Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 33: Chịu thiệt lớn



Với thủ đoạn này, nếu dùng để lừa người bình thường thì còn được, vừa nhìn thấy đạo trưởng này có thể gọi được quỷ, còn không tôn kính lão ta như một vị thần ư?

Rất rõ ràng, Vũ Thanh đạo trưởng này cũng chỉ biết chút đạo môn như vậy, bây giờ đứng trước mặt người nhà họ Trần càng sử dụng hết bản lĩnh trên người mình.

Nhưng mấy bản lĩnh này của lão ta chẳng hề có tác dụng giải cứu ông cụ Trần, ngược lại còn chọc giận tà vật trên người ông cụ Trần. Lão ta chỉ muốn khoe khoang bản thân mình, để lấy được sự tín nhiệm của Trần Trạch San mà thôi.

Cát Vũ thoáng cảm thấy, có lẽ Vũ Thanh đạo trưởng này sắp phải chịu thiệt lớn rồi.

Rất nhanh, lúc hai linh hồn dã quỷ kia tới gần ông cụ Trần đã biến thành người rắn thì con ngươi màu hổ phách của ông cụ Trần nhất thời biến thành màu đỏ tươi như máu, rồi phát ra tiếng gào thét, lỗ mũi không ngừng động đậy.

Hai linh hồn dã quỷ đó sợ đến mức run lẩy bẩy, xoay người định bỏ chạy nhưng chẳng thể nào chạy thoát được, sau khi phát ra hai tiếng hét thảm thiết thì hóa thành hai luồng khí đen, rồi bị ông cụ Trần hút vào trong lỗ mũi.


Dứt lời, Vũ Thanh đạo trưởng lấy ra một cái bình màu đen ở trên bàn lên, không biết trong chiếc bình đựng chất lỏng gì mà đỏ tươi, rồi hắt lên người ông cụ Trần.

Có lẽ là thứ giống như máu chó, nhất thời giội lên người ông cụ Trần.

Lúc này Cát Vũ đang đứng ở bên cạnh thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, nên tốt bụng bước lên nhắc nhở: “Vũ Thanh đạo trưởng, ông tuyệt đối đừng nên làm thế, ông làm vậy chỉ càng chọc giận tà vật trong người ông cụ Trần mà thôi, ông hãy cẩn thận kẻo nó gây bất lợi cho ông đấy.”

Vũ Thanh đạo trưởng mệt đến mức thở phì phò, rồi quay đầu lườm Cát Vũ, giận dữ nói: “Bần đạo đang khai đàn làm phép để đối phó với xà yêu này, từ khi nào lại đến lượt một bảo vệ nhỏ nhoi như ngươi xen mồm vào?”

“Vị Cát tiên sinh này, hy vọng ngươi đừng làm phiền Vũ Thanh đạo trưởng thi pháp, nếu làm lỡ việc chữa trị của gia chủ nhà bọn ta thì ngươi có gánh nổi không?” Quản gia Lưu đen mặt nói.

“Ban đầu bảo các ngươi đi thì các ngươi không chịu đi, vậy thì cứ đứng im bên cạnh quan sát là được, không ngờ bây giờ còn tới đây quấy rối, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì vậy?” Trần Trạch San cũng quay đầu lại, đôi mắt hạnh nhân hung hăng lườm Cát Vũ, rồi nói bằng vẻ mặt ghét bỏ.

Cát Vũ cũng không biện luận gì nhiều, mà chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lùi qua một bên.

Lúc này, Lôi Phong Vân quay đầu nhìn về phía Cát Vũ, rồi khẽ nhướng mày, như thể bây giờ mới phát hiện ra bên cạnh còn có một người như Cát Vũ.

Lôi Phong Vân là con trưởng nhà họ Lôi, là thế hệ sau của thế gia âm dương xuất chúng nhất, tất nhiên sẽ coi trời bằng vung, đâu thèm đoái hoài đến người khác.


Vũ Thanh đạo trưởng đứng đây lừa gạt, sao Lôi Phong Vân lại không nhìn ra cơ chứ, nhưng trong lòng hắn ta rất ghét hạng người giả danh lừa bịp người khác như thế này, biết rõ Vũ Thanh đạo trưởng sẽ chịu thiệt, hắn ta cũng không lên tiếng nhắc nhở, bởi vì hạng người này bị thiệt là đáng.

Sau khi Vũ Thanh đạo trưởng giội một bình máu chó lên người ông cụ Trần, thì cơ thể dày đặc vảy rắn màu xanh lục của ông cụ Trần nhất thời bốc lên một làn khói trắng, đau đến mức khiến ông cụ Trần liên tục phát ra tiếng gào thét, mắt đỏ ngầu như có thể chảy ra máu, xích sắt ở xung quanh cũng được kéo căng.

“Yêu vật thật lợi hại, xem ra bần đạo chỉ có thể đích thân ra tay chém chết ngươi.” Vũ Thanh đạo trưởng thấy máu chó không có nhiều tác dụng thì vung kiếm gỗ đào trong tay lên ngay, định đâm vào ngực ông cụ Trần.

