Mật Ngọt Trong Tim Anh

Chương 35: Muốn giấu cô đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mứt Chanh

Vào ngày mùng một của năm mới, Ngu Vãn ngủ thẳng một giấc lâu hơn ngày thường một chút, lúc gần tám giờ mới rời giường.

Cô thay xong quần áo, lê đôi dép bông xuống dưới lầu.

Trong phòng bếp, bà ngoại và bà nội đang làm bữa sáng, đã sắp làm xong, cô đi vào giúp đỡ bưng ra ngoài.

Bởi vì bà ngoại ông ngoại là người phương nam, mà ông bà nội lại là người phương bắc nên bữa ăn sáng này cũng đa dạng hơn rất nhiều, đã có cháo gạo kê và bánh hấp, lại có mì sốt và bánh rán hành.

Ngu Vãn ăn hỗn hợp, bụng ăn đến no căng mới nói với mẹ chuyện buổi sáng mình muốn đi ra ngoài.

Ôn Như rất tán thành, ngày thường dù sao cô vẫn ở nhà học tập, hiếm khi có thời gian đi ra ngoài hít thở không khí, chơi đùa cũng tốt.

"Đi thôi, mặc nhiều thêm một chút, bên ngoài lạnh lắm con."

Ngu Vãn nghe lời mặc áo khoác vào rồi choàng lên khăn quàng cổ, mũ, bao tay, một loạt biện pháp chống rét làm rất tốt.

Cuối cùng mang đôi boot đi tuyết ra ngoài.

Cô đã sớm kêu xe nhưng khu biệt thự quy định nghiêm khắc, xe taxi bên ngoài đều không được lái vào nên đành phải đi ra ngoài ngồi.

"Em đã ra ngoài rồi á, tra xét bản đồ đường đi, có lẽ phải hơn nửa tiếng mới có thể đến chỗ anh đó nha."

Cô đứng chờ xe ở cửa, ngón tay ấn vào micro nhỏ ở giữa WeChat, nói xong thì buông tay ra, một đoạn giọng nói sáu giây được gửi đi cái ting.

Ngu Vãn cúi đầu, mở khóa kéo của chiếc túi Stella Bunny đang đeo ra rồi nhét điện thoại vào.

Chờ vừa ngước mắt lên lần nữa thì một chiếc xe Bentley đen đã ngừng ở trước mặt mình.

Cửa sổ xe rung hạ xuống, người phụ nữ trang điểm tinh tế cười hiền dịu: "Vãn Vãn, con đi đâu vậy để nhà dì đưa con một đoạn đường."

Ngu Vãn lễ phép gọi: "Con chào dì Lục."

Sau đó lắc đầu: "Dạ thôi, con đã kêu xe, đến ngay ạ."

Cửa sau xe được đẩy ra, chàng trai bên trong chạy ra đứng trước mặt cô, giọng điệu mang theo chút dè dặt: "Vãn Vãn, năm mới vui vẻ."

Thật ra Ngu Vãn không thích cậu gọi tên mình thân mật như vậy nhưng xuất phát từ lễ phép, cô cũng đáp lại một câu: "Năm mới vui vẻ."

Giọng nói rất bình tĩnh, hoàn toàn không thể so sánh được với giọng nói mềm mại khi gọi "anh Giang Triệt" lúc trước.

Nhưng đã rất lâu rồi cô không muốn để ý đến cậu, hiện tại có thể nói một tiếng "năm mới vui vẻ" với cậu, Giang Triệt cuối cùng cũng cảm thấy thật sự vui vẻ.

Cậu hé môi còn muốn nói cái gì đó với cô thì cô gái nói một tiếng "Xe tôi chờ đã đến", trực tiếp đi thẳng đến chiếc taxi đang dừng phía trước.

Cô ngồi xuống, chiếc xe kia nhanh chóng rời đi.

Giang Triệt cũng chỉ đành phải ngồi vào trong xe mình một lần nữa.

Lục Thi Âm ngồi phía trước, cau mày, không biết nói lần thứ mấy: "Mẹ cũng không biết con nghĩ như thế nào, Vãn Vãn là một cô bé tốt biết bao, tính cách tốt thành tích tốt, còn xinh đẹp, gia thế bối cảnh cũng tương xứng với nhà chúng ta. Hai đứa con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng thắm thiết."

