Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 1 - Chương 15: Tiêu : TRẠM XĂNG DẦU



Ha, thực sự là một nhà ba người hạnh phúc... Chỉ là hạnh phúc hư huyễn này, dưới thế tấn công của tận thế, có thể duy trì được bao lâu đây?

Tôi rất chờ mong.

Cẩn thận thu lại bản đồ, gọi lại Ngô Phóng Ca còn đang cực khổ thu dọn não tinh xác sống và Kiều Tử Mặc buồn bực ngán ngẩm, mở ra chiếc xe Chevrolet màu xanh ngọc, không quan tâm tới xe Van màu xám đằng sau nữa, nhìn qua kính chiếu hậu, chiếc xe kia vẫn yên tĩnh, không có ý muốn cùng đi, tôi thu hồi ánh mắt, đưa bản đồ cho An Nhiên, bắt đầu phân tích.

"Mục đích của chúng ta chính là thành phố B, xuất phát từ thành phố S, khoảng cách đường thẳng đại khái 1088 km, dự tính phải đi qua 13 thành phố, tôi lựa chọn dừng lại ở 4 cái thành phố trong đó, tìm kiếm tiếp tế, đương nhiên cũng không ngoại trừ có chuyện xảy ra và tình huống đặc biệt." Tôi dừng một chút, thấy bọn họ đều chăm chú lắng nghe, không có ý phản đối, ngay cả nha đầu vẫn luôn chống đối tôi cũng chỉ dồn sức nhìn chằm chằm bản đồ, mà lại không hỏi 'vì sao vậy', liền nói tiếp, "Điểm dừng tiếp theo, chúng ta đi đường trên không SY tới thành phố Y gần đây, chỗ giáp giới ở hai thành phố có một trạm xăng dầu, chúng ta cần nhiên liệu đầy đủ."

"Vừa nãy không phải thu thập rất nhiều xăng à? Sao còn muốn đi trạm xăng dầu thế?" Suy nghĩ hồi lâu, Kiều Tử Mặc rốt cuộc tìm được một cái cớ phản bác tôi, có điều, vẫn là hơi ấu trĩ chút.

Tôi cười nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Tiểu nha đầu, nguồn năng lượng không thể tái tạo cho dù là ở trước tận thế cũng sẽ không có người ngại nhiều. Trừ phi, cô muốn dựa vào hai chân của chính mình đi khắp nơi."

"Hừ" nàng hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Ây ây..." Ngô Phóng Ca giơ tay lên, ra hiệu chính mình có ý kiến.

"Nói." Tôi gật đầu với hắn, ánh mắt hắn không có quên lén lén lút lút liếc nhìn Kiều Tử Mặc. A, tương vương có lòng, thần nữ có thể có mộng?

"Chúng ta cũng có thể đi thành phố T gần đó mà, nơi đó khá là phát đạt, phương tiện đầy đủ hết, nói không chắc có thể tìm được chiếc máy có thể phát điện bằng năng lượng mặt trời!" Hắn nói tới rất hào hứng, dường như cái máy phát điện năng lượng mặt trời ở ngay trước mắt.

Chỉ tiếc, ý nghĩ rất đầy đặn, hiện thực rất gầy gò

"Tôi thừa nhận thành phố T có thể tìm thấy nguồn tài nguyên nhiều hơn thành phố Y, thế nhưng, dân số chỗ đó vô cùng khổng lồ, xác sống chúng ta phải đối mặt cũng nhiều hơn thành phố Y. " Tôi quay xe hướng tới lối vào đường trên không SY, từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt Ngô Phóng Ca xoắn xuýt, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại ôn hòa. "Nguy hiểm và cơ hội đều cùng tồn tại, lấy thực lực chúng ta bây giờ, tôi không đề nghị mạo hiểm đi thành phố T, huống hồ, thành phố Y có thứ chúng ta cần thiết hơn."

