Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 1 - Chương 14: Tạ : ĐỘI NGŨ (HẠ)



"Làm sao vậy?" Tôi theo ánh mắt của nàng mà cúi đầu xuống, dưới chân chỉ có một tấm lót mềm màu trắng, cảm giác rất thoải mái... Chờ một chút!

Tôi cảm giác được "tấm lót mềm" dưới lòng bàn chân hình như nhúc nhích một chút.

Nghĩ đến cái gì, tôi cúi người xuống nâng lên "tấm lót mềm" này, đưa tới trước ngực vừa nhìn, không khỏi bật cười, thứ này chỗ nào là cái tấm lót mềm, rõ ràng là một con chó nhỏ chưa đủ tháng!

Màu lông nó thuần trắng, không nhìn thấy tý xíu tạp sắc, chỉ là trên mông có một túm lông đen hình chữ thập, như là bớt; con mắt còn chưa mở, cái mũi nhỏ màu đen không ngừng ngửi, đầu lưỡi béo mập hơi thò ra, nhìn qua có chút yếu ớt. Tên tiểu tử này làm sao trốn đến trong xe đây? Mẹ hay chủ nhân của nó đâu?

Mang theo liên tiếp nghi vấn, tôi tỉ mỉ mà xem kỹ đống thịt nhỏ này, nỗ lực tìm tòi chút manh mối từ trên người nó.

Có lẽ do tư thế tôi nhấc nó lên không có thoải mái như lúc nãy nằm bò trong xe, cũng có thể là lo lắng bị nhìn kỹ, nó hơi há ra miệng nhỏ, bi bô ê a vài tiếng, cực kỳ giống trẻ mới sinh, lập tức đâm trúng điểm yếu của tôi.

"Thật đáng yêu..." Tôi ôm nó giơ lên trước mắt Tiêu, hỏi, "Thứ cô nói, sẽ không phải là nó chứ?"

Tiêu liếc nó một cái, mày liễu nhíu chặt: "Nó bị nhiễm."

Tôi cả kinh, đưa nó lăn qua lộn lại kiểm tra một lúc, nhưng không có phát hiện vết thương, Tiêu nhàn nhạt nhắc nhở: "Khả năng nó ăn thịt thối xác sống hoặc là đồ vật bị nhiễm, cô xem đầu lưỡi của nó."

Cẩn thận mà đẩy ra miệng nó, đầu lưỡi béo mập lại rải rác một lớp chấm xanh mỏng manh, như là rêu xanh, tôi biết, đó hẳn là thi độc.

"Tôi có thể giúp nó chết thanh thản." Tiêu đỡ tay lái, dịu dàng nói.

Nó dường như cũng biết được kết cục bản thân mình có thể phải đối mặt, lắc lắc bốn chân ngăn ngắn, nghiêng đầu cọ cọ ngón tay của tôi một cách vô thức, yếu ớt rầm rì hai tiếng, không còn động tĩnh.

Nó muốn chết sao?

"Tiêu..." Tôi trầm thấp gọi nàng một tiếng, ngoài nỗi buồn âm ỉ, còn lại là bất lực.

"Cô muốn cứu nó?" Tiêu bất đắc dĩ nhìn tôi, từ trong túi áo móc ra một cái túi nhỏ đưa cho tôi, "Thử một viên này xem."

Trong túi, là não tinh xác sống.

Tôi không do dự, lấy một viên nhét vào trong miệng nó, ấn lại cổ của nó để nó nuốt xuống.

Tiêu vỗ vỗ tay tôi, sau đó đưa tay che ở trên người con chó nhỏ, tiếp theo một cái chớp mắt, nó liền biến mất, chỉ có thể cầu khẩn não tinh xác sống thật sự hữu dụng.

Tôi trả túi về chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, xe đã rời đi trung tâm thành phố, sắp chạy lên đường trên cao, đằng sau không xa không gần có một chiếc xe Van, thân xe màu xám bạc khá quen, nếu tôi nhớ không lầm, chiếc xe này từ trong tiểu khu của Mặc Mặc vẫn đi theo sau chúng tôi.

"Tiêu" nàng gật đầu với tôi, tỏ ý nàng cũng nhìn thấy xe đằng sau, tôi quay đầu nhìn chỗ hai người ngồi phía sau, Ngô Phóng Ca còn chìm đắm trong kinh ngạc khi vừa nãy con chó nhỏ trong nháy mắt biến mất, không dám nhìn về chúng tôi tìm bằng chứng, chỉ là vẫn còn suy nghĩ; Mặc Mặc ra hiệu ok cho tôi, tôi yên lòng, nhưng trong tay vẫn duy trì trạng thái năng lượng ngưng tụ.

Chiếc xe kia không nhanh không chậm theo sát chúng tôi, dường như là có lo ngại mà không song song đi lên, Tiêu cũng không để ý tới, tay lái xoay một cái, sau đó một cước giẫm xuống phanh xe, đi về đường trên không của thành thị tiếp theo bị mười mấy chiếc xe đỗ đến chật kín, phụ cận có chừng mười con xác sống đang lang thang, nhưng không thấy được người sống.

