Mất Phương Hướng: Rơi Vào Nanh Sói

Chương 20: Xác Chết Ở Bến Cảng (2)



Chỉ trong sáng ngày hôm đó cảnh sát cùng pháp y đã đến hiện trường để điều tra cũng như khám nghiệm chi tiết.

Ban đầu phát hiện một đầu người trên mui thuyền, sau khi qua quá trình quan sát phát hiện thêm phần tay, chân, cũng như các bộ phận cơ thể khác của nạn nhân bị chặt ra thành nhiều mảnh.

Xác được phân tách thành nhiều phần, mỗi phần đều bị vứt tại một số góc khuất ở bến cảng. Như mui thuyền, nhà kho bỏ hoang, hay dưới chân cầu...

Trương Hàm Ngôn đẩy đám người vây chật kín bên chiếc thuyền rỉ sét ra. Anh đăm chiêu nhìn cảnh tượng ngay trước mắt mình. Thi thể đang trong giai đoạn thối rữa, khuôn mặt bị biến dạng đến mức kinh dị. Có thể thấy dòi bọ từ trong hốc mắt đang bò ra ngoài rơi xuống đất.

Nơi này đã bị bỏ hoang lâu như vậy, bình thường nhất định sẽ không có người lui tới, đã thế hệ thống an ninh lại hoàn toàn không hề có. Máy quay sớm đã bị hư hại không thể hoạt động được nữa. Thế nên nếu muốn xem xét là việc hoàn toàn không thể.

Nhưng một điểm anh thấy vô cùng kì lạ, xác bị chặt ra thành nhiều mảnh, lại không hề có nơi nào giống như hiện trường gây án. Mà lí do vì sao hung thủ phải làm như thế? Trước nay cũng đã từng có nhiều vụ án chặt xác phi tang như vậy, lời giải thích của người gây án đều chẳng khác nhau là bao. Nhưng nếu đã chặt xác thành nhiều mảnh thì sẽ phân ra nhiều nơi để giấu đi, còn vụ án này lại chọn cùng một địa điểm. Cứ như không hề có bất kỳ sự chuẩn bị trước nào vậy.

Có thể trực tiếp giết người này rồi giấu xác là được, đâu nhất thiết phải chặt xác rồi phân chia ra làm gì. Như thế quá mất thời gian, cũng quá mức mạo hiểm nếu lựa chọn cùng một địa điểm.

Hứa Quân Nhu sau khi đi làm lại, nghe tin cũng ngay lập tức đến hiện trường cùng điều tra. Chuyện này... đây là lần đầu tiên cô gặp phải.

Trước nay chỉ giải quyết vài vụ việc đơn giản, chưa từng nghĩ qua lại có ngày có thể tham gia vào một vụ án giết người đáng sợ như thế này.

Như thế càng làm lòng hiếu kỳ của cô dâng cao, có lẽ thứ này sẽ giúp cô phân tâm, ngừng nhớ đến người đàn ông kia.

Trương Hàm Ngôn sau khi biết Hứa Quân Nhu cũng đến thì vẻ mặt liền chùng xuống như bị ai đó đấm cho một phát. Anh ra khỏi khu ngăn cách, một mạch đi đến phía Hứa Quân Nhu lớn tiếng.

"Quay về ngay... Chỗ này không phải dành cho em."

"Em được điều đến, không cần sự cho phép của anh." Cô đẩy cánh tay đang giang ra trước ngực mình, thẳng thắn đáp lại.

Tay Trương Hàm Ngôn vừa nãy có chạm vào thi thể, rõ ràng không tiện nắm lấy tay Hứa Quân Nhu kéo lại. Cuối cùng cũng chỉ biết bất lực nhìn cô đeo găng tay vào, cùng tiến đến điều tra.

Các mảnh thi thể bị phân tách đã tìm được khá đầy đủ, đang được đặt tại một khoảng đất rộng. Trong quá trình di chuyển pháp y đã cố gắng hết sức để không làm nó bị thay đổi kết cấu. Do đang trong tình trạng phân hủy nặng, ước tính chắc cũng phải khoảng từ một đến hai tháng đổ lại.

Hứa Quân Nhu vừa bước vào trong đã bị thứ mùi hôi thối dưới đất làm cho chao đảo. Cô bụm miệng, cảm giác trong bụng nhộn nhạo muốn nôn.

