Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 1 - Chương 8: Tiêu: NÃO TINH



Tôi không biết mình bị làm sao, trong đầu thật giống như bị người thả một cây đuốc, hừng hực thiêu đốt, trước mắt không nhìn thấy cái gì, ngay cả An Nhiên ở bên tai tôi lo lắng la lên cũng càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn dư lại sương trắng đầy mắt.

Đến khi tôi khôi phục ý thức lần nữa, đã qua hồi lâu, nhưng độ bén nhạy của thân thể tăng lên không ít, cho dù không mở mắt ra, không sử dụng tai, tôi vẫn có thể cảm thụ hoàn cảnh thông qua nhiệt độ ngoài cơ thể... giống như là, động vật máu lạnh chân chính.

Cảm giác được xung quanh có hơn ba nguồn nhiệt, tôi không có vội vã mở mắt ra, mà duy trì tần suất hô hấp như cũ, yên lặng xem biến đổi.

Nửa người trên của tôi đang bị một người ôm vào trong ngực, có một mùi nhàn nhạt thơm ngát của bột giặt, là mùi hương của An Nhiên; nửa người dưới được lót chút hàng dệt mềm mại, hẳn là áo khoác. . Truyện Đông Phương

Yên lòng, tôi bắt đầu kiểm tra tình hình thân thể của chính mình. Tôi không thể xác định là nguyên nhân gì dẫn đến hôn mê lần này. Nhưng tôi nghĩ, có quan hệ với cái viên não tinh xác sống An Nhiên đưa cho tôi. Tuy rằng lúc trước tôi cũng từng thu thập hai viên, nhưng đều đặt ở trong hộp kẹo, sau đó lúc làm thí nghiệm dùng mất rồi, chân chính thu nhận não tinh vào trong không gian, vẫn là lần đầu tiên, cũng chính là sau khi đưa nó vào không gian, tôi hôn mê bất tỉnh.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức tiến vào trong không gian qua ý thức, quả nhiên, nó phát sinh biến hóa.

Ban đầu, không gian của tôi bị bao phủ trong một mảnh sương mù dày đặc, phạm vi có thể nhìn cũng chừng một trăm mét vuông, xa hơn chút nữa, chính là nhìn thấy cũng sờ không được.

Bây giờ nhìn lại, không gian lại lớn hơn gấp đôi, ngoại trừ nơi trước kia chất đầy vật tư, ở bên cạnh lại bị mở ra một khu vực lớn trống không, mà vốn dĩ sương trắng sền sệt như có thực chất cũng giống như trở nên mỏng manh một chút, có thể nhìn thấy một ít viễn cảnh mơ hồ.

Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy một vầng sáng chiếu xuống mông lung mà mềm nhẹ, tuy rằng tôi không cảm giác được, nhưng tôi biết, thứ đó chắc chắn rất ấm áp, giống như là nhiệt độ mặt trời mang đến.

Kinh hỉ với biến hóa trong không gian, tôi híp mắt sưởi "mặt trời" một lúc, lại thoáng nhìn những thịt tươi không dễ bảo quản kia, chất thịt no đủ dồi dào, không hề có một chút dấu hiệu biến chất, lúc này tôi mới yên lòng. Dù có biến hóa, nhưng đồ vật trong không gian vẫn duy trì trạng thái lúc tiến vào.

Khi tôi đang hài lòng đánh giá dự trữ của chính mình thì bên tai lại vang lên tiếng bất hòa, kéo lại ý thức tự do trong không gian của tôi, tôi lẳng lặng mà nghe, không động đậy.

Đó là một giọng nam tương đối trẻ tuổi, sang sảng phấn chấn, như học sinh chưa từng đi vào xã hội: "Tạ tiểu thư, bằng hữu của cô không có sao chứ? Có cần chúng tôi hỗ trợ hay không?"

A, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. (khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyên gian trá thì cũng là trộm cắp)

Tôi không cho là đúng cười lạnh, chờ An Nhiên trả lời: Đứa nhỏ này đơn thuần như vậy, không hiểu một chút đạo lý lòng người hiểm ác, nếu không sửa lại tật xấu mềm lòng này, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện! Nhìn nàng hai lần đều ngây ngốc cứu người không quen biết, tôi liền biết, nàng là kiểu người hiền lành, tôi thưởng thức phẩm chất của nàng nhất, nhưng cũng lo lắng nhất điểm này. Ở tận thế, thứ thiện lương này thường là căn nguyên dưỡng thành quả đắng.

