Mật Đắng

Chương 3: Cô gái ngây thơ



Nhưng Tô Niệm nào biết gì, cô cứ một mực lắc đầu nhìn mẹ mình.

Cô cứ ôm ý nghĩ mẹ mình kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, hằng ngày bà phải ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn mới về, cô chỉ nghe người ta nói mẹ cô lên thành phố làm thêm ở các quán rượu.

Cô thì biết quán rượu là gì, cứ nghĩ nơi đó cũng rất vất vả, vì đêm nào mẹ cô về cũng mệt mỏi, ể oải, có khi còn mắng cô thậm chí là đánh cô để xả giận nữa.

Những cái tát những trận đòn roi, cô cứ ngây thơ mà nhận lấy, cô không ghét mẹ cũng chẳng hận mẹ, chắc là ban ngày lại bị người ta ức hiếp, chửi bới nhưng lại không thể phản kháng phải cắn răng chịu đựng vì mưu sinh, để mẹ thoải mái thêm một chút cô làm gì cũng được.

Chỉ có như thế mẹ cô mới quan tâm đến cô, nói chuyện với cô dù nó không được ngọt ngào, dịu dàng cho lắm.

"Mẹ, thật ra đối với con mẹ là người tuyệt nhất, mẹ không cần phải thấy có lỗi gì với con cả"

Ánh mắt cô cứ chân thành như thế mà nhìn bà ta. Nhưng lòng bà ta lại càng sinh ra cảm giác ghét bỏ.

"Con không nghe lời ta sao?"

Cô nào dám chứ.

Tô Niệm đành gật đầu đồng ý, theo sau bà ta mà bước vào trong. Vừa đến cửa liền có nhân viên đến chỗ hai người họ, lịch sự cúi chào, nhiệt tình giới thiệu về các kiểu trang điểm cùng các kiểu tóc cho hai mẹ con cô.

Cuối cùng bà ta quyết định phục hồi tóc rồi uốn xoăn nhẹ ngang lưng cho cô, kiểu trang điểm là kiểu trang nhã thanh lịch, nhìn tổng thể rất hài hòa. Thật sự cô rất đẹp. Nhìn dáng vẻ này của cô chắc chắn không ai có thể cưỡng lại được. Bà ta gật đầu hài lòng nhìn cô, ít nhất cũng phải được như thế này chứ.

"Đi thôi, ta dẫn con đi gặp một người?"

Gặp người sao?

Tô Niệm tròn xoe mắt ấp úng.

"Không phải...hôm qua... mẹ nói dắt con đi chơi...sao?"

Đúng rồi hôm qua rõ ràng bà nói dắt cô lên thành phố chơi, xem bà ta lại quên rồi. Thật ra lời nói dối chẳng khiến người ta để tâm. Bà ta liền tỏ ra vẻ đãng trí đưa tay đập lấy trán mình một cái.

"Con xem kìa, ta có tuổi rồi nên hay quên, hôm qua đúng là ta có nói dắt con đi chơi nhưng lại quên nói với con còn phải đi gặp một người nữa"

Nhưng gặp ai mới được?

"Chúng ta phải gặp ai vậy mẹ"

Bà ta ngon ngọt mà dỗ dành cô lần nữa.

"Chỉ là một người nhất định con phải gặp thôi. Gặp xong rồi ta sẽ dắt con đi chơi. Được không?"

Gặp người đó rồi, liệu còn có sau đó nữa sao?

Dù gì cũng đã tốn một số tiền để sửa soạn như thế này rồi, cũng không thể không đi được. Thôi thì đành nghe theo lời mẹ vậy.

Tô Niệm không chút mảy may nghi ngờ mà gật đầu đồng ý.

...........

"Ai cử mày đến đây"

Người đàn ông uy quyền ngồi chiễm chệ vắt chéo chân trên chiếc ghế bằng vàng được điêu khắc hình rồng tỉ mỉ, lạnh giọng"

"Tao nhổ"

Đôi mắt lạnh tanh, khuôn mặt phản kháng, người đối diện nhổ nước bọt xuống sàn, hàm ý khinh bỉ, cương nghị nhìn người ngồi trên kia.

Người đàn ông đứng lên, hai tay chấp sau lưng, khuôn mặt chẳng có chút gì khẩn trương, ung dung đi đến chỗ của tên mạnh miệng vừa rồi.

Mặc sự phản kháng, miệng ghé sát tai.

"Mày nghĩ ai sẽ dám đến đây cứu mày. Làm một con chó trung thành cho ai xem"

Có chút dao động, nhưng nguyên tắc trong cái giới này nếu đã phản bội thì làm gì còn có con đường sống, hôm nay không chết trong tay của kẻ này, ngày mai cũng không thể sống yên trong tay kẻ khác.

Người đàn ông nói xong, liền đứng thẳng người, kéo kéo chỉnh sửa lại quần áo trên người mình.

"Hàn Thiên, mày đừng nghĩ mày là duy nhất ở đất nước này, sẽ có một ngày mày phải quỳ dưới chân tao thôi"

Có chút thú vị, người đàn ông nhướng mày nhìn anh ta cười nhạt.

Thì ra vẫn còn có người mơ tưởng đến cái ngày được Hàn Thiên anh quỳ dưới chân.