"Là cái gì?" An Nhiên vẫn luôn chuyên tâm nghe chúng tôi đối thoại, nghe vậy, không khỏi tò mò hỏi, con mắt sẫm màu bình tĩnh nhìn sang, khiến lòng tôi mềm nhũn, một tay đỡ tay lái, một tay nặn nặn mặt nàng, da thịt mềm mại, nhưng không đủ hồng hào, đây là bệnh trạng thiếu vi-ta-min.

"Thành phố Y là nơi trồng trọt hoa quả lớn nhất Thiên Triều*, hiện tại, chính là mùa anh đào chín." Thu thập chút rau quả đặt vào trong không gian, tốt nhất là có thể lấy được hạt giống. Muốn bảo đảm hấp thu đầy đủ rau củ quả, tự mình trồng trọt không thể tốt hơn.

(*Thiên Triều: là tên cũ dùng để chỉ Trung Quốc.)

An Nhiên khỏe mạnh, là nhân tố tôi muốn cân nhắc hàng đầu.

"Tán thành cho anh đào! Chúng ta liền đi thành phố Y!" nha đầu Kiều Tử Mặc kia không hổ là cái kẻ tham ăn, bản lĩnh mượn gió bẻ măng đúng là vô sư tự thông, so với năng lực nàng giết xác sống còn phải cao hơn rất nhiều. Tôi xem thường cười nhạo nàng, tăng nhanh chân ga.

Hai giờ sau, trước khi bình xăng sắp thấy đáy, rốt cục cũng đến trạm xăng dầu đánh dấu trên bản đồ.

Xem ra, người có ý nghĩ giống tôi không phải ít, chỉ là, vị thần may mắn bao giờ cũng bất công lựa chọn đối tượng phượng mao lân giác*, chưa bao giờ sẽ dư thừa lòng thông cảm quan tâm người khác, chúng tôi có thể nhìn thấy, cũng chỉ là mấy bộ thi thể hơi cũ không mới mà thôi.

(*Phượng mao lân giác: Lông phượng sừng lân, đồ vật quý hiếm, ý chỉ người hoa mỹ phong độ và kiệt xuất tài hoa.)

Một chiếc xe màu đen Land Rover Aurora đỗ ở một bên, kính trước buồng lái loang lổ lấm tấm máu đen, ghế sau xe hơi mở ra, lộ ra nửa đoạn xác sống, đã không thể động đậy.

Bên cạnh còn hai chiếc Santana 2000, một chiếc thủng lốp, một chiếc nắp trước mở ra, hiển nhiên là phát sinh trục trặc.

Có thể suy đoán, trước khi chúng tôi đến, trạm xăng dầu này hiển nhiên xảy ra một hồi đấu tranh kịch liệt, tôi có thể cảm giác được khí tức trạm xăng dầu nhỏ trong siêu thị không tầm thường — đó là xác sống.

Có điều, hiện tại làm tôi quan tâm nhất là từ trong không gian truyền đến động tĩnh lạ.

Trên mặt đất trống ở trước trạm xăng dầu, tôi phất tay tung ra một con vật lông màu trắng, chính là con chó nhỏ An Nhiên phát hiện lúc trước.

Dáng vẻ nó cùng với lúc trước nhặt được cũng không có thay đổi quá lớn, chỉ là hình thể từ quả cầu nhỏ đường kính 20 centimet mở rộng đến 40 centimet thành quả cầu lớn, mở to đôi mắt nhỏ đen, nhìn chằm chằm vào tôi, đầu lưỡi rủ xuống, đuôi vẫy đến vui mừng— trông thật ngu.

Tôi quay đầu ra chỗ khác, chẳng muốn nhìn nó lần hai.

Nhưng lại cảm thấy trên bắp chân bị kéo lại, cúi đầu nhìn lại, con chó nhỏ này bốn chân ngăn ngắn ôm lấy chân tôi, từ trên bản mặt chó béo núc ních này tôi lại có thể nhìn ra mấy phần nịnh nọt. Chó này, là thành tinh sao?

Xem ra não tinh xác sống hữu dụng nhiều hơn tôi nghĩ, thực sự là không thể chờ đợi được nữa muốn làm chút thí nghiệm để nghiệm chứng suy đoán của tôi.