"Không cần, tôi sẽ chăm sóc tốt cô ấy." Nàng lạnh nhạt nói, ôm cánh tay của tôi rồi nắm thật chặt, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm: Cũng còn tốt, nàng vẫn hiểu được phòng bị người xa lạ.

"Tần đại ca, đã qua 15 phút, nhóm người Tưởng đại ca vẫn chưa về, các anh không phái người đi xem xem à?" Nàng chỉnh lại vật lót dưới người tôi, để tôi có thể nằm thoải mái chút, sau đó mở miệng hỏi.

"A, cô nói đúng lắm, " người đàn ông được gọi là Tần đại ca hồi đáp, "Tiểu Thang, cậu đi tới khúc quanh tiếp ứng một hồi, chúng tôi ở chỗ này nhìn chằm chằm máy quay, không sao đâu, đi!"

"Được...được rồi." Người đàn ông bị gọi đến tên bất đắc dĩ đáp một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cái người họ Tần này, giọng nói thật là có hơi quen tai. Tôi giật giật thân thể, nhưng lập tức bị An Nhiên phát hiện, nàng đưa tay vén lên tóc tôi, cúi đầu nhẹ nhàng nói rằng: "Tiêu, Tiêu... cô đã tỉnh chưa?" Hơi nóng thổi vào trên mặt tôi, ngứa, tôi không nhịn được run rẩy lông mi, rốt cục không giả bộ ngủ nữa, chậm rãi mở mắt ra.

Từ trong ánh mắt của nàng nhìn tôi, tôi thấy sắc mặt của mình hơi tái nhợt, mà màu đồng tử cũng càng ngày càng thâm thúy, nhìn kỹ lại, dường như xuất hiện một ít quầng sáng đỏ sẫm như ẩn như hiện.

"Tôi ngủ bao lâu?" Tôi nghe thấy giọng của mình bởi vì thiếu nước lâu mà trở nên khàn khàn, dây thanh khô khốc ma sát, mang theo nhè nhẹ đau đớn.

"Cô đã mê man gần một ngày, tôi lo lắng chết mất. Hiện giờ cảm thấy thế nào? Có nơi nào không thoải mái không? Có muốn uống nước không?" Nàng cẩn thận nâng tôi dậy, đưa qua một bình nước suối, săn sóc vặn ra cái nắp đưa tới gần bên miệng tôi.

"Tôi, tự mình làm..." Tôi hơi lúng túng tránh ra, khi còn bé cho dù sinh bệnh cũng chỉ một mình đờ ra ở trong phòng chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện, được người ân cần đưa nước uống như vậy vẫn là lần đầu tiên, cảm giác là lạ.

"Đừng cậy mạnh, để tôi chăm sóc cô, có được không?" Nàng cố chấp mà đưa nước tới bên miệng tôi, thái độ cứng rắn, động tác vẫn mềm nhẹ như cũ, tôi thấy không lay chuyển được nàng, đành thỏa hiệp.

Dòng nước mát ngọt ngào lướt qua nơi cổ họng, những đau nhói nhè nhẹ từ từ nhạt đi, tôi hắng giọng một tiếng, cảm thấy thoải mái rất nhiều, nàng lại hỏi tôi: "Có đói bụng không, chỗ này có chút bánh mì, ăn một ít chứ?" Nhìn túi đóng gói trong tay nàng, không phải đồ vật lúc trước chúng tôi kiếm được, cũng không thuộc về không gian, hẳn là sau đó kiếm được, hoặc là những người này cung cấp, có lẽ đứa nhỏ này không có nói ra trên người tôi có không gian.

Tôi lắc lắc đầu, từ chối ý tốt của nàng "Không cần, tôi không có khẩu vị." Nhắc tới cũng kỳ quái, trước kia mỗi ngày tôi đều muốn ăn vào một ít máu thịt tươi, bằng không thì sẽ giống xác sống mất đi lý trí, bởi vậy trong không gian dự trữ không ít thịt bò tươi và túi máu, lần này hôn mê một ngày lâu dài, lại không phát tác. Cũng là tác dụng của viên não tinh xác sống sao? Xem ra, nó không chỉ có thể khiến không gian tiến hóa, mà còn có thể trợ giúp tôi ức chế thèm ăn, đúng là vô cùng hữu dụng, chỉ là còn chưa phát hiện tác dụng phụ, sử dụng cần phải cẩn thận.

