Mất Đi Aurora

Chương 4: Lời tiên tri của quả cầu pha lê



"Cô thậm chí còn có thể hỏi xem người yêu định mệnh của mình là ai..."

"Người yêu? Người yêu là gì?"

"Đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Cô yêu hắn còn hơn chính bản thân mình."

- ---------------------------------------------------------------------

Khu chợ ồn ào, những dãy hàng hóa rực rỡ, những quý tộc ăn mặc lộng lẫy, những nô lệ mạnh mẽ và trầm lặng...Ai Cập vào năm 2527 trước Công nguyên, Hina đi theo Belin dạo quanh, vẻ mặt đầy phấn khích.

Các bức tường của ngôi đền được bao phủ bởi dòng chữ và hình ảnh sặc sỡ, màu sắc tươi sáng và sống động như thật; những thương nhân người Sumer nhiệt tình chào mời cô các loại trang sức xinh đẹp; thỉnh thoảng có các nhà sư đi qua, nơi đây dường như là tập hợp sự thịnh vượng, phồn hoa của toàn bộ thế kỷ.

Trong khi hoa mắt nhìn chiếc thắt lưng đá quý mà thương nhân đưa qua, cô hỏi Belin: "Lát nữa chúng ta đi nhìn tượng nhân sư nhé?"

" Thời gian có vẻ đã xảy ra sai lệch. Chúng ta đến sớm vài năm, hiện tại Pharaoh Khufu, triều đại thứ tư của Ai Cập, vẫn chưa qua đời và con trai của ông ta là Khafre vẫn chưa lên ngôi."

Thương nhân ở bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện, liền trợn tròn mắt, kinh ngạc. Hina cười ngọt ngào đưa lại cho hắn chiếc thắt lưng đá quý, khi tay hắn chạm vào ngón tay của cô, hắn liền mất đi ký ức này.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, thì một tiếng còi đột ngột vang lên từ phía sau, như thể nước sôi trong nồi. Hina tò mò quay đầu nhìn lại, thì thấy một chiếc xe ngựa do hai nô lệ lái, đang thong thả đi qua chợ, một số người đàn ông trong số những người qua đường vô tư ném những bông hoa trên tay qua cửa xe, khi có gió thổi qua, rèm cửa bị thổi tung lên, phảng phất một hương thơm bay ra. ( trong bản convert là xe bò, bản gốc tác giả cũng viết xe bò mà tui nghĩ mỹ nhân ngồi xe bò hơi không thích hợp nên đổi thành xe ngựa nhé)

"Thơm quá, trong xe nhất định là một mỹ nhân!" Hina chờ mong nói.

Thương nhân bên cạnh bắt đầu kỳ quái cười: "Khách quan, cô đoán đúng rồi, đó là một mỹ nhân mà không phải mỹ nhân tầm thường đâu, đó là một đại mỹ nhân! Nhưng cô không thể nhìn được đâu. Về phần vị khách quan này, nếu có hứng thú thì ngài có thể gặp mặt. "Ánh mắt của hắn rơi trên người Belin.

" Tại sao ngài ấy có thể nhìn mà ta lại không được?"

" Điều này, tất nhiên là có lý do... Nhân tiện, nếu cô không thích thắt lưng thế còn đôi hoa tai này thì sao? Nó được làm bằng ngọc đen được sản xuất ở sa mạc phía đông sông Nile. Nhìn vào màu sắc, nhìn vào chất liệu này xem, đây là biểu tượng của sự tái sinh! "

Thương nhân trở lại đề tài buôn bán, Hina quả nhiên cắn câu, liền quên mất mỹ nhân thần bí trong xe ngựa, cầm lấy hoa tai nói: "Tái sinh? Tại sao màu xanh đậm này tượng trưng cho tái sinh?"

"Hả? Cái này... bởi vì rau cỏ tươi tốt cũng là màu này, màu xanh lục tượng trưng cho sức sống và sự sinh trưởng..."

"Nhưng cà chua cũng là một loại rau, nhưng lại có màu đỏ đó thôi." Hina thắc mắc.

Thương nhân ngẩn ra: "Cà chua? Đó là cái gì?"

"À... phải rồi, không có cà chua trong thời đại này..." Hina đang trò chuyện với hắn, thì Belin đột nhiên nói, "Hina, đợi ta ở đây."

"Vâng, thưa ngài." Bởi vì sự ăn ý ngàn năm, Hina vẫy tay chào tạm biệt anh mà không hỏi một tiếng, chỉ thấy thân hình anh lóe lên, liền biến mất ở trong đám người náo nhiệt.