Tôi thầm suy nghĩ, trong lúc nhất thời quên mất con chó nhỏ trên đùi không ngừng cọ nhẹ, mãi đến khi An Nhiên nhẹ nhàng kéo nó vào trong lồng ngực đưa đến trước mắt tôi, mới phản ứng lại, sắc mặt không khỏi có chút khó coi —bẩn chết rồi!

Lùi về sau một bước tránh ra cái mặt chó trước mắt, tôi nói với An Nhiên: "Nếu cô muốn lưu lại nó, phải chăm sóc nó thật tốt."

"Nhưng mà, hình như nó thích cô hơn nha?" Có lẽ nhìn ra tôi không dễ chịu, An Nhiên bỡn cợt cười cười, lại tiến lên một bước, làm dáng vẻ phải đem con chó nhỏ kia bỏ vào trong lòng tôi.

Tôi vốn dĩ không hề yêu thích loại động vật có vú lông xù mềm này, lại còn hơi ghét bỏ dáng vẻ ngu ngu của tiểu tử kia, phản xạ có điều kiện tránh ra, xoay người nói với Ngô Phóng Ca: "Đi kiểm tra xem chiếc xe Land Rover kia, không có vấn đề chúng ta liền đổi xe."

Lúc An Nhiên mở mồm muốn nói chuyện lại gọi Kiều Tử Mặc đang ở một bên cười trộm: "Đi xem xem xăng và dầu dự trữ."

Nhấc bước chân đi đến cửa hàng tạp hóa, càng như là có chút chật vật chạy trối chết, phía sau truyền đến một trận cười khẽ, cùng với tiếng bước chân quen thuộc, tôi thở dài một hơi, tiện tay thu vào không gian một ít sô cô la rải rác ở trên quầy, đưa một cái cho An Nhiên, bất đắc dĩ nhìn nàng.

Nàng để con chó nhỏ kia trên quầy, tiếp nhận sô cô la, xé ra vỏ, bẻ một miếng đưa tới trước mắt tôi: "A — "

Nhíu nhíu mày lại, trong lòng tính toán khả năng tiếp xúc vi khuẩn trên tay nàng cùng với khả năng số lượng vi khuẩn tôi nuốt vào, nhưng miệng cũng đã hành động trước suy nghĩ một bước hoàn thành mở ra...ngậm....nhai, tới khi thứ ngọt ngào kia chậm rãi ở trên đầu lưỡi lắng đọng xuống, tôi mới có thời gian để ảo não.

"Oẳng ~" mu bàn tay chạm vào vật mềm mại, tay tôi cứng đờ, nhưng dưới nụ cười cổ vũ của An Nhiên mà bình tĩnh lại, nhẹ nhàng ôm lấy con chó nhỏ kia, tiện thể khẽ vuốt mấy lần ở cổ, đổi lấy tiếng hừ nhẹ hưởng thụ của nó.

Tôi nhíu mày, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ âm u: Có nên trực tiếp bóp chết cho xong việc hay không?

Đối diện với ánh mắt vui vẻ sung sướng của An Nhiên, tôi vẫn là tạm thời để ý nghĩ này qua một bên.

Trong lúc chọn đồ ăn nhiệt lượng cao và một vài vật phẩm cần thiết, tôi chậm rãi đi sâu vào tiệm tạp hóa, đi tới cửa điện tử kho hàng chuyên chở đã bị khóa, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng ồn móng tay ma sát với cửa kim loại cùng với tiếng kêu khàn khàn trầm thấp như thú hoang kiềm nén ở cổ họng.

Từ tình hình ngổn ngang trong tiệm tạp hóa, người đến trạm xăng dầu trước chúng tôi chỉ kịp vội vã lấy đi số ít vật tư bởi vì có chút nguyên nhân mà rút lui. Ở nơi sâu trong tiệm tạp hóa, một loạt vật phẩm hàng ngày trên giá hầu như hoàn hảo vô khuyết. Là vì xác sống bị nhốt ở sau cửa làm bọn họ hết sức kiêng kỵ sao?