"Sao con lại không nghĩ thông suốt, một hai phải thích cái đứa Lâm cái gì Hàn hả. Cũng chẳng phải mẹ chưa từng gặp nó, thật sự không nhìn ra nó có điểm nào ưu việt hơn Vãn Vãn."

Tâm trạng của Giang Triệt vốn dĩ đã không tốt, bị mẹ ruột nhắc mãi thì càng cảm thấy phiền muộn: "Mẹ, mẹ cũng nhắc tới mấy lần, đừng nói nữa được không."

Cậu cũng nhíu mày, cúi đầu đùa nghịch điện thoại, cắm tai nghe Bluetooth màu đen vào trong lỗ tai.

Lục Thi Âm tức giận quay đầu lại trừng mắt: "Bây giờ mẹ nói chuyện con cũng không nghe có đúng không."

Giang Khải Uy đang lái xe một tay nắm vô lăng, một tay còn lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà rồi trấn an: "Được rồi, năm hết Tết đến, em đừng so đo với con trai."

Lục Thi Âm hừ một tiếng: "Bây giờ nó lớn rồi, em không quản được nó, nhưng nếu nó muốn yêu đương với Lâm cái gì Hàn, em tuyệt đối sẽ không đồng ý, cũng không biết xuất hiện từ cái địa phương nhỏ bé nào."

Giang Triệt cúi đầu, ấn mở khung thoại WeChat với Ngu Vãn và click mở từng cái từng cái voice chat mà cậu đã từng nghe trước đó.

"Anh Giang Triệt, anh có ở nhà không? Em làm bánh bông lan chiffon, đưa qua cho anh nha."

"Câu toán lớn cuối cùng trong đề toán khó quá à, em suy nghĩ cả buổi cũng không làm ra, anh giải nó ra chưa?"

"Ngày mai sắp trở trời, anh nhớ rõ mặc thêm nhiều quần áo."

Cậu càng nghe thì trong lòng càng trống trải.

*

Tài xế taxi dựa theo hướng dẫn đưa người đến địa điểm đã chỉ định.

Ngu Vãn cầm điện thoại thanh toán tiền.

Cô đẩy cửa bước xuống xe đã nhìn thấy Lục Thức đứng ở cửa khu dân cư.

Cô nhanh chóng chạy chậm qua đó, ngẩng khuôn mặt nhỏ cười khanh khách: "Bây giờ chúng mình đi siêu thị trước nha."

Cô bé mặc một chiếc áo khoác dạ màu trắng tinh khôi với một chiếc mũ lớn, xung quanh là một vòng tròn bằng lông cừu mềm như nhung, còn điểm tô thêm hai chiếc tai thỏ thật dài.

Lúc cô chạy tới, hai cái lỗ tai kia lắc qua lắc lại tựa như một bé thỏ con đáng yêu, lập tức nhảy lịch bịch tới trước mặt anh.

Khóe môi Lục Thức nở một nụ cười: "Được."

Hai người đi Walmart gần đó, mùng một mọi người hoặc là đi chúc tết hoặc là vùi ở nhà ngủ nướng, bên trong cũng không có mấy người.

Chắc là do thức khuya đón giao thừa nên nhân viên bán hàng đều ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt buồn ngủ, không có tinh thần cho lắm.

Ngược lại giai điệu 《 Vận may đến (Good luck) 》 bên trong từng tiếng từng tiếng to rõ vui tai hơn.

Lục Thức đẩy xe đẩy, Ngu Vãn đứng ở bên cạnh, trong tay cầm một tờ giấy ghi chú màu hồng, phía trên là cách làm sủi cảo nhân cải trắng và những nguyên liệu cần thiết.

Cô biết làm sủi cảo nhưng không biết phối nhân. Đây là những gì cô viết sau khi hỏi bà nội vào sáng nay.

"Tụi mình phải mua nhân thịt đã băm rồi, cải trắng, sau đó còn có muối, nước tương, giấm, gừng tỏi này đó."