Vì tôi đưa nó đến không gian nên đã hấp thu trong lúc vô tình, việc này không phải mang ý nghĩa về sau loại tinh thể này tôi cũng không thể trực tiếp đưa vào không gian, mà phải có phương pháp bảo quản khác sao?

Vấn đề này cân nhắc một chốc không ra kết quả, tôi quyết định tạm gác lại ở một bên, ngược lại hỏi trong thời gian tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì.

Theo như lời An Nhiên nói, lúc đó tôi mất đi ý thức, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, bệnh trạng tương tự như khi nàng có dị năng, nghe thấy có xác sống tới gần, cho nên nàng cõng tôi đến phòng an ninh tương đối an toàn, gặp ngay phải một nhóm người lấy nơi này làm cứ điểm, mà chính bọn họ nói, lúc trước ở lầu ba sưu tầm đồ ăn thì động tĩnh quá lớn, dẫn tới rất nhiều xác sống, có một nhóm nhỏ dẫn ra xác sống đi lên lầu, bọn họ thì lại xuống lầu dưới chiếm giữ, tìm kiếm người sống sót qua máy quay.

Nghe lời giải thích không có sơ hở gì, nhưng tôi luôn cảm thấy những người này hình như ẩn giấu cái gì, dẫn ra xác sống? Sợ là bị ép làm mồi nhử đi.

Tôi liếc nhìn bốn tên đàn ông ngồi quây một chỗ hút thuốc, trong lòng liên thanh cười lạnh: Mấy khuôn mặt này, coi như hóa thành tro tôi đều sẽ không nhận sai, đây không phải là những kẻ đã từng đẩy tôi vào bầy xác sống đó sao?

Một, hai người, ba người, bốn người, cộng thêm vài khuôn mặt mới không nhận ra hết, còn thiếu một người, cũng là thủ phạm chính đưa tay đẩy ra, không sao, những người này, tôi đều sẽ không bỏ qua một ai.

Bọn họ thấy tôi tỉnh lại, lại thật ân cần tới gần hỏi han, mà tên đàn ông thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm rõ ràng là người cầm đầu nhưng lại dùng một loại ánh mắt cổ quái đánh giá tôi, điều này làm cho tôi rất không thoải mái, cũng bởi vậy vẻ mặt không hề dễ chịu. Có điều, đàn ông chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy, bạn càng tâng bốc hắn, hắn càng đối với bạn như quăng giày cũ; bạn xem thường hắn, nhưng lại sinh ra mị lực thanh tao lạ lùng, trái lại móc ra một sợi dây câu ở trong lòng hắn, trêu chọc tự tôn của hắn.

Nghe từng người bọn họ giới thiệu như quen thuộc, tôi biết đại khái thông tin vài người, tổng hợp sơ sơ một chút ở trong lòng, xem thường đối với họ lại nhiều hơn.

Người đàn ông dáng dấp thủ lĩnh tên Tần Tiên Nghị, là huấn luyện viên tập thể hình, tố chất thân thể vốn đã hơn người, sau tận thế đột nhiên sức lực lớn vô cùng, thế nên mới có thể chiếm được chức thủ lĩnh trong đoàn người tụ tập tạm thời này. Người đàn ông vẻ mặt gian giảo vóc dáng nhỏ bé tên là Phùng Dũng, thất nghiệp; sắc đảm ngập trời liên tục nhìn chằm chằm vào ngực tôi, người đàn ông tên gọi Chu Thiệu Quân, là tài xế xe vận tải; thanh niên cứng đầu cứng cổ nhiệt huyết tên gọi Vệ Sơ, là nghiên cứu sinh chưa ra trường; người đàn ông bị sai khiến đi ra ngoài tìm hiểu tình huống tên gọi Thang Kiện, viên chức công ty; cuối cùng, còn có một người đàn ông vốn là thành viên trong đoàn thể nhỏ của bọn họ, cũng là một người thức tỉnh dị năng duy nhất, tên là Tưởng Thiên, hắn dẫn theo một nhóm người khác đi lên tầng cao nhất, tìm kiếm máy bay trực thăng, tiện thể dẫn ra xác sống.

Tầng cao nhất của siêu thị này là một bãi đậu máy bay cỡ nhỏ, thường hay có phú hào sẽ đậu máy bay trực thăng ở chỗ này, bọn họ chính là đi thử vận may.

A, một số nguyên nhân, thực sự là đáng cân nhắc đây. Chỉ sợ tìm kiếm máy bay trực thăng mới là tiện thể nhỉ.

