Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 48: Chuyên gia



Nghiêm tiên sinh trầm tư một lát, sau đó nghiêm nghị nói: “Tên bảo vệ kia có công lực thâm hậu, chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư, ngay cả ta cũng không thể qua được hắn mấy chiêu. Nếu thật sự không được thì chỉ có thể mời sư phụ ta xuống núi, ông lão đã đạt tới trạng thái công pháp nội gia, có thể giết người chỉ bằng chiếc lá nhuỵ hoa, lại còn biết được một ít thuật âm dương ngũ hành, chắc chắn tên bảo vệ kia không phải là đối thủ của sư phụ ta.”

Quan Thiên Lãng gật đầu nói: “Được rồi Nghiêm tiên sinh, chuyện này cứ giao cho ngươi làm, nhất định phải làm cho gọn gàng sạch sẽ vào. Lần này nhà họ Quan đã bị mất hết thể diện, ta không hy vọng sẽ nghe thấy tên hoặc việc gì liên quan đến tên bảo vệ ở Giang Thành một lần nữa.”

“Chủ tịch Quan yên tâm, sư phụ đã ra tay thì chắc chắn tên bảo vệ đó sẽ chẳng còn sống được mấy ngày nữa đâu.” Nghiêm tiên sinh cung kính nói.

...

Cát Vũ không để tâm đến chuyện của Quan Vân Hạo, đó chẳng qua chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc đời hắn mà thôi.


Điều mà Cát Vũ quan tâm chính là tin tức nghe ngóng được từ chỗ Trần Trạch San, trước đó không lâu hắn đã thu phục một con xà linh có đạo hạnh gần ba trăm năm để luyện hoá yêu đan, chỉ tiếc là còn thiếu một vị thuốc quý nên chưa luyện chế được.

Cũng may Trần Trạch San đã nói cho hắn biết một nơi, đó là Dược Tiên Trang ở Giang Thành.

Cũng vừa hay hôm nay không có việc gì làm nên hắn nói với đám Lý Quý một tiếng rồi bắt xe đến hiệu thuốc bắc tên Dược Tiên Trang kia.

Vừa đến cửa hiệu thuốc, Cát Vũ liếc nhìn ngoài cổng đã cảm thấy thật là khí khái bất phàm, mặt tiền cửa hiệu rất lớn, trên đó có một tấm biển có ba ký tự lớn bằng vàng đề Dược Tiên Trang. Kiểu chữ mạnh mẽ có lực, vừa nhìn là biết do bậc thầy viết nên.

Cách trang trí của toàn bộ cửa hàng cũng là đồ cổ, tất nhiên là rất đắt tiền.

Sau khi Cát Vũ xuống xe, hắn đi thẳng vào bên trong Dược Tiên Trang.

Công việc kinh doanh ở cửa hàng này khá bận rộn. Ngay khi Cát Vũ bước vào cửa hàng, một số nhân viên đã nhanh chóng chú ý đến hắn, khi họ nhìn thấy Cát Vũ vẫn đang mặc đồng phục bảo vệ thì nghĩ hắn chỉ là kẻ nghèo kiết xác nên chẳng ai thèm đến chào hỏi gì cả.

Cát Vũ không quan tâm, chỉ hắng giọng hỏi: “Có ai không?”

Lúc này, một nhân viên trẻ tuổi đi tới, uể oải hỏi: “Mua dược liệu gì?”

“Ta muốn mua một củ nhân sâm núi già, càng già càng tốt.” Cát Vũ nói.

Những nhân viên đang bận việc riêng đều ngạc nhiên khi nghe Cát Vũ nói muốn mua nhân sâm già, tất cả đều nhìn hắn.

Tên bảo vệ trước mặt không có dáng vẻ gì là một kẻ giàu có cả, vừa mở miệng là muốn mua một củ nhân sâm già. Nhưng nhân sâm già ít nhất đã năm mươi năm đều hơn trăm vạn, chẳng lẽ tên bảo vệ này đến quấy rối sao?

Người nhân viên trẻ tuổi kia sửng sốt, trên mặt đầy kinh ngạc, hỏi lại với vẻ không rõ lắm: “Vừa rồi ngươi nói gì, muốn mua củ nhân sâm núi già ư?”

“Đúng vậy, là nhân sâm núi già, càng già càng tốt.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.

Mặc dù người nhân viên trẻ tuổi nghi ngờ trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Cát Vũ không giống như đang nói đùa, lại càng không thể phản bác lại khách hàng, vì vậy hắn ta phải đưa Cát Vũ đến trước quầy và lấy ra một chiếc hộp đẹp đẽ từ sau kệ. Trong cái hộp đựng một củ nhân sâm trồng nhân tạo, giá cũng không cao, chỉ vài ngàn tệ, bởi vì hắn ta cho rằng Cát Vũ không phải là kẻ có tiền.