"Ôi! Tôi nói cô cũng hơi quá đáng rồi! Sai khiến hai chúng tôi ở bên ngoài làm này làm nọ, chính mình trốn ở bên trong ăn sô cô la! Tiểu An Tử còn không mau chia cho tớ phân nửa!". Giọng của Kiều Tử Mặc đột nhiên vang lên ở phía sau, cùng với đó là tiếng xé ra đồ ăn đóng gói và tiếng nhai nuốt như hùm như sói, nàng hàm hồ nói rằng: "này ca cố quá (vậy còn tạm được)..."

Ha, dáng ăn này, thật là không nhã nhặn.

Tôi lắc lắc đầu, lấy đồ dùng rửa mặt trên giá, nghiêng tai nghe, động tĩnh sau cái cửa điện tử kia càng to lớn hơn, hình như là nhận ra được tôi tới gần, thứ bên trong cáu kỉnh mà rống lên một tiếng, bắt đầu liều mạng va chạm lên cửa điện tử.

"Chẹp chẹp... Ồ? Thanh âm gì vậy?" Nuốt xuống sô cô la, Kiều Tử Mặc lại đưa tay giật một thanh kẹo cao su, vừa bóc vừa ló đầu nhìn sang, "Ồ đúng rồi, vừa nãy tôi lần lượt điều tra từng cái bình xăng bên ngoài, số 93 còn lại một nửa, số 97 còn lại không tới 20 lít, các xe khác đều không còn, nhìn dáng dấp hẳn là có người trước chúng ta một bước càn quét nơi này, chỉ là không biết tại sao đi vội vàng, chưa kịp mang đi hết, để lại cho chúng ta chút canh thịt."

An Nhiên liếc nàng một cái, rút một tờ giấy giúp nàng lau đi sô cô la bên khóe miệng, tức giận nói: "Nói không chừng là không đủ chỗ mang? Cậu cho rằng ai cũng như chúng ta may mắn vậy sao, có không gian của Tiêu bên người mang theo vật tư à? Không cảm ơn thì thôi, còn chỉ toàn tranh cãi với người ta, cậu là đồ tiểu bạch nhãn lang*!"

(*Tiểu bạch nhãn lang là chỉ người uống nước quên nguồn, vong ơn.)

Nghe lời nói của An Nhiên đều là bảo vệ tôi, trong lòng bởi vì nàng chăm sóc nha đầu kia một cách tự nhiên mà sinh ra để bụng cũng tiêu tan không ít.

"Này, đến cùng ai mới là bạn thân cậu hả Tiểu An Tử!" Kiều Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi trừng tôi một chút, lại lôi kéo tay An Nhiên chất vấn nàng "Còn có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ hay không?"

"Ngoan, đừng nghịch." An Nhiên vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng vỗ về.

"Hừ, chán!" Kiều Tử Mặc lắc lắc đầu hất bỏ tay An Nhiên, nhíu mày nhìn về cửa phía sau tôi, vẻ mặt nghiêm nghị, "Thứ kia, hình như muốn đi ra."

"A, thứ đó, không đơn giản đâu..." Tôi cười cợt, lùi về sau vài bước đứng bên cạnh các nàng, An Nhiên nắm chặt tay tôi đưa tôi tới phía sau nàng, Kiều Tử Mặc cũng nắm dùi cui trong tay, che ở trước người chúng tôi, thủ thế chờ đợi.

"U~" con chó nhỏ bị lãng quên hồi lâu bỗng nhiên bi bô kêu một tiếng, bốn chân ngăn ngắn hơi gập, kề sát ở trên bàn, so với hình dạng tròn vo lúc trước, càng như là một tấm thảm lông, cũng khó trách An Nhiên sẽ nhận lầm nó, dáng vẻ cảnh giác này, là đang sợ hãi?

Vừa ngốc lại vừa nhát gan, thật không biết An Nhiên vừa ý nó điểm nào.