“Không được.” Cát Vũ lại lên tiếng nhắc nhở, ngay cả Lôi Phong Vân cũng di chuyển bước chân với vẻ mặt sợ hãi.

Vũ Thanh đạo trưởng này giả vờ thì thôi đi, không ngờ còn muốn dùng kiếm gỗ đào đâm vào ông cụ Trần, rõ ràng đang muốn tìm đường chết.

Đúng như dự đoán, Cát Vũ và Lôi Phong Vân còn chưa kịp di chuyển thì Vũ Thanh đạo trưởng đã đi tới bên cạnh ông cụ Trần, có lẽ lão ta cho rằng, ông cụ Trần bị xích sắt khống chế, nên hoàn toàn không thể làm gì được lão ta. Ai ngờ trong miệng ông cụ Trần bỗng thè ra một chiếc lưỡi dài, lại còn phân nhánh, nhất thời quấn lấy cổ tay của Vũ Thanh đạo trưởng, trên người ông cụ Trần truyền tới một luồng sức mạnh, kéo Vũ Thanh đạo trưởng về phía mình ngay tức khắc.

Sau đó ông cụ Trần đã biến thành người rắn bỗng há miệng cắn vào cánh tay của Vũ Thanh đạo trưởng.

Cơn đau này khiến Vũ Thanh đạo trưởng phát ra tiếng hét thảm thiết, rồi ra sức vùng vẫy, nhưng ông cụ Trần đã ôm chặt lão ta bằng hai tay đầy vảy rắn.

“Sư phụ...”

Tiểu Đạo Đồng gấp gáp đi tới, ôm lấy hai chân của Vũ Thanh đạo trưởng, rồi kéo ra ngoài, nhưng chẳng thể nào kéo nổi.

Biến cố đột ngột này đã khiến Trần Trạch San và quản gia Lưu sợ hết hồn, đứng chết lặng ở đó không biết phải làm thế nào.

Cát Vũ vốn định ra tay giúp đỡ, nhưng hắn lại chợt nhớ tới thái độ của Vũ Thanh đạo trưởng và người nhà họ Trần ban nãy, nên chỉ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Ngộ nhỡ hắn vừa ra tay, đối phương lại đổ thừa lên người hắn thì phải làm thế nào?

“Lôi đại ca... ngài mau tới cứu người đi.” Cuối cùng Trần Trạch San cũng phản ứng lại, nhìn về phía Lôi Phong Vân.

Bây giờ Lôi Phong Vân mới tiến lên mấy bước, tay lấy ra mấy đồng tiền, rồi ném lên người ông cụ Trần.

Lúc ánh vàng lóe lên, cả người ông cụ Trần cứng đờ, hơi thả lỏng sức lực, lúc này Lôi Phong Vân và Tiểu Đạo Đồng mới hợp lực kéo Vũ Thanh đạo trưởng ra.

Còn ông cụ Trần đang ở trên giường thì miệng đầy máu, hét lớn, trông càng đáng sợ.

Mà Vũ Thanh đạo trưởng thì càng đáng sợ hơn, trên bả vai bị cắn đến mức máu chảy đầm đìa, đầu tiên là sắc mặt trắng bệch, sau đó lại trở nên xanh, rồi cuối cùng biến thành màu tím, mí mắt trợn ngược, miệng bắt đầu sùi bọt mép.

“Xong rồi... Vũ Thanh đạo trưởng bị trúng độc rồi, cần phải đưa tới bệnh viện ngay.” Quản gia Lưu hơi luống cuống tay chân nhìn về phía Vũ Thanh đạo trưởng, định kéo lão ta ra ngoài.

“Ông ta trúng độc quá sâu, có lẽ còn chưa kịp đưa tới bệnh viện đã bỏ mạng rồi.” Cát Vũ liếc nhìn Vũ Thanh đạo trưởng rồi lạnh nhạt nói.

“Nếu không đưa tới bệnh viện cũng không được để ông ta chết trong nhà họ Trần.” Quản gia Lưu vừa kéo Vũ Thanh đạo trưởng vừa giận dữ nói với Cát Vũ.

“Ngươi cứ để ông ta xuống đi, ta có thể cứu sống ông ta.” Cát Vũ ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra cơ thể của Vũ Thanh đạo trưởng.

“Ngươi chỉ là một bảo vệ nhỏ nhoi, đúng là không biết điều, lúc trước ta không nên đón các ngươi tới đây mới đúng, ban đầu ngươi nói mình có thể hàng yêu phục ma, bây giờ thì hay rồi, không ngờ ngươi còn có thể khám bệnh cho người khác, ta thấy ngươi đang cố ý tới nhà họ Trần để làm loạn đúng không? Nếu Vũ Thanh đạo trưởng chết trong nhà họ Trần thì ngươi khó mà thoát khỏi liên quan, nhưng đây là ngươi bảo ta để Vũ Thanh đạo trưởng ở lại đây đấy.”

Quản gia Lưu thật sự đã đặt Vũ Thanh đạo trưởng xuống, ngược lại rũ sạch quan hệ, từ chối mọi chuyện liên quan đến Vũ Thanh đạo trưởng.