Đến cùng là cái gì giá trị khiến cho bọn họ không tiếc đánh đổi dẫn ra xác sống cũng phải trở lại lầu ba, trốn về phòng an ninh vậy? Tin tưởng đáp án chẳng mấy chốc sẽ công bố. Tôi cười cợt, cũng không để ý gì tới Chu Thiệu Quân vươn tay tới, mà chỉ màn hình giám thị: "Xem."

Nghe tôi nói xong, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm một loạt màn hình, tôi nghiêng đầu dựa vào vai An Nhiên, cảm thấy nàng cứng một hồi, tôi chỉ vờ không biết, kéo qua bàn tay của nàng, nhẹ nhàng viết xuống vài chữ.

Ban đầu nàng sợ ngứa co rụt tay, nhưng rất nhanh kịp hiểu ra, không chút biến sắc mà nặn nặn ngón tay của tôi, ý bảo nàng biết rồi--- cong lên khóe môi, tiện thể dắt tay nàng, ung dung thong thả mà thưởng thức.

Bàn tay của nàng cũng không lớn, ngón tay lại hết sức nhỏ dài, nhiệt độ lòng bàn tay làm tôi yêu thích không buông, sau khi tìm tòi nghiên cứu một hồi tầm mắt cũng dời đi.

"Là Tiểu Thang!" Cái người tên Phùng Dũng con mắt không lớn, thị lực ngược lại không tệ, thoáng cái đã nhìn thấy vấn đề, nhưng lá gan thực sự không đáng chú ý, chỉ vừa nhìn đã run cổ họng, dáng vẻ kinh hãi đến biến sắc, "Xác xác xác... xác sống!"

Trên màn hình, người đàn ông đang ra sức đá văng một con xác sống sau vai hắn, sắc mặt sợ hãi, mà phía sau hắn cách đó không xa, thình lình còn theo vài xác sống đang giương nanh múa vuốt.

Khóe mắt của tôi vẫn chú ý tới vẻ mặt mấy người khác, tên đàn ông phát hiện đầu tiên đó đã sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, sắc quỷ Chu Thiệu Quân sắc mặt trắng bệch, mà Tần Tiên Nghị đứng phía sau tôi thì sắc mặt âm trầm, không nói một lời, trong mắt lại là quyết tuyệt lạnh lùng. Tôi biết, Thang Kiện này đã bị bọn họ từ bỏ.

Xem từ phương hướng, những xác sống này là đi xuống từ trên lầu, xem ra đám người kia leo lên tầng cao nhất đi tìm cũng là lành ít dữ nhiều đây.

Tôi đang muốn mở miệng, thì nghe thấy nghiên cứu sinh chưa ra trường lớn tiếng chất vấn Tần Tiên Nghị 'làm sao bây giờ, có muốn đi cứu hắn hay không'. Quả nhiên là chủ nghĩa lý tưởng của người sống trong tháp ngà, thật muốn nhìn xem ngây thơ của ngươi bị đánh nát ra sao, tôi khẽ mỉm cười, không nói gì.

Tần Tiên Nghị cũng không phụ tôi chờ mong, chỉ là lạnh lùng liếc mắt Vệ Sơ một cái, lắc đầu thở dài nói: "Nhiều xác sống như vậy, cứu không được." Thực ra, cũng không phải hắn cứu không được, mà là canh bạc kia không có giá trị để hắn đánh cược tính mạng đi cứu thôi. Cũng không đủ lợi ích đánh động hắn, vì thế có thể trơ mắt nhìn hắn ta đi chết đi, Tần Tiên Nghị không bằng sửa tên thành Tần Tiện Nghi càng chính xác hơn.

Vệ Sơ kia đúng là vượt ra ngoài dự liệu của tôi, thấy thái độ của mọi người đều là việc không liên quan tới mình bàng quan hờ hững, cầm lấy côn bảo an liền xông ra ngoài... trẻ con mồm còn hôi sữa thì có vài phần tâm huyết, chỉ tiếc, hữu dũng vô mưu, đành chịu chết uổng.

Tôi kéo lại An Nhiên muốn ngăn cản hắn, lắc lắc đầu với nàng. Ánh mắt nàng tối sầm lại, nhưng ngoan ngoãn cúi thấp đầu xuống, không nói một lời.

Tôi không khỏi thầm thở dài một hơi: Nếu nói là Vệ Sơ kia ngây thơ không rành thế sự, đứa nhỏ ngốc bên cạnh tôi cũng không kém, may là lúc lòng thông cảm tràn lan ít nhiều biết chú ý tới trường hợp, cũng coi như nghe lời, bằng không, tôi thật sự lâm vào tình thế khó xử.

