Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 1 - Chương 19: Tạ : NẢY SINH



Tiêu, không thấy.

Nhận thức này khiến đầu óc của tôi trống rỗng trong chốc lát, dường như trong nháy mắt quên suy nghĩ, quên hô hấp. Cho đến khi hai tay bắt đầu vô thức run rẩy, tôi mới giật mình hiểu ra, hiện tại không phải lúc sững sờ.

Tôi không muốn suy đoán nguyên nhân Tiêu mất tích hay là hiện tại nàng ở đâu, cũng không muốn nghĩ đến khả năng nàng gặp chuyện. Trong đầu tôi hỗn loạn vô cùng, theo bản năng phủ lên áo khoác, lảo đảo chạy ra ngoài.

Tôi không dám lớn tiếng gọi tên của nàng, thậm chí không dám phát sinh tiếng vang quá lớn, bởi vì rất có thể đánh rắn động cỏ, kích động đến hắc thủ* ẩn núp ở trong tối. Tôi thử an ủi mình, có thể nàng chỉ là đi ra ngoài một chút, có thể nàng.... nhưng mà, cho dù tôi kiến thiết tâm lý như thế nào đi chăng nữa, loại hoang mang kia lại như mầm độc xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, đi theo tôi ra tiền viện yên tĩnh như không có ai, dần dần nghiền nát may mắn của tôi.

(*hắc thủ: bàn tay đen, bàn tay gây tội ác.)

Tôi quả thực không thể nào tưởng tượng được, ở cái nơi tràn ngập nguy hiểm và cạm bẫy này, một cô gái trẻ tuổi mảnh mai, một đôi tay mềm mại nắm quen dao giải phẫu, phải làm sao đối địch với vô số hắc ám không rõ?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lo sợ không yên, càng nhiều là đau đớn như bị một lưỡi dao sắc bén xẹt qua.

Tiêu, cô ở đâu?

Bất tri bất giác chạy tới gần cánh rừng trong hậu viện, nơi đó là một mảnh đất trống, chính là nơi chạng vạng ngày hôm qua chúng tôi dùng cơm, tôi còn nhớ nàng săn sóc múc cho tôi một chén canh, bát sứ thô màu xanh thẫm khiến cho ngón tay thon dài của nàng càng thêm trơn bóng như ngọc. Tôi lẳng lặng mà nhớ lại, vậy mà có thể nhớ rõ mỗi một chi tiết nhỏ, giống như có người dùng bút khắc tất cả những thứ này vào trong tâm trí tôi, trông rất sống động, rõ ràng trước mắt.

Bỗng nhiên, tôi thấy ống khói từ trong phòng bếp bốc lên lượn lờ, có người đang nấu cơm sao?

Không chờ tôi tỉnh táo lại, một bóng người cao gầy xinh đẹp đẩy cửa phòng bếp đi ra, tôi không thể tin tưởng dụi dụi con mắt. Vậy mà là Tiêu!

Không suy nghĩ nhiều, tay chân hành động theo ý nghĩ trong lòng, tôi chạy đi thật nhanh về phía bóng người kia, lúc nàng kinh ngạc nhướng mày, ôm chặt lấy nàng. Ôm eo nàng thật chặt, xác định giai nhân trong lồng ngực là chân thực tồn tại mà không phải huyễn ảnh tôi nghĩ ra, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn, viền mắt bỗng dưng chua xót: "Tiêu, cô không có chuyện gì... Quá tốt rồi..."

Mặc cho tôi ôm, giọng nói của nàng vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ: "Làm sao vậy?". Lúc này tôi mới phát giác chính mình đường đột, nhưng không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi, càng vùi đầu vào lòng nàng hơn, chờ cái cảm giác muốn khóc chủ động biến mất, rầu rĩ nói: "Tôi tỉnh lại không thấy cô, còn tưởng rằng..."

"A," nàng vỗ vỗ đầu tôi, giọng nói có chút ý cười, càng thêm nhu tình như nước "Giống như đứa bé."

Hình như là cảm nhận được tâm tình của tôi, nàng không nói thêm gì, chỉ nhấc lên cánh tay, cho tôi nhìn cái khay nàng bưng trong tay: "Được rồi, nhanh đi rửa mặt, sau đó tới ăn bữa sáng, ngoan."