Có lẽ người có năng lực sớm đã chạy thoát thân, còn lại chính là người thất bại không có năng lực tự vệ trong lúc giành đường và vật tư đi.

Chúng tôi đứng ở bên trái đường trên không, nhường đường ra, chiếc xe kia cũng đỗ theo cách chúng tôi hơn mười mét, chỉ bộ bất tiền*, có thể thấy được xác thực là xe theo sau chúng tôi.

(*Chỉ bộ bất tiền: Ý chỉ người nào đó hay chuyện gì đó không có tiến triển.)

"Xuống xe." Tiêu mở cửa, từ trên xe nhảy xuống, trong tay nắm dao bầu thật dài, sắc mặt lạnh lùng, nhưng không thèm nhìn một chút cái xe Van màu xám bạc kia, mà là trở tay đưa cây dao cho tôi, quay sang Mặc Mặc và Ngô Phóng Ca nói rằng: "Nha đầu chủ công, tiểu Ngô yểm hộ, dọn dẹp sạch sẽ xác sống đằng trước, sau đó chọn một chiếc xe, rồi đem bất kỳ vật tư trên xe khác tập trung lại, đặc biệt bình xăng, một giọt đều không cho lãng phí."

"Vậy còn cô?" Mặc Mặc nhấc theo dùi cui không phục trừng mắt Tiêu.

Chỉ thấy nàng khẽ mỉm cười, ôm hai tay tựa ở thân xe: "Tôi? Tôi là nhân viên hậu cần, không tham dự chiến đấu, còn An Nhiên, chủ yếu phụ trách bảo vệ tôi an toàn, còn có vấn đề gì không?"

"Hừ!" Mặc Mặc lại trừng nàng một cái, nhưng cũng biết nàng sắp xếp không có sơ hở, kháng nghị vô hiệu, đành thở phì phò xoay người đi làm việc, dùi cui trong tay tung bay, nghĩ chắc là đem cơn giận đều trút lên xác sống, không ngừng đập tới.

"Yes, madam!" Ngô Phóng Ca chào theo nghi thức quân đội, nhanh như chớp chạy theo chân Mặc Mặc, xác sống thừa cơ vọt đến định đánh lén sau lưng nàng, hai người phối hợp hết sức ăn ý, giống như là bổ dưa thái rau càn quét một đám xác sống trên đường, nhìn thấy vậy, tôi mới yên lòng đưa mắt nhìn về phía chiếc xe Van màu xám bạc kia.

Cửa sổ xe mở xuống một cái khe, người bên trong đang đánh giá chúng tôi.

Tôi nhíu mày, không thể nào thích nổi tầm mắt điều tra kia, nghiêng đầu nhìn Tiêu, nàng rất bình tĩnh mà cười, ý cười nhưng không chạm đáy mắt.

Thời gian một bữa cơm, Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca trở lại.

"Không có xe gì tốt, một chiếc Chevrolet, một con xác sống từng chết trong đó, có chút mùi; một chiếc Enaiter, làm lạnh có chút vấn đề, chọn đi." Mặc Mặc mở ra lòng bàn tay, nắm hai chiếc chìa khóa xe.

Tiêu nhìn tôi một cái, lấy ra chìa khóa Chevrolet, từ trong túi đeo lưng lấy ra một bình khử mùi đưa lại cho Mặc Mặc, sau đó từ trong túi áo móc ra một viên não tinh xác sống giao cho Ngô Phóng Ca: "Theo hình dáng này đi tìm, mang về cho tôi mỗi một tinh thể trong đầu con xác sống."

"An Nhiên, chúng ta đến phía trước nghỉ ngơi một lát, nghiên cứu đường đi một chút" nàng nhìn lướt qua xe Van không có động tĩnh phía sau, cười lạnh "Nhân tiện, hoan nghênh người mới."

Tôi vỗ vỗ vai Ngô Phóng Ca, cho hắn một ánh mắt thương hại mà không giúp được gì, theo Tiêu đi tới ô tô Mặc Mặc tìm được.

Những người trong xe Van đó, đến cùng là có ý đồ gì đây?

Chúng tôi ở ngay trên đường cái, lấy ra những cái đệm lót bằng da trong chiếc xe khác lót tại dưới người, ngồi vây quanh thành một vòng nhỏ, yên lặng mà gặm bánh bích quy, Tiêu chỉ tượng trưng gặm hai cái liền không ăn nữa, ngụm có ngụm không mà uống nước, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu bản đồ tìm ra từ bên trong chiếc xe khác.

Tôi vừa đần độn nhai bánh bích quy vô vị, vừa thưởng thức gò má của nàng, trong đầu tự nhiên hiện ra một câu thành ngữ, tú sắc khả xan*.

(*Tú sắc khả xan: Sắc đẹp thay cơm, nhìn thôi cũng no.)

