Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 45: Trình diễn vở kịch



Khi Cát Vũ bước đến bên cạnh Quan đại thiếu, Quan đại thiếu đã sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn ra, trong lòng lại càng chấn động không hiểu, lúc trước khi thu nhận Nghiêm tiên sinh ở bên cạnh mình, đó là do hắn ta nhìn trúng công pháp thâm hậu của bát cực quyền của Nghiêm tiên sinh, lại còn tìm nhiều cao thủ đến để so chiêu với Nghiêm tiên sinh, nhưng tất cả họ đều bại trận.

Một đôi tay của Nghiêm tiên sinh đã có thể đập nát phiến đá, mười mấy người đều không thể tiếp cận được, thế mà lại bị một nhân viên bảo vệ nhỏ bé của trường đại học Giang Thành này đánh đến mức nôn ra máu khi chỉ dùng vài chiêu, hắn ta thật sự không tin vào mắt mình.

Vì vậy, khi Cát Vũ giơ tay lên, Quan đại thiếu nghĩ rằng Cát Vũ sẽ làm gì đó với mình, cho nên hắn ta đã vô thức ôm đầu của mình, lại còn phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Nhưng Cát Vũ không đánh hắn ta, khi hắn ta nhìn lại Cát Vũ thì phát hiện khóe miệng của hắn đang nở nụ cười trêu chọc nhìn mình.

“Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Quan đại thiếu hùng hổ hỏi.

"Ta không muốn làm gì cả, nhưng ngươi muốn làm gì. Cát Vũ ta không biết ngươi là ai, cũng không muốn biết. Ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, sau này đừng làm phiền ta. Đương nhiên, ta không sợ ngươi tới tìm ta, nhưng lần sau sẽ không để ngươi chạy thoát đâu, nghe hiểu không?” Cát Vũ nói một cách rất thản nhiên.

Quan đại thiếu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Cát Vũ, ánh mắt Cát Vũ rất bình tĩnh, nhưng có một áp lực không thể giải thích được đang hướng về phía hắn ta, khiến hắn ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng mà Quan đại thiếu đã hoành hành ở Giang Thành nhiều năm, gia tộc của hắn ta là một trong những gia tộc bậc nhất Giang Thành, hắn ta chưa từng để ai vào mắt, hiện tại lại bị một tên bảo vệ nhỏ bé uy hiếp, trong lòng hắn ta làm sao nuốt trôi được cục tức này chứ.

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Quan đại thiếu cắn răng nói.

"Ngươi cũng có thể coi nó như một lời uy hiếp, dù sao đó là ý của ta, ngươi tự nhận thức được là tốt rồi.” Cát Vũ lạnh lùng nói.

"Tên bảo vệ này, ngươi quá ngông cuồng rồi, ngươi có biết nhà họ Quan của ta ở thành phố Giang Thành là sự tồn tại gì không, nếu như xúc phạm đến nhà họ Quan của ta, tương lai ngươi sẽ không có chỗ đứng ở Giang Thành này đâu, ta biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi có nhanh hơn nữa thì có thể nhanh hơn viên đạn sao? Cẩn thận ai đó bắn tỉa sau lưng ngươi đấy.” Cuối cùng Quan đại thiếu cũng nghĩ ra cách để đe dọa Cát Vũ, một nụ cười tự mãn lại xuất hiện trên khóe miệng của hắn ta.

Khóe miệng Cát Vũ khẽ co giật, ánh mắt trở nên u ám, không hiểu vì sao, Quan đại thiếu cảm thấy trong mắt Cát Vũ có chút sát khí, nụ cười trên mặt hắn ta chợt tắt lịm, toàn thân như bị bao quanh bởi một luồng khí lạnh.

Tiếp theo, Cát Vũ không nói lời nào mà xoay người rời đi, khi Cát Vũ đi được mười mét, Quan đại thiếu mới phản ứng lại, còn tưởng rằng Cát Vũ bị mình dọa sợ rồi.

Đúng vậy, dù ngươi có võ công lợi hại đến đâu thì có thể lợi hại hơn viên đạn hay sao, nhất định là tên bảo vệ này đang sợ rồi.

Vì vậy, Quan đại thiếu lại hét về phía sau lưng của Cát Vũ một cách đắc ý: "Tên nhóc, thức thời thì tránh xa Trần Trạch San ra, đó là người phụ nữ của ta, nếu ta lại phát hiện có lần sau thì ngươi tự biết hậu quả đấy!"

Cát Vũ cũng lười trả lời lại, cũng lười giải thích mối quan hệ của mình với Trần Trạch San, như thể hắn đang sợ Quan đại thiếu vậy.

Tên Quan đại thiếu này vẫn không chịu yên phận mà, chắc chắn tên này sẽ tìm đến mình nữa, nhưng Cát Vũ sẽ sợ sao?

