Mất Phương Hướng: Rơi Vào Nanh Sói

Chương 17: Gần Ngay Trước Mắt



"Để Châu Tĩnh lại." Hứa Quân Nhu lạnh lùng nói. Đôi tay không hề run sợ.

"Sao tôi phải để cô ấy lại?" Lục Vĩ Vương không những không quan tâm, ngược lại còn tiến thêm một bước khiêu khích Hứa Quân Nhu.

Cô lùi người lại, khẩu súng vẫn dán chặt vào trán hắn ta. Chu𝗒ê𝘯‎ tra𝘯g‎ đọc‎ tru𝗒ệ𝘯‎ (‎ Т𝚁Ù‎ MТ𝚁𝐔𝘠Ệ𝗡.𝖵𝘯‎ )

Thẩm Minh Hạo thấy sắp lớn chuyện, không thể làm ngơ được nữa. Hắn nhanh chân tiến đến muốn cướp lấy khẩu súng trong tay Hứa Quân Nhu. Nhưng cô đã nhanh chóng phát giác được, không chút lưỡng lự một cước đá thẳng vào bụng Thẩm Minh Hạo.

Thẩm Minh Hạo chưa kịp chạm đến đã bị Hứa Quân Nhu động thủ, hắn ôm bụng loạng choạng đứng không vững lùi lại. Có lẽ hắn đã quên mất, người trước mắt mình là cảnh sát, cái vỏ bọc yếu đuối mà cô thể hiện ra chẳng qua cũng chỉ là khi lên giường với hắn mà thôi.

Lục Vĩ Vương chớp lấy thời cơ Hứa Quân Nhu lơ là hất văng súng trong tay của cô ra.

Khẩu súng lục văng xuống đất bị một tên đàn em nhanh tay nhặt lấy, Hứa Quân Nhu ngay sau đó cũng bị Thẩm Minh Hạo giữ chặt lấy hai tay vòng qua sau lưng. Cô bị giữ lại, cả người căng cứng không thể nhúc nhích. Trong phòng bệnh viện cuối cùng người bất lợi cũng chỉ có cô.

"Thả ra..." Hứa Quân Nhu vùng vẫy, nhưng tất cả đều vô nghĩa.

Châu Tĩnh đã sợ đến phát khóc, khó khăn xuống khỏi giường, cô cố gắng đi đến bên Lục Vĩ Vương ôm lấy chân hắn, đồng phục bệnh viện trên người nhăn nhúm, có vết thương bị rách ra lại đang bắt đầu rỉ máu. Châu Tĩnh khẩn thiết cầu xin hắn. "Em sẽ về mà... đừng làm hại cô ấy. Em sẽ cùng anh về mà... Được không?"

Lục Vĩ Vương nhìn người con gái của hắn như thế thì cũng phải mềm lòng, hắn khụy gối xuống bế Châu Tĩnh lên đưa cô về giường. Hắn nắm tay Châu Tĩnh, sau lại hôn lên đôi môi lạnh lẽo đang run rẩy của cô. "Chỉ cần đừng rời xa anh... Vì em, việc gì cũng sẽ làm, anh sẽ làm tất cả."

Châu Tĩnh gật gật đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Chỉ vì một thứ dơ bẩn như cô, vậy mà lại làm liên lụy đến bao nhiêu người. Từ đầu đến cuối, vẫn chính là thứ sao chổi gây hoạ.

Vì được Châu Tĩnh cầu xin, cuối cùng Hứa Quân Nhu được thả ra. Dù nét mặt của người kia không mấy tự nguyện.

Hứa Quân Nhu chỉ biết cắn răng nhìn người bạn thân thất lạc bao nhiêu năm giờ đây lại bị một tên đàn ông kì lạ đưa đi. Chỉ trách chính cô lại quá ngây thơ. Người mà cô vẫn luôn tìm kiếm, dùng biết bao nhiêu cách để có thể thâu tóm hiện tại lại ở ngay trước mắt.

Thành phố S có biết bao băng đảng xã hội đen, đã lộng hành đến mức khó có thể kiểm soát. Nhưng đầu cơ chỉ có Lục Vĩ Vương. Hắn ta chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả.

Ngay cả cảnh sát khi nghe đến tên hắn cũng phải bất giác run sợ. Chỉ có Hứa Quân Nhu ngông cuồng cho rằng cô sẽ bắt được hắn ta, bắt hắn trả giá cho tội ác của mình.

Thẩm Minh Hạo ngăn không cho Hứa Quân Nhu xông lên, để Lục Vĩ Vương đưa Châu Tĩnh đi một cách an toàn nhất.

Trong căn phòng bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Dây truyền dịch hiện tại vẫn đang nhỏ giọt, từng giọt từng giọt rơi xuống khoảng đất lạnh lẽo.

Khung cảnh thật tĩnh lặng, Hứa Quân Nhu nhìn Thẩm Minh Hạo, biết được thân phận hắn ta nhất định không hề đơn giản.

Cô đã sớm phát giác ra điều đó, chỉ là không muốn vạch trần hắn. Vậy mà trong tình cảnh này vẫn chẳng thoát được.

"Nói đi, anh là ai?" Hứa Quân Nhu cho hắn cơ hội giải thích.

Thẩm Minh Hạo đút tay vào túi quần, xuyên qua Hứa Quân Nhu nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Màn đêm tĩnh mịch bao trùm lấy toàn thành phố S hoa lệ. Trong biển người mệnh mông, hoá ra đã lỡ mất một ngãi nhân.

Hắn cúi đầu cười. Ánh mắt vẫn như thường ngày bỡn cợt cô. "Tình một đêm của em?"

Hứa Quân Nhu cũng cười. Vẫn nên dừng tại đây thôi. Đã lún sâu quá rồi. Có những thứ vẫn không nên biết thêm.