Không cắn mấy miếng, cũng đã cảm thấy no rồi, quả nhiên là sức hút của người đẹp sao?

Tạ An Nhiên ơi Tạ An Nhiên, sao mà mày lại nhìn một người phụ nữ mà nổi lên mê gái!

Tuy rằng Tiêu xác thực là hơi quá mỹ lệ...

Tôi vì ý nghĩ của chính mình mà thoáng cảm thấy một ít quẫn bách, vội cúi đầu xuống, nghiêm túc gặm bánh bích quy.

"Cái kia..." Lúc này, giọng của một người phụ nữ chần chờ vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn lại, xe Van xám bạc kia cuối cùng cũng mở ra.

Trên xe có tổng cộng ba người, một nam một nữ còn có một bé trai năm- sáu tuổi, tổ hợp như vậy, là người một nhà sao?

Người phụ nữ ôm bé trai tới gần phía chúng tôi khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt có chút tiều tụy, môi khô trắng bệch, ngược lại đứa nhỏ trong lồng ngực mở to một đôi mắt tròn vo đánh giá chúng tôi, sắc mặt hồng hào, đầy mặt ngây thơ, hiển nhiên là được bảo vệ rất khá.

Tôi không khỏi có thêm một ít hảo cảm đối với thiếu phụ này: Cô ấy nhất định là người mẹ tốt.

"Có việc gì thế?" Mặc dù như thế, tôi vẫn duy trì vẻ mặt xa cách, bình tĩnh mà hỏi.

"Tôi biết yêu cầu của tôi rất mạo muội, thế nhưng... có thể cho chúng tôi một ít nước không?" Cô ấy liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn người đàn ông phía sau mặc áo khoác ngoài màu nâu liếc mắt ra hiệu cho cô ấy, nhìn qua anh ta hẳn là chồng, hơi cúi người với chúng tôi, thái độ thấp kém mà thành khẩn, "Cầu xin các cô."

Tôi liếc mắt nhìn Tiêu, nàng chỉ trầm tư nhìn chằm chằm bản đồ, Mặc Mặc thì lại chuyên chú gặm cánh gà ngâm ớt, Ngô Phóng Ca còn đang thi hành mệnh lệnh của Tiêu, khom người lần lượt dọn dẹp não tinh xác sống. Tôi thở dài, từ trong túi lấy ra một bình nước suối nhỏ đưa cho bé trai kia, nhân tiện lặng lẽ nhét vào một viên sô cô la vào túi của bé.

Sau đó ngẩng đầu lên hỏi người phụ nữ kia: "Các người là ai, tại sao muốn theo chúng tôi?"

Cô ấy nhìn bé trai kia uống nước ừng ực, nét mặt trìu mến, nghe vậy khẽ mỉm cười với tôi: "Tôi là Lâm Tịch, đây là con trai của tôi Thạch Lỗi, đó là chồng tôi Thạch Doanh..." Cô ấy dừng một chút, lại chỉ chỉ xe, "Bên trong là hàng xóm của chúng tôi. Thân thể của bọn họ không thoải mái nên không có đi xuống."

Lúc nàng nói đến hàng xóm thì giọng điệu có chút kỳ quái, tôi tiện thể nhìn lướt qua chiếc xe kia, âm thầm lưu lại mấy phần đề phòng.

"Nói đến, thực sự là phải cảm tạ các cô, nếu không nhờ các cô, sợ là chúng tôi cũng không có dũng khí cùng đi ra," cô ấy xoa xoa đầu con mình, chán nản nói rằng, "Gia đình Hà thái thái sát vách làm thế nào cũng không chịu theo chúng tôi cùng đi ra, cũng không biết hiện tại thế nào rồi..."

Cô ấy sững sờ nhìn túi ni lông bỗng nhiên đưa tới trước mắt, bên trong là hai bình nước suối và hai túi bánh bích quy, chỉ thấy Tiêu vẫn nghiêm túc nhìn bản đồ, tay nhỏ dài mạnh mẽ nhấc theo túi, vững vàng mà đặt ở trước mặt nàng, thanh tuyến ôn hòa không thấy tý xíu sóng lớn: "Cho cô, đừng tiếp tục đi theo chúng tôi nữa."

Cô ấy tiếp nhận túi, cảm kích khom nửa lưng với chúng tôi, mang theo con mình trở lại xe Van màu xám bạc, tôi có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng cười vui vẻ của chồng cô ấy cùng với phu thê hai người ai cũng không chịu uống nước trước mà nhường nhau, khóe môi không khỏi hơi cong lên.

Quay đầu lại, phát hiện Tiêu đang nhìn chăm chú cả ba bóng người nhà bọn họ, bên môi mang theo một độ cong tú lệ, bên trong lãnh đạm dường như hàm chứa vô tận trào phúng cùng bạc bẽo, khiến trong lòng tôi run lên, mơ hồ nảy sinh ưu tư lạ lùng.