Cô nhìn tờ giấy ghi chú lớn bằng bàn tay, đều thì thầm nguyên liệu cần cho việc nấu ăn một lần.

Cuối cùng cô trưng cầu ý kiến của anh: "Tụi mình đi mua nước tương giấm trước nhé?"

"Ừm." Lục Thức ngẩng đầu, tầm mắt quét một vòng, tìm được bảng hướng dẫn khu vực gia vị rồi đẩy xe đi về chỗ đó.

Ngu Vãn đi theo bên cạnh anh, tay trái cầm chai nước tương, tay phải cầm chai giấm, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào xe đẩy.

Hơn nửa tiếng đồng hồ để mua tất cả nguyên liệu nấu ăn, đi ngang qua khu hoa cỏ thì cô còn cầm một bó trúc phát tài.



Lá của cây trúc phát tài xanh non rõ nét, bày bên trong nhà rất có sức sống.

Walmart không xa nhà nên không cần bắt xe, trực tiếp đi qua đó là được.

Vào khu dân cư, thang máy đi lên trên tới tầng 27 thì con số nhấp nháy màu đỏ mới không biến đổi nữa.

Lục Thức cầm chìa khóa mở cửa, trong túi có một đôi dép bông màu hồng mới mua, anh lấy ra đưa cho cô.

Ngu Vãn ngồi xổm xuống thay xong đôi dép bông rồi xách đôi boot đi tuyết đặt lên tủ giày, dọn xong ngay ngắn.

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Lục Thức, cô biết đây là căn nhà anh thuê ở bên ngoài.

Diện tích không lớn, hơn 50 mét vuông, vật dụng trong nhà cái gì cũng rất ít, vừa nhìn thấy đã biết không có hơi thở của cuộc sống.

Ngu Vãn đi vào lấy bình hoa đổ đầy nước vào, sau đó cắm trúc phát tài vào, đặt trên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng khách.

Cô xoay người cười nói với Lục Thức: "Được rồi, bây giờ chúng ta đến làm sủi cảo."

Họ mua thịt từ máy xay thịt trong siêu thị nhưng cải trắng thì phải tự mình băm. Lục Thức cầm dao phay băm cạch cạch cạch vang lên trên thớt.

Cái này Ngu Vãn cũng không giúp đỡ được gì, cũng chỉ có thể lấy cái ghế đẩu lại đây rồi ngồi ở bên cạnh xem anh băm cạch cạch cạch cạch.

Trong tay cô cầm chai Yakult uống, cũng là vừa mới mua ở siêu thị.

Băm đồ ăn gì đó thật ra rất phí lực cánh tay. Trong nhà lúc cuốn chả giò, cô có từng thử giúp đỡ băm cây tề thái, không bao lâu đã mỏi tay không nhấc lên nổi.



Nhưng mà anh băm hơn mười phút, trên mặt vẫn là vẻ mặt dễ dàng.

Lúc về đến nhà lò sưởi mới được bật, khóa kéo áo lông trên người Ngu Vãn đã mở nhưng cô không cởi ra.

Lục Thức vừa đến nhà đã cởi áo khoác, bên trong cũng chỉ còn lại một chiếc áo hoodie màu lam hải quân.

Lúc này ống tay áo hoodie đã được xắn lên lộ ra cánh tay gầy guộc nhưng rắn chắc, bởi vì đang dùng sức mà cơ bắp trên cánh tay trông đặc biệt rõ ràng.

Ngu Vãn cắn ống hút Yakult.

Ánh mắt ngước lên trên thì nhìn thấy cần cổ thon dài của thiếu niên, làn da trắng lạnh, yết hầu hơi gồ lên, đường quai hàm hết sức rõ nét.

Cửa sổ được kéo ra một nửa, ánh mặt trời chiếu vào với tia sáng rất sáng. Anh cúi đầu, yết hầu không tiếng động mà di chuyển, Ngu Vãn đến gần nên có thể nhìn rõ

Tai cô đỏ lên.

Cô cảm thấy bộ dạng yết hầu nhấp nhô của anh thật sự trêu chọc người ta.

Cô đang đắm chìm trong cảm xúc có phần thẹn thùng của mình thì một bóng đen đổ xuống trước mắt cô.