Cười khinh bỉ một tiếng, tôi đưa tay vỗ vỗ đầu của nó; nó lại kêu một tiếng, có vẻ hơi... hưng phấn?

Lúc này, cửa điện tử rốt cục không chịu nổi mãnh liệt va chạm liên tiếp, rên rỉ một tiếng, một bóng người xuất hiện từ bên trong, mép tường liên tiếp rạn nứt, một giây sau, ầm ầm đổ xuống đất, từ bên trong kho hàng đen kịt kia hiện ra một "người".

Nói nó là "người" nhưng không hẳn vậy: Thân hình của nó cùng người thường giống nhau như đúc, màu da vàng như nghệ, trên cổ có một vết thương máu thịt be bét, nhìn từ hình dạng và độ sâu cạn, là bị lực lớn cắn rồi lôi kéo đi một tảng lớn máu thịt dẫn đến ngoại thương, ngoài ra vẫn có thể nhìn ra hình dạng nó khi còn sống— đó hẳn là một người phụ nữ có sắc đẹp.

Chỉ là hiện tại, nó đã là một con xác sống không có ý thức.

Tôi xem miệng vết thương của nó máu tươi còn chưa bắt đầu biến thành đen, quần áo chỉnh tề, da thịt vẫn chưa mục nát, hẳn là biến thành xác sống không lâu, thậm chí có thể giả thiết, lúc nó bị giam vào kho chứa đồ, vẫn còn có ý nghĩ của con người.

Ha, nghĩ đến đây, tôi dường như có thể nhìn thấy từ trong mắt của nó một nét không cam lòng và oán hận.

Nó nhìn chằm chằm chúng tôi, bên trong hốc mắt trắng bệch dường như xuất hiện một chút màu mực, trầm thấp mà rống lên một tiếng, đánh tới phía chúng tôi, động tác mãnh liệt, không ngờ lại vượt xa xác sống lúc trước chúng tôi gặp.

Kiều Tử Mặc cười thầm một tiếng, đang muốn nghênh đón, xác sống kia bỗng nhiên hét thảm một tiếng, từ trên đầu nó bốc lên tia lửa điện, đùng đùng vang vọng, chấn động đến mức nó co giật từng trận, gương mặt vàng như nghệ vặn vẹo, thực khủng bố.

Hai người kia đều là bị điện quang đột nhiên xuất hiện này sợ giật mình, ngay cả tôi cũng sửng sốt trong nháy mắt, lần theo sóng năng lượng vừa nãy, tôi quay đầu lại, liền nhìn thấy con chó nhỏ ngu xuẩn kia lè lưỡi thở dốc, nó phát hiện tôi nhìn, lập tức kêu với tôi một tiếng, ngoắc ngoắc cái đuôi vui mừng.

Dị năng sấm sét? Dị năng giả là... một con chó?

Tôi liếc xác sống ngã xuống đất không ngừng co giật, lại nhìn nhìn con chó nhỏ dây dưa không ngớt trên người tôi, im lặng rủ mắt, đưa tay nhẹ vuốt ve lông nó.

"Làm tốt lắm." Nghe thấy tôi dịu dàng nhỏ nhẹ khen nó, An Nhiên đầu tiên là không thể tin tưởng trợn to mắt, sau đó cũng vỗ vỗ đầu của nó, động tác giống y hệt ban nãy vỗ về nha đầu kia, tôi không khỏi cong môi.

"Ồ! Con vật nhỏ này biết đánh sét phóng điện? Quá thần thông đi!" Kiều Tử Mặc ở một bên hô to gọi nhỏ, nhưng không thấy nàng có một xíu đố kị, tâm tính không tệ.

Động vật năng lực khác thường, đúng là có thể làm át chủ bài chiến thắng bất ngờ đây... tạm thời lưu lại đi.

Tôi liếc mắt con chó nhỏ được voi đòi tiên cọ cọ vào trong lồng ngực tôi, miễn cưỡng nhịn xuống kích động ném nó đi.