"Tôi..." Tôi ôm vòng eo mềm mại của nàng, bỗng nhiên không muốn buông tay.

"Chà chà, sáng sớm đã nhiệt tình như thế". Tiếng chế nhạo của Lư Tiểu Lục bỗng nhiên truyền đến từ sau lưng Tiêu, làm tôi giật cả mình. "Chị Mộc, có một câu là nói thế nào nhỉ?"

Phía sau nàng là Mộc Tiểu Quả hai tay nâng một cái khay khác, oán trách mà nhìn nàng, lắc đầu một cái không nói gì.

"Ồ, em nhớ rồi, gọi là bạch, nhật, tuyên, dâm nha~" Lư Tiểu Lục cười đến ám muội.

"Tuyên cái tổ tông nhà cô!" Giọng nói của Mặc Mặc thành công giải cứu tôi khỏi quẫn bách, chỉ thấy nàng vừa hoạt động tứ chi, vừa lau đi nước mắt bên khóe mắt vì ngáp mà ra, khinh thường nói. "Ngữ văn tiểu học của cô là giáo viên thể dục dạy sao? Không biết dùng hình dung từ cũng đừng khoe khoang mù quáng, để mọi người đều biết bí mật cô không có văn hóa, sau này gặp lại biết bao lúng túng! Cô nói có đúng hay không?". Dường như không thấy Lư Tiểu Lục tức giận đến mặt tái mét, nàng hất hất cằm với Mộc Tiểu Quả đằng sau, "Bữa sáng ăn cái gì nhỉ? Mau mau bưng lên, sắp chết đói..."

Nàng trừng tôi một cái, tức giận từ trong lỗ mũi "hừm" một tiếng, ngồi bẹp ở trên băng đá, chống cằm tự lẩm bẩm: "Tôi nói khu nhà nhỏ này của các cô cũng không tệ, thế giới tận thế mấy ngày nay, lần đầu tiên tôi ngủ ngon như thế, ngay cả mơ cũng không có. Có phải là phong thủy có điểm đặc biệt gì đó không?" Nàng cực kỳ nghiêm túc hỏi thăm Lư Tiểu Lục đang thở hồng hộc, lại thấy người phía sau thoáng biến sắc, nghiêng đầu sang chỗ khác không nói lời nào.

"Cô cả nghĩ quá rồi, khả năng là ban ngày đi đường quá mệt, đâu có như tốt như cô nói ~ ha ha ~" Mộc Tiểu Quả đi ra hòa giải, đặt cháo rau xanh trên khay tới trước mắt nàng, cười hỏi, "Lát nữa phải xuất phát à? Định đi đâu vậy?"

Trước mắt có đồ ăn, sự chú ý của Mặc Mặc lập tức bị dời đi, cũng không cố truy cứu vẻ mặt kỳ quái của hai người, nuốt một ngụm lớn cháo, ngắt ngứ trả lời: "Ừm... thành phố B... chà chà, cháo không tệ ~ "

Đề tài bị dời đi vô cùng gượng gạo, vẻ mặt cũng không tự nhiên, đến cùng bọn họ đang lưu tâm cái gì, hay là ẩn giấu cái gì? Có liên quan gì tới việc sáng sớm Tiêu biến mất nhất thời hay không?

Tôi lén lút liếc mắt dò xét Tiêu một chút, dường như nàng cảm giác được, quay mặt lại nở nụ cười dịu dàng với tôi, tôi cuống quít dời mắt, cúi đầu làm bộ chăm chú húp cháo, mặt so với món cháo bốc hơi nóng trong bát còn bỏng hơn mấy phần.

Dùng qua bữa sáng, thu thập xong bọc hành lý, hữu nghị chào từ biệt với hai người, chúng tôi lại bước lên hành trình dài đằng đẵng.

Qua một buổi tối nghỉ ngơi, tôi thấy trạng thái tinh thần của mình khá hơn hai ngày trước nhiều, điều này cũng phải quy công cho hai bữa ăn đêm qua và sáng nay. Đối với hai người Vân Tử Chương và Giang Nguyệt Niên chưa từng xuất hiện, Mộc Tiểu Quả giải thích là bọn họ đã rời đi trước khi chúng tôi tỉnh lại, đi vô cùng vội vàng, như là có chuyện gì gấp, các nàng cũng không có giữ lại.