Lục Thức đi đến trước mặt cô, nhìn lỗ tai không biết sao lại hồng hồng của cô bé thì muốn vươn tay xoa nắn.

Nhưng anh nhịn xuống.

Lục Thức cúi người về phía cô, khóe môi cong lên cười hỏi: "Em đến xem, cải trắng tôi băm thành như vậy có thể chứ?"

Toàn bộ hơi thở của anh đều phả lên trên mặt cô, nụ cười trầm thấp sượt qua màng nhĩ cô.

Ngu Vãn vội vàng nhảy xuống khỏi ghế, đến trước tấm thớt nhìn một tí: "Có thể, dùng muối ướp một lúc là có thể bắt đầu làm sủi cảo."

Nói xong cô chạy đến phòng khách, cởi áo khoác treo lên trên giá áo, quả nhiên là hơi ấm đủ lắm rồi, cô cũng đã bắt đầu nóng lên.

Vỏ bánh sủi cảo phải cán ngay thì hương vị mới ngon hơn nhưng Ngu Vãn còn chưa giỏi đến mức ngay cả vỏ bánh sủi cảo cũng biết cán.

Vì thế bọn họ chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, tạm chấp nhận mua máy ép ra từ trong siêu thị.

Trên bàn trà có hai đống nhỏ vỏ bánh sủi cảo và một nồi nhân cải trắng đã trộn xong.

TV cũng được bật lên, nó đang phát lại Xuân Vãn, một tiết mục ca múa đang được trình diễn.

Ngu Vãn cầm lấy một vỏ bánh sủi cảo đặt ngang lòng bàn tay, kẹp đôi đũa chọn tí nhân để trên vỏ bánh, đầu ngón tay dính chút nước rồi nắn hai bên, một chiếc sủi cảo đã hoàn thành thành công.

Làm mẫu xong, cô đặt sủi cảo lên mâm rồi quay đầu nhìn về phía Lục Thức, đôi mắt to chớp chớp: "Anh học xong chưa?"

Lục Thức tự tin gật đầu.

Tuy rằng trước đó anh chưa từng gói nhưng nhìn cũng không có gì khó khăn.

Tự anh ra tay dựa theo phương pháp mà cô bé dạy, trước tiên nắn bên trái rồi lại nắn bên phải.

Sau đó nhân đã cực kỳ không nể mặt lọt ra từ bên trái

Lục Thức: "......"

Cô gái nhỏ bên cạnh mềm giọng nhắc nhở: "Anh cho nhân vào quá nhiều, như vậy không gói được."

Lục Thức học được bài học, dùng đôi đũa chọn ra một ít nhân thịt, lần này lại gói được nhưng xấu vô cùng.

Xấu đến mức hình thù kỳ quái, còn là một cái khá to, cũng không biết giống cái gì, dù sao cũng không giống sủi cảo.

Anh đặt lên mâm, đặt nó cùng với miếng sủi cảo nhỏ hình thỏi vàng mà Ngu Vãn mới vừa gói, quả thực đối lập thảm thiết.

Lục Thức hận không thể lập tức hủy thi diệt tích miếng sủi cảo này.

Ngu Vãn: "Hì."

Nhưng cô nhanh chóng ý thức được như vậy không tốt lắm, người ta làm sủi cao lần đầu tiên mà, cô không thể đả kích đến lòng tự tin của anh được.

Cô nhịn cười, nhìn tạo hình độc đáo của sủi cảo, vất vả suy nghĩ một lúc, nỗ lực tìm một câu khuyến khích anh: "Cái sủi cảo này của anh, ừm...... thì, được gói thật sự sáng tạo, có một phong cách rất riêng."

"............"

Lục Thức: "Ngu Vãn, đừng nói nữa."

"À." Cô ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cái thứ hai, cái thứ ba, mãi cho đến cái thứ bảy, sủi cảo anh gói ra rốt cuộc có chút dáng vẻ của sủi cảo.

Xuân Vãn trên Tv đã chiếu đến tiểu phẩm, Ngu Vãn đã xem một lần vào ngày hôm qua, hôm nay xem lại vẫn cảm thấy khá buồn cười.