"Haha..." Trên mặt doanh nhân lại xuất hiện nụ cười kỳ quái, "Ngài ấy hẳn là đi gặp Hess."

"Hess là ai?"

" Chính là mỹ nhân ngồi trên xe ngựa vừa đi qua đây".

"Vậy ư?" Hina ngoái lại nhìn theo hướng Belin rời đi, ngơ ngác nói: "Vậy thì tại sao không dẫn tôi đi cùng?Tôi cũng muốn nhìn thấy đại mỹ nhân mà."

"Tôi đã nói rồi, cô không thể nhìn thấy nàng, nếu đi cũng chỉ uổng công mà thôi!"

"Tại sao?"

Vị thương nhân này cố hết sức để nói một cách đầy ẩn ý: "Bởi vì... Nàng chỉ gặp đàn ông".

"Tại sao?"

Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô, trên trán thương nhân hiện ra hai giọt mồ hôi lạnh, cô gái này thật thích hỏi han. Trong tình thế quẫn bách, một người mặc đồ đen đi tới, vỗ vai Hina và nói: "Cô gái nhỏ, muốn xem bói không?

"Bói?" Người trước mặt này vóc dáng cao gầy, toàn thân mặc đồ đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, con ngươi cũng đen tuyền, nghe giọng nói có lẽ là một người phụ nữ không quá lớn tuổi. Hina hỏi: "Cô là thầy bói sao?"

"Ta thích mọi người gọi ta là người dẫn đường của vận mệnh hơn. Đi theo ta." Người phụ nữ mặc đồ đen cầm tay cô dẫn vào một căn lều nhỏ cách đó không xa.

Căn lều rất tối, khi hạ rèm xuống lại càng tối đen như mực, chỉ có một quả cầu pha lê ở chính giữa chiếc bàn vuông phát ra ánh sáng xanh mờ ảo.

"Mời ngồi." Người phụ nữ áo đen ngồi xếp bằng bên chiếc bàn đối diện, xuyên qua quả cầu pha lê, đôi mắt của cô ta dường như trở thành màu xanh lam, bí ẩn và kỳ quái.

"Cô có thể bói về cái gì?"

"Bất cứ điều gì cũng có thể. Tuổi thọ của cô, tương lai của cô, hy vọng của cô... tất cả mọi thứ, quả cầu pha lê của ta có thể cho cô biết và giúp cô nhận ra điều đó."

"Thần kỳ vậy sao?" Đây là lần đầu tiên Hina gặp một phù thủy, trái tim cô vừa hồi hộp vừa phấn khích. Mặc dù Belin không cấm cô tiếp xúc với các nhà ngoại cảm, nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội gặp những người như vậy khi ở bên anh. Từ lâu cô đã nghe nói rằng quả cầu pha lê có sức mạnh ma thuật phi thường, và bây giờ cuối cùng cô cũng có cơ hội để tự mình thử nó.

"Đương nhiên. Đến đây, đặt tay của cô lên đây..." Giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại như sô cô la hòa cùng mật ong, mang sức hấp dẫn khó cưỡng. Hina nghe lời, đặt tay lên quả cầu pha lê, cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cả người sửng sốt.

Nữ phù thủy cười thần bí: "Đừng sợ, chuyện này là bình thường. Bây giờ, cô muốn hỏi gì thì nói với nó, điều gì cũng được."

Hỏi gì đây? Tuổi thọ? Belin nói rằng cô là vĩnh hằng, vì vậy không có cái gọi là cái chết hay sự bất tử; còn tương lai thì sao? Nếu biết trước những gì sẽ xảy ra vào ngày mai, sẽ chẳng còn gì bất ngờ nữa, chẳng phải sẽ nhàm chán hơn sao? Làm thế để làm gì? Cô rất tò mò về quả cầu pha lê, nhưng khi đối mặt với nó, cô không có câu hỏi nào để hỏi.

Nhìn thấy vẻ bối rối của cô, ánh mắt nữ phù thủy khẽ lóe lên, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Cô còn có thể hỏi nó, người yêu định mệnh của cô là ai... Các cô gái trẻ đều thích cái này, không phải sao?"

"Người yêu? Người yêu là gì?"

"..." Mụ phù thủy câm nín một hồi, rồi đáp: "Đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô,người cô yêu hơn chính bản thân mình."