Nhớ tới viên sô cô la bí ẩn còn có nụ cười hạnh phúc của một nhà Thạch Doanh, tâm tình của tôi lắng xuống, không còn suy nghĩ nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn cảnh phố sá xẹt qua ngoài cửa sổ, thảm thực vật dù tươi tốt hay úa tàn, liên miên liên miên chiếm cứ hai bên đường lớn, diễn lại chu kỳ sinh trưởng trùng lặp mà đơn điệu.

Xem ra bây giờ, sinh ra làm người lại có lạc thú gì đây? Có thể là biến thành một bộ xác chết di động không có tư tưởng không có tình cảm; có thể là người hi sinh người thất bại bị hãm hại, bị lợi dụng, bị tàn sát, bị nuốt; cũng có thể là biến thành một kẻ mạnh, kẻ điều khiển không có chân tâm không có đạo nghĩa bị tư dục chi phối...

Nếu là như vậy, tôi tình nguyện trở thành một cái cây, yên lặng mà ẩn ở một góc, không tranh không đấu, không ầm ĩ ồn ào, mọc rễ, nẩy mầm, nở hoa, kết quả, mỗi năm một lần úa một lần tươi, sau đó vào một ngày nào đó lẳng lặng mà khô héo, chết đi, linh hồn tiêu tan với tự nhiên, chất dinh dưỡng trả lại đất rộng. Một đời như vậy, ai có thể nói không phải một loại vui sướng đơn giản mà yên ổn đây?

"Đang suy nghĩ gì?" Tôi quay đầu, hai tay Tiêu đỡ tay lái, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước, khóe miệng hững hờ cong lên, cất giấu mấy phần gợi cảm lười biếng.

Tôi nghiêng đầu: "... Không có gì."

"Ừ." Một quả táo tròn vo đỏ hồng lăn đến trên đùi, tươi mới như mang theo sương sớm mới hái xuống từ đầu cành cây.

"Đây là?" Tôi đưa nó tiến đến mũi nhẹ ngửi một lần, hương quả nhàn nhạt để tâm tình người ta cũng sung sướng lên.

"Mộc tiểu thư và Lư tiểu thư tạ lễ." Tiêu liếc mắt nhìn tôi một chút, cười đến vô cùng động lòng "Ăn thoải mái, còn có rất nhiều."

Ồ? Không thấy được các nàng còn có một mặt nhiệt tình như vậy... Lẽ nào là tôi trách sai các nàng?

Cũng đúng, nào có nhiều người mưu mô gây rối như vậy đâu?

Sống ở tận thế, hai cô gái nhà lành muốn sống sót cỡ nào khó khăn.

Nghĩ như vậy, cũng thoải mái đối với hành vi kỳ quái của các nàng.

"Răng rắc —" tôi cắn xuống quả táo một miếng, nước chua ngọt tràn đầy khoang miệng, vị tốt hơn hẳn so với quả táo tôi từng ăn trước đây. Mộc Tiểu Quả thật là lợi hại, có thể bồi dưỡng ra hoa quả ăn ngon như vậy, nếu như là ở trước tận thế, nhất định có thể trở thành người trồng cây nhật tiến đấu kim (tài lộc dồi dào,kinh doanh phát đạt, mang lại thịnh vượng)... Đáng tiếc.

"Khụ, khụ khụ, " Mặc Mặc ngồi ở phía sau khẽ ho khan vài tiếng, làm như có thật nói với Ngô Phóng Ca vẫn giả làm người trong suốt: "Phóng Đãng Ca à, anh biết người ăn một mình bình thường đều có kết cục gì không?"

"Ừ, ừ?" Sắc mặt của Ngô Phóng Ca ửng đỏ, không biết là tức giận với cách gọi của nàng hay là xấu hổ với động tác bỗng nhiên tiến đến bên tai của nàng, giống như thiếu niên ngây thơ nhè nhẹ cúi thấp đầu, "Không, không biết..."