Trương Hàm Ngôn cau mày. "Rõ ràng là không làm được, cần gì phải cố?"

Hứa Quân Nhu không trả lời, cố gắng nén cơn buồn nôn lại ngồi xuống xem xét tình hình. Thi thể dưới đất thiếu mất phần thân, cảnh sát đã tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa phát hiện ra nơi giấu xác còn lại.

"Chỗ này..." Hứa Quân Nhu chỉ vào giữa trán nạn nhân. "Hình như là do đạn, bị bắn nên mới chết."

Trắc Huy Đông xen vào. "Tại sao không phải là bắn sau khi chết? Mà là bị bắn trước khi chết? Cô làm sao biết được, cũng đâu có chứng cứ xác thực. Hung thủ có thể chặt xác hắn ta, sau đó bắn cũng có thể mà. Hơn nữa nếu nhìn kỹ, rõ ràng là bị bắn sau khi chết."

"Nếu bị bắn sau khi chết sẽ hoàn toàn không có vết máu loang lổ như thế này được. Sau khi chết mạch máu ngừng hoạt động, máu đông lại. Vết thương nhất định sẽ vô cùng sạch sẽ. Còn trán của người này, mặc dù đã bị phân hủy nặng do lâu ngày, nhưng vết thương như thế không lẽ pháp y lại không thể nhìn ra?"

Trắc Huy Đông cùng Hứa Quân Nhu là bạn học đại học, cô theo học cảnh sát còn tên kia theo học pháp y. Vì hai ngành nghề có chút quan hệ, hai người đã sớm quen biết ngay từ ngày đầu. Nhưng không phải học chung là sẽ thân thiết, bọn họ chính là kiểu học bá dùng tri thức để đấu đá nhau.

Trong suốt những năm học đại học cả hai đã phải cố gắng đến mức điên cuồng để giành học bổng. Sớm đã trở thành thù địch. Nào ngờ đến lúc ra tìm việc làm lại một lần nữa gặp mặt.

Hứa Quân Nhu bị Hứa Văn quản thúc quá kĩ, nhưng vụ án giết người đương nhiên chưa từng nhúng tay vào. Trắc Huy Đông vì việc đó nên sớm đã cho rằng cô đã chịu thua cuộc trước mình. Nào ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Hắn ta không phải đang xem thường tài năng của Hứa Quân Nhu, chỉ là muốn cô bẽ mặt vì sự thiếu hiểu biết của mình mà thôi.

Hứa Quân Nhu dời mắt, hờ hững nhìn người vừa lên giọng với mình. "Hình như cậu Trắc đây quên mất, tôi lúc nào cũng là người đầu tiên đến lớp pháp y nhé!"

Trắc Huy Đông: "Chẳng qua chỉ là một câu hỏi đơn giản, muốn thử cô chút thôi." Hắn cười cợt, kéo quần ngồi xuống ngay bên thi thể xem xét. Bất ngờ lại lên tiếng. "Không phải là muốn bác bỏ suy nghĩ của cô, nhưng tên này cũng khổ thật đấy. Quả thật là bị bắn rồi mới chết, nhưng mà..." Hắn chỉ vào phần giữa đầu của nạn nhân. "Điểm này rất sâu, do đang phân hủy nên không thể nhìn rõ được, nhưng từ lực của một viên đạn gây ra thì không thể. Rất có thể sau khi chết đã bị bồi thêm một viên đấy."

Hứa Quân Nhu im lặng giây lát: "Tôi không ngốc đến mức đến cả những điều cơ bản cũng không biết." Nhưng cô cũng đâu thể so đo với pháp y trong nghề lâu năm như hắn.

Trắc Huy Đông nhướn mày, đến mức này vẫn không chịu khuất phục sao? "Vậy sao? Vậy cô nói thử. Phần xác còn lại đang nằm ở đâu?"

Hứa Quân Nhu: "Quan sát không liên quan đến việc tìm kiếm. Anh cũng đâu thể biết được động cơ gây án của hung thủ chỉ qua một cái nhìn được. Đừng có ép người quá đáng."

Càng nói càng thấy Trắc Huy Đông đang muốn chèn ép Hứa Quân Nhu. Nhưng tất nhiên những câu hỏi đó quá mức ấu trĩ, ai nhìn vào cũng có thể thấy được điều đó một cách rõ ràng.