Hiển nhiên là không!

Có một câu nói rất hay, tài cao lớn mật, năm 20 tuổi hắn đã là Tam Tiền Đạo Trưởng, nghiên cứu về Mao Sơn thuật, bản lĩnh thông thiên, sao có thể e sợ một tên người thường hèn mọn này chứ.

Cát Vũ đã cảnh cáo hắn ta rồi, nếu có lần sau thì nhất định sẽ không để hắn ta đi như thế này.

Nếu hắn ta không nghe, chỉ có thể trách chính hắn ta mà thôi.

Nhưng lúc này, Cát Vũ không có ý định để Quan đại thiếu đi dễ dàng như vậy, khi hắn đi được hơn mười mét, hắn nhẹ nhàng vỗ vào một bên Tụ Linh Tháp, âm thầm bấm pháp quyết, ngay lập tức có một làn sương dày màu đen đến bay ra từ trong Tụ Linh Tháp, bay lơ lửng bên cạnh Cát Vũ.

Màn sương đen nhanh chóng hóa thành hình người, hiển nhiên là một con quỷ có tu vi cao thâm, chắp tay cung kính nói: "Long Viêm đạo trưởng... có gì phân phó ạ?”

“Người đó giao cho ngươi, chỉ dạy cho hắn một bài học, đừng giết hắn.” Cát Vũ ra lệnh.

Toàn thân con quỷ này được bao phủ bởi một luồng quỷ khí, nghe được lời nói của Cát Vũ, trong lòng nó vui mừng khôn xiết, cười nói: "Đạo trưởng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng..."

Nói rồi, con quỷ một lần nữa hóa thành một đám sương mù đen kịt bay nhanh về phía Quan đại thiếu.

Chung Cẩm Lượng vẫn luôn đi theo Cát Vũ nãy giờ vẫn chưa bình phục lại sau cú sốc vừa rồi, vừa nãy nghe thấy Cát Vũ nói chuyện với không khí trước mặt nên hắn ta vội dụi mắt nhìn kỹ, nhưng không thấy gì cả, vì thế buồn bực nói: “Vũ ca, vừa rồi ngươi nói chuyện với ai thế?”

"Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ vui vẻ xem đi, lát nữa sẽ có kịch hay đấy."

Sau đó, Cát Vũ đưa Chung Cẩm Lượng trốn trong một rừng cây nhỏ trong khuôn viên trường cách đó không xa để quan sát đám người Quan đại thiếu.

Khi hai người vừa mới trốn xong, Quan đại thiếu đang muốn đưa người của mình ra khỏi đại học Giang Thành thì một màn hay ho đột nhiên diễn ra.


Quan đại thiếu chỉ rùng mình một cái, sau đó dừng lại, chậm rãi xoay người, nở nụ cười xấu xa nhìn về phía Cát Vũ, sau đó chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa cởi quần áo.

“Quan đại thiếu… ngươi đi đâu thế, không về nhà sao?” Một tên thủ hạ bên cạnh Quan đại thiếu bối rối hỏi.

Lúc này, Quan đại thiếu đã bị con quỷ do Cát Vũ thả ra nhập vào cơ thể, đã không còn là Quan đại thiếu trước đây nữa. Hắn ta vừa đi vừa cởi quần áo, vốn đang là mùa hè nắng chói chang, Quan đại thiếu vốn không mặc nhiều quần áo, chỉ trong chốc lát đã chỉ còn một cái quần lót trên người.

Vừa rồi khi Nghiêm tiên sinh và Cát Vũ đánh nhau đã thu hút rất nhiều sinh viên của trường đại học đứng lại xem, nhìn thấy Cát Vũ rời đi, bọn họ nghĩ rằng buổi biểu diễn hay này sắp kết thúc rồi, nhưng lại không ngờ Quan đại thiếu lại làm điều này.

“Má nó… các ngươi nhìn xem, Quan đại thiếu đang làm cái quái gì vậy?”

"A... đồ lưu manh..." Một cô gái xấu hổ che mắt lại.

Chiếc quần lót cuối cùng của Quan đại thiếu cũng bị hắn ta cởi ra, hắn ta cởi trần chạy trên đường chính trong trường, vừa chạy vừa la hét, điều này đã thu hút nhiều ánh mắt, ai nấy cũng dừng chân vây xem chỉ trỏ.

Bây giờ, những người xung quanh Quan đại thiếu, bao gồm cả Nghiêm tiên sinh, tất cả đều đang choáng váng, cảnh tượng quái quỷ gì vậy chứ.

“Mau ngăn hắn lại!” Nghiêm tiên sinh tối sầm mặt lại, nhanh chóng ra lệnh cho những người đó ngăn Quan đại thiếu lại.