Mật Đắng

Chương 1: Trả hay chết?



"Trả hay chết?"

Người đàn ông kiêu ngạo nhếch môi, lạnh lùng nhìn người đàn bà đang quỳ dưới chân mình.

"Tôi trả...tôi trả mà"

Người đàn bà liên tục khóc lóc chấp tay van xin.

Bao năm qua, nhìn những dáng vẻ thấp kém như thế này cũng quá chán mắt rồi, người đàn ông lười biếng phun ra vài từ.

"Nói, lấy gì để trả"

Suy nghĩ một hồi...

"Con gái tôi. Con bé nó rất đẹp. Lại còn ngoan ngoãn. Chắc chắn cậu sẽ thích"

Con gái bà ta sao? Xem ra cũng có chút thú vị đấy. Nhưng trước giờ chưa có ai mượn tiền anh mà trả bằng một người phụ nữ cả. Thứ anh ta thích là máu của họ mà thôi.

"Bà biết mình đang nói gì không?"

Người đàn ông nghiến răng, mạnh bạo bóp lấy cổ của người đàn bà.

Hơi thở dần trở nên yếu đi, bà ta ra sức giãy giụa như con mồi đang tìm kiếm sự sống.

"Nhất định cậu sẽ hài lòng"

Hài lòng?

Bà biết anh ta muốn gì sao? Dám nói hai từ "hài lòng" trước mặt anh ta.

Có chút để tâm, vốn dĩ trước nay anh cũng chưa từng đụng qua phụ nữ. Lần này xem như bà ta may mắn.

"Được. Ngày mai đưa cô ta đến đây"

Nói rồi người đàn ông hất mạnh người bà ta ra, khiến bà ta ngã nhào ra sàn, tham lam hít từng hồi dưỡng khí.

..........

"Tô Niệm, ngày mai mẹ đưa con lên thành phố chơi, chịu không"

Một luồng hơi ấm thổi tận vào sâu trong trái tim lạnh giá của cô gái nhỏ hơn hai mươi năm qua vẫn chưa biết đến thứ gọi là tình mẫu tử kia. Cô cứ ngây ngốc vui vẻ mỉm cười mà gật đầu lia lịa.

Hai mươi năm sống trong sự ghẻ lạnh, chì chiết của chính mẹ ruột mình chỉ vì cô là đứa con ngoài ý muốn của một lần lầm lỡ.

Bao năm qua, cô chỉ ước có một ngày người mẹ này nói với mình rằng "bà yêu cô, muốn dắt cô đi chơi". Mới đó mà đã hai mươi năm trôi qua, cuối cùng cô cũng đã chờ được.

Khi tình yêu của một người mẹ chóm nở, có phải cũng là lúc cuộc đời cô sẽ trở nên ấm áp hơn không?

Như vẫn không tin vào sự thật, cô gái nhỏ liền xác nhận lại.

"Thật sự cho con đi chơi cùng mẹ sao?"

Nhưng cô nào biết, một kế hoạch được chính người mẹ của mình vạch sẵn chờ cô bước vào.

"Tất nhiên là thật rồi"

Từng nụ cười giả tạo cứ thế mà hiện lên trên khuôn mặt người đàn bà này. Buông lời ngon ngọt mà dụ dỗ.

"Con yêu mẹ nhiều lắm"

Từng câu yêu thương cứ thế ngây ngô mà phát ra, cô vòng tay ôm lấy người mẹ trước mặt. Cũng là lần đầu tiên bà không đẩy cô ra mà ngược lại còn đáp lấy cái ôm của cô.

Cô vui lắm. Cuối cùng cô cũng có được tình yêu vốn tưởng rằng rất bình thường này rồi.

"Chiếc váy này cho con, ngày mai nhớ mặc nó"

Bà ta cầm lấy chiếc váy đưa về phía Tô Niệm. Cô vui vẻ mà cầm lấy nó ướm thử lên người mình. Đúng là chiếc váy rất đẹp. Lần đầu tiên được mẹ mình mua đồ cho, cảm giác thật sự rất thích.

"Cảm ơn mẹ"

Nằm trên chiếc giường nhỏ đã cũ. Lòng cô cứ mong rằng ngày mai sẽ đến thật nhanh. Cô sẽ mặc lên người chiếc váy này, khoác tay mẹ mình dung dung mà rảo bước trên từng con phố nhỏ. Mới chỉ nghĩ đến thôi mà lòng cô đã lâng lâng khó tả.

Đêm đã khuya, nhưng Tô Niệm vẫn không thể chợp mắt, vì sợ ngày mai thức giấc tất cả chỉ là mơ.

Cứ thế, cô gái nhỏ ôm lấy chiếc váy trong tay mình mà xoay qua, xoay lại, hết cười rồi lại cười.

Nhìn cô chẳng khác nào một con ngốc cả.