Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 361: Dị vật đinh sắt



Mấy nhân viên y tế nhìn nhau, rõ ràng không tin Cát Vũ có thể cứu sống Đàm gia, bọn họ chưa từng chứng kiến tình trạng giống như Đàm gia, dù mời chuyên gia tới cũng vô ích thôi, một bảo vệ thì có thể làm được gì.

Nhưng Ô Nha đứng bên cạnh không thể chịu đựng được nữa, dứt khoát quát lớn: "Các ngươi mau cút đi!"

Tiếng quát này chấn động đến mức cửa kính trong phòng cũng rung chuyển.

Mấy người kia nhìn thấy Ô Nha tức đến đỏ cả mắt, sợ Ô Nha thật sự ra tay đánh mình, nên vội vàng ảo não bước ra ngoài.

Bọn họ vừa rời đi, Ô Nha đã nhanh chóng đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Cát Vũ nói: "Vũ gia, ngài mau xem thử rốt cuộc tình trạng của Đàm gia là như thế nào?"


Bọn họ đâu biết rằng đây chính là Giáng Đầu Thuật khét tiếng ở Đông Nam Á, nếu chỉ rút đinh ra khỏi cơ thể thì hoàn toàn không trị được tận gốc, không những không có tác dụng, ngược lại còn khiến vết thương của Đàm gia nặng hơn.


Chỉ cần nhìn thoáng qua, Cát Vũ đã đoán ra Đàm gia trúng Giáng Đầu gì.

Ông ta nôn ra máu, chắc chắn đã bị trúng Huyết Giáng, đinh sắt mọc trên người là Dị Vật Giáng trong Giáng Đầu Thuật ở Đông Nam Á.

Dị Vật Giáng này bao la bát ngát. Theo Cát Vũ biết, Dị Vật Giáng có thể thông qua loại bí thuật nào đó đưa vô số thứ vào trong cơ thể con người, có thể là một tảng đá lớn hoặc một ít vật còn sống, ví dụ như cá chạch, lươn, cũng có thể là mảnh trúc hoặc dao lam.

Tùy thuộc vào Giáng Đầu Sư đó độc ác như thế nào, về mặt lý thuyết, chỉ cần cơ thể có thể chứa được, Giáng Đầu Sư có thể đưa những thứ đó vào trong cơ thể của người bị bỏ giáng.

Cát Vũ nghe sư phụ kể lại rằng, ông ấy đã từng nhìn thấy một người bị trúng Giáng Đầu Thuật, có thể lấy ra một quả sầu riêng lớn từ trong người.

Cát Vũ chưa kịp kiểm tra xong cơ thể của Đàm gia, thì ông ta bỗng bật dậy, nằm nhoài trên đầu giường nôn ra một ngụm máu lớn.

Sau khi nôn ra máu, Đàm gia vẫn chưa hoàn toàn có ý thức, mà vẫn tiếp tục hôn mê.

“Vũ gia, ngài mau nghĩ cách cứu Đàm gia đi.” Ô Nha gấp đến mức xoay vòng vòng, giục Cát Vũ.

"Ngươi đừng gấp, ta phải tìm hiểu nguyên do trước, đúng bệnh mới hốt thuốc. Ngươi nói cho ta biết, cơ thể của Đàm gia trở nên bất thường từ khi nào?" Cát Vũ trầm giọng hỏi.

"Trưa nay khi bọn ta đang ăn cơm ở quán ăn, Đàm gia bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi ta có nghe thấy ai đang niệm thần chú hay không, ta bảo mình không nghe thấy gì cả, thế là Đàm gia lắc đầu, tiếp tục ăn hai miếng rồi nói không ăn nữa. Đàm gia đang định đứng dậy bỏ đi thì đột nhiên rên rỉ thảm thiết, nói chân đã giẫm phải đinh."

“Rồi Đàm gia ngồi xuống, tháo giày ra xem, chỉ thấy lòng bàn chân bỗng mọc ra một chiếc đinh sắt, dài khoảng ba bốn phân, Đàm gia cắn răng rút cây đinh ra."