Cát Vũ nhìn xuống củ nhân sâm, lắc đầu nói: “Ta nói là nhân sâm núi già, sao ngươi lại cho ta xem nhân sâm trồng nhân tạo. Chẳng lẽ những lời ta nói vừa rồi không đủ rõ ràng sao?”

Cát Vũ đã ở bên cạnh sư phụ nhiều năm như vậy, lúc bình thường vẫn lên núi hái thuốc nên nhận biết được tất cả các loại dược liệu. Không chỉ vậy, Cát Vũ còn rất giỏi trong lĩnh vực y học cổ truyền, khả năng phân biệt nhân sâm cũng rất giỏi.

Nhân viên bán hàng lại sững sờ, không ngờ tên bảo vệ trước mặt cũng rất am hiểu về nhân sâm, đúng là coi thường hắn rồi. Xem ra người này rất nghiêm túc đến mua nhân sâm, nhưng trong lòng hắn ta vẫn không an tâm nói: “Vị tiên sinh này, nhân sâm núi già có giá rất cao, ngài chắc chắn muốn mua chứ?”

“Chắc chắn, mau lấy ra cho ta xem thử.” Cát Vũ đã mất kiên nhẫn rồi.

Mấy nhân viên bên cạnh nhìn thấy Cát Vũ thực sự muốn mua nhân sâm núi thì tiếc đứt ruột, nếu biết sớm thì mình đã qua đón tiếp hắn rồi. Trong cửa hàng này đã nhiều năm không bán được cây nhân sâm nào, nếu bán được một cây thì chỉ cần trích phần trăm thôi đã đủ tiền lương một năm của họ rồi.

Nhìn thấy Cát Vũ thành tâm muốn mua, người nhân viên trẻ tuổi vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nói: “Thưa ngài, ngài chờ một lát, dược liệu quý như nhân sâm già đều do ông chủ của bọn ta thuyết minh với ngài, ta sẽ đi thông báo cho ông ấy ạ.”

Cát Vũ khẽ gật đầu, chẳng bao lâu sau, người nhân viên trẻ tuổi bước tới cùng một ông già sáu mươi, ông già này là ông chủ của tiệm tiên dược này, khi nhìn thấy Cát Vũ mặc đồng phục bảo vệ thì ông ta cũng sửng sốt.

Ông ta đã từng chứng kiến ​​nhiều doanh nhân giàu có, quan chức cấp cao đến đây mua dược liệu quý, nhưng nhân viên bảo vệ đến mua nhân sâm núi thì lại là lần đầu tiên.

Mặc dù vậy, ông ta vẫn nhiệt tình đưa tay ra bắt tay Cát Vũ, hàn huyên vài câu và nói cho nhau biết tên của mình.

Cát Vũ chỉ hờ hững đáp lại “Cát Vũ”, ông chủ liền tìm kiếm trong đầu, ông ta đã quen biết rất nhiều người giàu có ở thành phố Giang Thành, nhưng chưa từng nghe qua người nào họ Cát cả.

“Cát tiên sinh, xin mời cất bước.” Ông chủ nói xong, sau đó một mình đưa Cát Vũ đến văn phòng, ngay sau đó đã có người mang trà đến, giống như đang tiếp đón một vị khách quý vậy.

“Cát tiên sinh, ngài muốn mua loại nhân sâm già nào?” Ông chủ Đặng lịch sự hỏi.

“Đương nhiên là càng già càng tốt, lấy ra cho ta xem thử.” Cát Vũ nói.

“Nếu muốn mua nhân sâm già thì Cát tiên sinh đã tìm đúng chỗ rồi, ngài chờ một lát, ta đưa cái này cho ngài xem.” Ông chủ Đặng nói xong bèn lấy ra một chiếc hộp đẹp đẽ từ trong két sắt, cẩn thận mở ra và đặt nó trước mặt Cát Vũ rồi nghiêm nghị nói: “Cát tiên sinh, ngài tinh mắt hãy xem nhân sâm này thế nào?”

Cát Vũ chỉ nhìn lướt qua rồi lắc đầu nói: “Ông chủ Đặng, ta muốn một củ nhân sâm lớn tuổi kìa, nhân sâm ngài cho ta xem màu trắng giòn xốp, đường vân trống rỗng mà không nối liền, hình dáng quá kém, linh khí mỏng. Tuy là nhân sâm núi nhưng tuổi của nó rất ngắn, không quá hai mươi năm, kém xa nhân sâm núi mà ta cần. Nơi này còn có mặt hàng nào tốt hơn nữa không? Nếu thật sự không có thì ta lại đi nơi khác vậy.”

Ông chủ Đặng nghe vậy thì sửng sốt, hít một hơi thật sâu nói: “Chuyên gia, đúng là chuyên gia mà. Lão phu mở hiệu thuốc nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một cao nhân thạo nghề trẻ tuổi như ngài đây.”