng đồng xu, một tia sáng có nghĩa là Nhất Tiền Pháp Sư, hai tia sáng là Lưỡng Tiền Pháp Sư... Mà kiếm gỗ đào của Vũ Thanh đạo trưởng chẳng hề có tia sáng nào, rõ ràng ngay cả trình độ pháp sư cũng không có.