"Tôi nói cho anh biết nhé! Người ăn một mình, thường sẽ phải chịu thần đồ ăn nguyền rủa, bị chính đồ ăn mình độc chiếm nghẹn chết!" Mặc Mặc sâu kín nhìn chằm chằm quả táo trong tay tôi, không chút nào chú ý tới vẻ mặt của Ngô Phóng Ca, tiếp tục chém gió, "Người không muốn chia sẻ, là sẽ không có kết quả tốt!"

"Này này..." Tôi lườm một cái, đang muốn cầm quả táo trong tay bẻ thành hai nửa chia cho nàng, liền thấy tay phải Tiêu vung lên, ném hai quả táo ra sau, ném trúng đầu Mặc Mặc và Ngô Phóng Ca, sau đó mặt không hề cảm xúc mà lái xe, lạnh lùng quăng cho một câu, "Không cần cám ơn."

Tuy rằng bị đập trúng đầu, thế nhưng có phúc lợi ăn hoa quả chiến thắng tất cả hiềm khích, Mặc Mặc phớt lờ lau lau quả táo, bắt đầu từng ngụm từng ngụm mà gặm, ba hai cái gặm xong một quả táo đỏ to bằng bàn tay, chưa kịp lau miệng, trước mắt lại thêm một quả khác, nhìn theo, là Ngô Phóng Ca mặt mày cười ngây ngô: "Tôi tôi tôi, tôi không thích ăn táo, cho cô ăn đó."

Mặc Mặc tìm tòi nghiên cứu đánh giá hắn một lúc, khi hắn không kiềm được sắc mặt dần dần cứng ngắc lại thì đoạt lấy quả táo kia, cười híp mắt nói rằng: "Thần đồ ăn ca ngợi anh!" Lần thứ hai "răng rắc răng rắc" bắt đầu gặm.

Tôi từ bên trong kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt Ngô Phóng Ca chăm chú nhìn Mặc Mặc, tự nhiên nhớ tới cảnh tượng Mộc Tiểu Quả và Lư Tiểu Lục ở chung. Nhìn đến như vậy, các nàng quả nhiên là...quan hệ tình nhân sao?

Không phải tình thân, không phải tình bạn; không phải người nhà, không phải bạn thân... Mà là, người yêu ái mộ lẫn nhau.

Hai người....con gái.

Là nhất kiến chung tình, hay là lâu ngày sinh tình?

Là thanh mai trúc mã, hay là ngẫu nhiên tình cờ gặp gỡ?

Là oanh oanh liệt liệt thề non hẹn biển, hay là thanh thanh thản thản tế thủy trường lưu*?

(*Tế thủy trường lưu: Dòng sông nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút một.)

Các nàng có thể được cha mẹ của nhau tán thành sao? Được bạn bè xung quanh lý giải sao? Được mọi người trong xã hội tiếp nhận sao?

Quá nhiều vấn đề vắt ngang ở trong đầu tôi, nhưng đều không ngăn nổi một ánh mắt si triền của hai người. Tôi tin tưởng, mặc kệ phải đối mặt với mưa gió ra sao, các nàng nhất định là hết sức vui mừng. Ánh mắt đó, là yêu, là tín nhiệm.

Một phần tình cảm như vậy, cho dù ở trước tận thế, cũng đủ quý giá. Mà tôi, có thể có được tình cảm chân thành mà mỹ hảo như vậy hay không?

Tôi thoáng tưởng tượng hình ảnh mình và Mặc Mặc tay trong tay thâm tình nhìn nhau, sau lưng lập tức nổi lên một lớp da gà, nhưng khi tôi đổi đối tượng thành Tiêu...

Tôi che gò má, qua cửa kính xe phản quang lén lút nhìn chăm chăm gò má mỹ lệ của nàng, một trái tim như nai vàng ngơ ngác nhảy không ngừng — ngừng lại! Mau ngừng lại! Tạ An Nhiên, cái đứa ngốc này! Tại sao có thể ôm ấp ý nghĩ thế này với Tiêu! Nhanh quên mất đi! Quên mất đi...

Thế nhưng, thứ tình cảm này, không thể bị người khống chế, càng muốn quên, lại càng ngoan cố cắm rễ ở trong đầu, thỉnh thoảng trêu chọc bạn, ngoại trừ càng lõm càng sâu, không còn phương pháp khác.