Lục Thức đang nắn sủi cảo trong tay, bên tai là tiếng cười giòn giã của cô bé khiến anh chung quy cũng không kìm được nghiêng đầu nhìn cô.

Góc nghiêng của cô cũng rất đẹp, hàng mi dày nhỏ, cái mũi nhỏ nhắn ngạo nghễ ưỡn lên, gương mặt rất trắng mang theo một chút béo của trẻ con và mềm mại núc ních.

Tựa như bánh màn thầu nhỏ thơm mùi sữa mới vừa hấp ra.

Cảm giác cắn một miếng nhất định cũng ngọt ngào.

Ánh mắt Ngu Vãn liếc qua nhận ra được tựa như anh đang nhìn mình, vừa xoay đầu thì phát hiện anh thật sự đang nhìn.

"?"

Cô chớp mắt.

Lục Thức làm kẻ trộm cũng không chột dạ, lời nói dối há mồm đã đến: "Trên mặt em dính bột mì."

Ngu Vãn vội vàng dùng bàn tay nhỏ lau đi, đôi mắt hạnh trong veo nhìn về phía anh: "Còn không anh?"

Lục Thức: "......"

Vốn dĩ không có nhưng lần này thật sự có.

Anh cười một tiếng, đưa tay ra, áp mu bàn tay vào gò má mềm mại của cô quệt qua hai lần: "Bây giờ không còn."

*

Sau khi dùng xong hết nhân và vỏ bánh, có lẽ gói được bảy tám chục cái sủi cảo.

Ngu Vãn cầm 30 cái sủi cảo cho vào nồi nấu, dư lại thì bỏ vào trong ngăn đá của tủ lạnh.

Chưa đến mười phút là nước đã sôi, cô dùng muôi vớt nó lên, ngược lại Lục Thức bưng đĩa gia vị đến bàn trà trong phòng khách.

Cô múc mười hai cái sủi cảo cho mình, múc cho Lục Thức mười tám cái. Cô đưa qua chỗ anh một đôi đũa, đôi mắt cong lên: "Ăn đi anh."

Lục Thức nhìn thấy sủi cảo trong đĩa của mình đều còn nguyên vẹn, mà đĩa sủi cảo của cô thật nhiều miếng bị nấu vỡ, dáng vẻ hình dạng cũng không đẹp cho lắm.

Nghĩ đến những miếng hỏng này đều là do anh gói.

Lục Thức cảm thấy cô bé này quá ngốc, lúc đối xử tốt với một người thì quả thực là kiểu không giữ lại một chút gì, đào tim đào phổi.

Anh cầm đôi đũa, gắp mấy cái nguyên vẹn từ đĩa của mình đến đĩa của cô rồi kẹp mấy cái hỏng về chỗ này của mình.

"Như vậy mới công bằng."

Tâm tư nho nhỏ của Ngu Vãn bị phát hiện nên có một xíu ngượng ngùng, cô cũng cầm lấy đôi đũa cúi đầu bắt đầu ăn sủi cảo.

Đêm qua bữa tiệc trên bàn cơm của nhà họ Lục rất xa xỉ, bào ngư nhân sâm gì đó đều có, nhưng hôm nay, bọn họ chỉ có một mâm sủi cảo nhân cải trắng, kết hợp thêm một chai Yakult.

Lục Thức cảm thấy đây là bữa cơm tất niên ngon nhất mà anh từng ăn.

Hai người ăn xong sủi cảo thì không di chuyển gì nhiều mà vùi ở sô pha xem hết Xuân Vãn phát lại. Ngu Vãn bóc khô mực và khoai tây chiên, vui vui vẻ vẻ chia chúng ra ăn với anh.

Lần đầu tiên Lục Thức hy vọng Xuân Vãn có thể phát liên tục, như vậy cô bé mới có thể ở bên cạnh anh suốt.

Đến hơn bốn giờ, Xuân Vãn phát lại cũng đã chiếu xong

Ngu Vãn ăn đến mức hai bàn tay nhỏ bé đều là vụn khoai tây chiên nên chạy tới phòng vệ sinh dùng nước rửa tay để rửa tay.