"Vừa rút ra, Đàm gia lại hét lên thảm thiết, bỗng gục xuống sàn, phun ra một ngụm máu lớn ngay tại chỗ, cơ thể liên tục co giật khiến ta sợ chết khiếp. Ta vội vàng đưa Đàm gia đến bệnh viện, bác sĩ cởi quần của Đàm gia ra, mọi người đều sợ hết hồn, phát hiện trên hai chân của Đàm gia mọc ra mười mấy cây đinh sắt, trên đường đi còn nôn ra máu mấy lần."

"Bệnh viện đó nói tình trạng này không thể chữa trị được, nên ta đã đưa Đàm gia đến bệnh viện tư nhân nổi tiếng này, mời rất nhiều chuyên gia đến chữa trị, còn không ngừng truyền máu cho Đàm gia, nhưng tình hình càng chuyển biến xấu. Cây đinh trên chân cứ mọc dài ra, ta thấy nhất định bọn họ cũng không chữa trị được, rồi chợt nghĩ đến Vũ gia, chắc chắn ngài sẽ có cách cứu sống Đàm gia."

Ô Nha sốt sắng nói, thậm chí còn hơi nói năng lộn xộn.

Cát Vũ gật đầu nói: "Truyền máu là đúng, bởi vì Đàm gia trúng tà thuật Giáng Đầu ở Đông Nam Á, sở dĩ nôn ra máu là vì trúng Huyết Giáng, trên người mọc đinh sắt là Dị Vật Giáng. Dị Vật Giáng này thì còn dễ nói, tạm thời sẽ không mất mạng, nhưng sau khi bị trúng Huyết Giáng sẽ mất đi một lượng máu lớn, nếu không có gì bất ngờ thì hai ba tiếng nữa ông ta sẽ chết, cho dù truyền máu cũng vô ích, chỉ có thể kéo dài chút thời gian. Cũng may ngươi đã kịp thời tìm đến ta, bằng không chắc chắn Đàm gia sẽ không chống đỡ nổi đến tối nay, đợi cây đinh của Dị Vật Giáng mọc đến đầu, Đàm gia chỉ có một con đường chết."

“Vũ gia, ngài mau ra tay cứu mạng đi.” Ô Nha sắp phát khóc rồi.

Cát Vũ phớt lờ Ô Nha, lấy một lá bùa màu vàng trên người ra, bảo Ô Nha đi rót một bát nước sạch tới đây.

Cát Vũ vung lá bùa màu vàng trong tay lên, thầm niệm mấy câu, lá bùa tự bốc cháy thành tro, rơi hết vào trong bát. Cát Vũ đổ hết nước trong bát vào miệng Đàm gia.

Chuyện này vẫn chưa hết, Cát Vũ thúc giục linh lực, lòng bàn tay nhất thời lóe lên ánh vàng, hắn duỗi hai tay ra, chậm rãi di chuyển từ mắt cá chân lên trên người Đàm gia. Chỉ thấy trên vùng da của Đàm gia, dưới hai bàn tay đang lơ lửng của Cát Vũ xuất hiện hai thứ giống như lúm đồng tiền, không ngừng đẩy về phía trước theo hai tay của Cát Vũ.

Lúc hai tay của Cát Vũ đi đến ngực của Đàm gia, Cát Vũ mới ngừng hành động trong tay lại, lúc này trên trán của Cát Vũ đã lấm tấm mồ hôi.

Cát Vũ đi tới, đỡ Đàm gia nằm sấp trên giường.

Hắn duỗi ngón tay ra, điểm mấy huyệt lớn trên lưng Đàm gia, chỉ thấy Đàm gia bỗng há miệng, nôn ra một ngụm máu lớn, nhưng lần này có lẫn thêm rất nhiều đinh sắt dài ba bốn phân, vào trong thùng rác ở bên cạnh.

Đàm gia nôn ra mấy lần liên tiếp mới ngừng lại, Cát Vũ lại để Đàm gia nằm xuống, lúc này trông Đàm gia đã hít thở ổn định hơn nhiều.

“Ngươi rắc thứ này lên vết thương của Đàm gia.” Cát Vũ lấy một chiếc bình nhỏ trên người ra, bên trong đựng ít thuốc bột có thể nhanh chóng làm lành vết thương. Ô Nha nhận lấy, vội vàng rắc thuốc bột lên vết thương do gắp đinh sắt ra.