Mất Phương Hướng: Rơi Vào Nanh Sói

Chương 10: Lỡ Tôi Mang Thai Thì Sao?



Đến khi Hứa Quân Nhu tắm rửa sạch sẽ thì bên ngoài đã không còn bất kì ai.

Vừa rồi lúc nói ra những lời đó, cô sợ đến mức chỉ muốn tông cửa một mạch chạy thẳng ra ngoài. Nhưng không biết dũng khí từ đâu lại có thể tự tin khiêu khích hắn ta như vậy.

Đã thế chuyện còn kinh khủng hơn chính là hình tượng thiếu nữ trong trắng suốt 23 năm đã toàn bộ bị hủy hoại chỉ sau một đêm. Nụ hôn đầu của cô còn chưa đợi được "định mệnh" đã bị hắn cướp mất. Đúng là tên chết bầm khốn khiếp.

Cô mặc lại váy áo vào người, nhưng lúc này mới phát hiện váy đã bị xé rách rồi. Trong lúc vẫn còn đang loay hoay không biết làm thế nào thì một vật nằm trên giường đã làm Hứa Quân Nhu phải chú ý.

Chiếc túi giấy màu xám nhạt, bên trên là tên của một thương hiệu rất nổi tiếng được in bằng màu vàng kim. Chỉ nhìn cái túi đó thôi là đã biết được vật đựng bên trong giá trị đến mức nào rồi.

Cô dè dặt tiến đến, biết đâu được bên trong là bom do tên khốn nạn kia muốn trừ khử cô thì sao. Chính là kiểu ăn xong liền muốn vứt bỏ.

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô muốn hù dọa chính mình mà thôi. Thứ bên trong là một bộ váy đắt tiền được làm từ vải lụa thượng hạng.

Lúc tắm phục vụ có gọi đưa đồ, Hứa Quân Nhu cho rằng họ đến đưa thức ăn sáng nên không thèm để tâm, không ngờ lại là thứ này. Xem ra tên kia cũng được coi như là biết điều, vậy mà miệng lưỡi lại thối tha nói ra toàn lời khó nghe.

.........

Thời gian trôi qua nhanh chóng, vì vẫn còn hơi mệt nên Hứa Quân Nhu quyết định ở lại khách sạn đến gần trưa.

Đang lúc đi đi lại lại nhìn xuống phía dưới tòa nhà, bất chợt điện thoại di động vang lên. Hứa Quân Nhu hốt hoảng biết ngay người đang gọi đến cho mình là ai.

Cô bắt máy, từ tốn nói với đầu dây bên kia. "Ba à... Gọi con có việc gì sao?"

Ông Hứa tức giận lớn tiếng hét lên với cô. "Còn phải có việc mới gọi được sao? Đứa không biết tốt xấu này đi đâu cả đêm không về?"

"Ừm... Bận một vài chuyện."

"Bận gây chuyện sao?"

"... Con... không hề!"

"Còn dám nói?"

"..."

Hứa Quân Nhu câm nín, nói thế nào cũng thành người có tội... Nhưng quả thật đúng là cô có tội, so với những gì Hứa Văn hỏi thì cái tội này còn vô cùng lớn.

Cô nén giọng xuống, chuyển chủ đề: "Đồng chí Hứa Văn, con có thể đi làm sớm hơn được không? Nghỉ hai tháng có hơi..."

"Vậy thì ba tháng chắc là phù hợp rồi." Ông tìm một đáp án phù hợp nhất cho Hứa Quân Nhu.

Đàm phán thất bại, Hứa Quân Nhu không còn hi vọng nữa. Tạm thời gác chuyện này qua một bên.

Được thôi, cô không được làm việc tiếp, vậy không cần làm nữa. Trong thời gian này cứ thoả thích vui chơi là được.

Sau khi cúp máy, Hứa Quân Nhu cũng rời khách sạn đi tìm một người vô cùng thân thiết. Đáng ra ngay từ đầu nên tìm người này để giải sầu mới phải.

.........

Đứng trước tòa nhà cao chọc trời, Hứa Quân Nhu thấy có hơi bứt rứt. Cô lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Lam Nhã Kỳ.

Đầu dây bên kia quả thật có bắt máy, nhưng âm thanh truyền đến có chút lạ. Nhưng Hứa Quân Nhu cũng đã quá quen thuộc với điều này rồi.

"Ưm... Á... Nhu Nhu gọi có chuyện gì sao? Hức..."

Sắc mặt Hứa Quân Nhu xa xầm, "Cậu? Không phải lại... nữa rồi chứ?"

Lam Nhã Kỳ im lặng một hồi lâu, sau mới chịu lên tiếng. "Không có mà... Mình chỉ... ưm..."

Đến mức này Hứa Quân Nhu không thể nào chịu đựng được nữa, cô chửi vào trong điện thoại. "Mẹ nó, mấy người làm ơn có chừng mực chút đi." Sau đó không nói không rằng tắt máy đi.

Cứ ngỡ sẽ tìm được người ra ngoài giải tỏa tâm trạng cùng cô, nào ngờ Lam Nhã Kỳ còn "bận rộn ngày đêm" như thế cơ chứ.

Hứa Quân Nhu mặc dù tức giận nhưng đúng là không thể trách Lam Nhã Kỳ được.

Trong quá khứ cô gái đó đã phải trải qua biết bao chuyện, bản tính hiện tại chính là đang muốn buông thả, hơn hết chính là trốn tránh chính bản thân mình.

Muốn để mặc chính mình rơi vào tay bất kỳ một ai đó, để tên đàn ông đó hủy hoại xâu xé cô ấy. Vì Lam Nhã Kỳ... sớm đã mất đi thứ gọi là hi vọng rồi.

Hứa Quân Nhu chìm vào suy nghĩ mà không hay biết đang có một người đứng ngay phía sau cô.

Thẩm Minh Hạo có việc đi qua đây, thấy Hứa Quân Nhu đứng như trời trồng dưới trời nắng thì dừng lại nhìn. Mục đích cũng chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi.

"Chim ỉa trên đầu rồi kìa. Không thấy nắng à?"

"Không nắng lắm..."

Hứa Quân Nhu ngớ ra, quay lại nhìn. Ban sáng còn nói không muốn gặp mặt, bây giờ lại thấy? Tên này là sao chổi à? Sao đi đâu cũng thấy thế?

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô, nhìn bộ dạng hắn thế này sao mồm miệng lại có thể nói ra những lời đó được chứ.

Tên điên chết tiệt.

"Hình như sáng giờ em chưa ăn gì phải không? Chúng ta cùng đi nhé?"

"Tôi không đói!"

Ọc ọc ọc... Vừa nói không đói, cái bụng không biết nghe lời đã ngay lập tức phản chủ.

Thẩm Minh Hạo bụm miệng cười. Hứa Quân Nhu tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn đồng ý đi theo hắn. "Đi."

Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, thản nhiên khoác tay lên vai Thẩm Minh Hạo. Khẽ thì thầm vào tai hắn.

"Này tên khốn! Lỡ tôi mang thai thì sao?"