Cô cầm khăn giấy lau khô tay rồi đến chỗ giá áo gỡ xuống chiếc túi đeo nhỏ của mình, từ trong đó lấy ra một bao lì xì.

Thừa dịp Lục Thức cũng đi rửa tay, cô vội vàng lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của anh rồi đè bao lì xì đến phía dưới gối anh.

Lục Thức rửa tay xong ra ngoài rồi khoác áo khoác lên trên người: "Đi thôi, tôi đưa em về."

Cô thấy anh không phát hiện ra thì cúi đầu mang khăn quàng cổ lên, nhẹ nhàng mím môi, có tí đắc ý nho nhỏ: "Được ạ."

Xe chạy đến cửa khu dân cư, Ngu Vãn không cho anh đưa vào nữa.

Cô vẫy tay nói với anh hẹn gặp lại rồi đi vào trong khu dân cư. Sắc trời tối sầm lại, còn nổi gió lên, thổi mạnh vù vù khiến những chiếc lá cây rơi xuống.

Nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều so với buổi sáng nên có hơi se lạnh.

Ngu Vãn nhớ đến Lục Thức ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác. Cô quay đầu lại xem, anh còn đứng ở cửa xe không rời đi, ánh mắt nhìn về phía bên cô.

Cô chạy chậm qua chỗ anh, hai quả cầu nhỏ trên đôi boot đi tuyết lủng lẳng từ bên này sang bên kia.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

Ngu Vãn lấy khăn quàng cổ của mình xuống, nhón mũi chân thay anh quàng lên cổ.

Cô ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt cất chứa ý cười, giọng cũng mềm: "Buổi tối khí trời sẽ trở nên lạnh, anh cũng phải mặc nhiều thêm đó nha."

Cảm nhận về chiếc khăn quàng cổ này rất mềm mại, màu trắng tinh khiết. Sợi cashmere dính vào cổ anh mang theo nhiệt độ cơ thể của cô gái và mùi hương sữa tươi có trên người cô.

Hàng mi Lục Thức buông xuống: "Em đem khăn quàng cổ cho tôi, em không lạnh sao?"

Ngu Vãn lập tức đội chiếc mũ của áo khoác lên trên đầu, mũ rất lớn càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sau khi đội nó càng thêm nhỏ hơn.

"Em có mũ lông, mang vào siêu ấm áp."

Đôi mắt hạnh đen láy của cô chứa đựng ý cười, bàn tay nhỏ nhắn lại vẫy với anh: "Thời gian không còn sớm, anh cũng về sớm đi."

Trong khi cô xoay người thì Lục Thức cũng lên xe.

Anh sợ bản thân nhìn nữa sẽ nhịn không được muốn đoạt cô bé về nhà rồi cất giấu.

Về đến nhà, trên bàn trà nhiều thêm một bó trúc phát tài xanh biếc còn có chút đồ ăn vặt chưa ăn xong.

Trong lòng Lục Thức bỗng nhiên có loại cảm giác vắng vẻ. Anh đi tắm, vừa lấy khăn lông lau tóc vừa đi ra.

Điện thoại đặt trên bàn có một tin nhắn chưa đọc. Ngón tay anh vuốt qua thì màn hình được mở khóa.

【 Ngu Vãn 】: Xem phía dưới gối ~

Lục Thức làm theo, xốc cái gối lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bao lì xì nho nhỏ kia.

Anh mở ra, bên trong là một tờ 100 mới tinh, mã seri vẫn là số liền nhau, phía trên dán một tờ giấy ghi chú có hình củ cà rốt hoạt hình.

"Chúc bạn học Lục Thức một năm mới học tập tiến bộ, cơ thể khỏe mạnh, mỗi ngày vui vẻ, ngày càng cao lớn."

"Không đúng, cái cuối cùng nên bị gạch bỏ, bạn đã đủ cao rồi! Cao thêm nữa cổ cũng không đủ để ngửa lên khi em nói chuyện với anh qwq"

Lục Thức cảm giác trái tim mình bị véo nhẹ, cảm giác vắng vẻ biến mất không thấy tựa như được cái gì đó lấp đầy.

Sau một lúc lâu, anh nhếch môi, cười một tiếng trầm thấp.