Hina chớp đôi mi dài, cong môi cười. Người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô? Còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên đó là Belin, chỉ có thể là Belin thôi. "Được thôi, vậy tôi sẽ thử xem!" Cô giơ quả cầu pha lê trên tay lên, xúc động hỏi: "Hãy cho tôi biết, người yêu định mệnh của tôi là ai?".

Ánh sáng màu lam của quả cầu pha lê sáng hơn gấp mười lần trong hư không, phát ra một vầng hào quang, cả không gian nhuốm một tầng u ám, trong tầng u ám đó, chính giữa quả cầu hiện ra hình ảnh một người đàn ông đội vương miện trên đầu và một tấm khăn quấn quanh trán, có râu dài và cổ đeo vòng. Mặc dù nét mất của hắn ta mơ hồ không rõ ràng, nhưng từ bộ quần áo của người đàn ông đó, có thể thấy rõ đó không phải là Belin.

Hina đột nhiên đứng dậy, ngây người nhìn quả cầu pha lê, không thể tin vào mắt mình. Tại sao không phải là Belin? Sao có thể không phải là Belin! Người này là ai?

"Không đúng... Không đúng!" Giọng nói của cô bắt đầu run rẩy, hai tay cũng run lên, "Không, không thể, không đúng! Tôi không tin..."

"Ta có thể thấy cô đang thất vọng, nhưng quả cầu pha lê không bao giờ nói dối." Nữ phù thủy nắm tay phải của cô, trên người ả ta truyền đến một nguồn năng lượng làm cho căng thẳng, khẩn trương của Hina từ từ biến mất, Hina ngây người trong chốc lát rồi ngồi xuống một cách mềm yếu.

"Anh ta là ai?"

"Hắn?" Nữ phù thủy liếc nhìn quả cầu pha lê mờ mịt, "Ta không biết. Ngay cả quả cầu pha lê cũng không thể hiểu hết được số mệnh."

"Vậy làm sao tìm được anh ta?"

"Đừng lo lắng, đã là người yêu định mệnh của cô thì sớm muộn gì hai người cũng gặp nhau." Khi mụ phù thủy nói những lời này, tay vẫn đặt trên tay phải của cô, thay vì thả ra, lại càng nắm chặt hơn, "Hãy để ta giúp cô, ta sẽ xem chỉ tay của cô. Cô biết đấy, các đường chỉ tay trên bàn tay cũng thường gợi ý về số phận của một người. "

Nói rồi lật tay của cô gái đang mơ hồ lên,ả ta lẩm bẩm: "Nhìn kìa, một bàn tay thật đẹp, thật đáng ghen tị, mềm mại như da em bé vậy--"

"Gì cơ?" Hina vẫn còn đang đắm chìm trong sự bàng hoàng bởi lời tiên tri của quả cầu pha lê, và cô không nhận ra rằng đôi mắt của mụ phù thủy đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ nóng bỏng, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

"Hãy cho ta vẻ đẹp của cô,được chứ? Tinh linh yêu quý của ta." Gần như ngay sau khi giọng nói đó phát ra, mụ phù thủy đột nhiên cúi đầu xuống và cắn vào cổ tay của cô. Hina kêu lên, cố gắng đẩy ả ta ra, nhưng quả cầu pha lê trong tay trái của mụ lại sáng lên, khiến cô không thể động đậy, cho nên chỉ có thể cứng đờ ngồi ở nơi đó, cảm giác máu chảy ra liên tục, bị mụ phù thủy hút lấy.

Một cảm giác sợ hãi bao trùm khắp cơ thể cô, và mụ phù thủy trước mặt cô nhướng mắt lên, đôi mắt đó trở nên đỏ rực trên nền ánh sáng xanh, giống như màu máu.

Người này muốn vẻ đẹp của cô? Làm thế nào mụ lại nhận ra thân phận của cô? Nếu tinh linh bị mất máu, liệu có chết không? Cô rất sợ, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy?

"Cứu... cứu, giúp tôi..." Cô mở miệng cầu cứu, nhưng giọng nói như bị ép chặt vào lồng ngực, cô chỉ có thể phát ra vài tiếng thút thít không thể nghe được, "Cứu tôi với, Belin đại nhân... "

- --------------------------- Thông điệp đầu tiên của Daisy là hạnh phúc -------------- ---------------

P/s: hãy thả 1 sao nhỏ hoặc bình luận để ủn mông editor lười biếng 😘. Cảm ơn nàng!!!