Làm bộ vô tình mà thoáng liếc màn hình hàng thứ hai, trong đó có một cái đang hiển thị vị trí lúc trước của tôi cùng An Nhiên, giá hàng trống trơn tỏ rõ chiến công giống như gió thu cuốn hết lá vàng của chúng tôi, nếu như tình cảnh này trùng hợp bị người có tâm tư thu vào tầm mắt, vậy chúng tôi liền không thể không lo lắng cho an nguy mình.

Cảm giác được ánh mắt xem xét và âm trầm lần thứ hai nhìn tôi, tôi không khỏi cười lạnh, ai là hoàng tước, còn chưa thể biết được đâu.

Cũng không lâu lắm, trong hành lang vang lên tiếng bước chân ngổn ngang, mấy tên đàn ông kia rõ ràng trở nên sốt sắng, Tần Tiên Nghị làm cái động tác tay, lặng lẽ đi tới cạnh cửa, bắp thịt trên cánh tay cứng lại, vận sức chờ đợi.

"Oành ——"một tiếng, cửa bị xô mở, là Vệ Sơ, trên vai còn gánh một người đàn ông hư thoát, chính là Thang Kiện.

Tần Tiên Nghị nhíu nhíu mày, đột nhiên đóng cửa lại, tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn Vệ Sơ, chất vấn: "Cậu mang hắn về làm cái gì? Nếu như đưa tới xác sống thì làm sao bây giờ?"

Đơn giản hai câu, nhưng khiến tim mỗi người đều lạnh, trong lời nói cũng lộ ra oán giận, mười mấy phút trước còn cùng nhau chuyện trò vui vẻ như bằng hữu, một giây sau liền có thể coi như phiền toái bỏ đi không để ý tới. A, nhân tính cỡ nào chân thực mà đáng ghê tởm.

Tôi nắm tay lại, tựa vào trên người An Nhiên xem cuộc vui, nàng muốn nói lại thôi, há miệng, cuối cùng vẫn trầm mặc không nói, tôi âm thầm gật gù: Ừ, có tiến bộ.

"Tôi đặc biệt cõng lấy hắn đi một vòng lớn, bỏ rơi chúng nó rồi mới trở về, anh yên tâm đi." Vệ Sơ thở hổn hển mấy hơi, lấy ra nước suối trên bàn uống mấy lần, lại đi đút nước giúp Thang Kiện tiều tụy không thể tả, cúi đầu nhẹ nhàng trả lời.

Tần Tiên Nghị vẫn nhíu chặt lông mày, hắn đẩy ra Vệ Sơ, tỉ mỉ kiểm tra xem Thang Kiện ý thức không quá tỉnh táo, đột nhiên biến sắc mặt: "Hắn bị thương!"

Mấy người vội vã đến xem bờ vai của hắn, quả nhiên có vết máu cào nát, vết thương dữ tợn, bốc ra nước mủ, nhìn thấy mà làm người buồn nôn.

Trái tim mới vừa thả lỏng lại lập tức nâng lên. Trải qua mấy ngày nay xác sống tấn công mọi người đều biết, loại vi khuẩn này truyền nhiễm cực nhanh, chỉ cần bị cào một cái, không tới 24h liền có thể biến thành xác chết di động mất đi ý thức.

"Hắn, hắn sắp biến thành xác sống!" Phùng Dũng lập tức cách khá xa xa, trên mặt sợ hãi cùng căm ghét dường như người nọ đã là xác sống.

Chu Thiệu Quân nín thở, mắng một tiếng, nhấc chân đá hắn trở mình."Anh!" Vệ Sơ không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, tức giận đứng lên muốn lý luận với hắn, lại nghe sau lưng "bộp bộp" vang một tiếng thật lớn, hắn lập tức quay đầu lại, không khỏi sững sờ tại chỗ.

Tần Tiên Nghị vứt băng ghế nhựa có chút biến hình trong tay, tàn nhẫn chợt lóe lên trong mắt, nói với hai người Chu Thiệu Quân: "Ném hắn đi."

Thang Kiện thoi thóp hiện giờ triệt để thành một bộ thi thể, đầu bị đập nát tan, khuôn mặt không giống trước, cũng nhìn không ra dáng dấp khi còn sống.

Đáng trào phúng chính là, đưa hắn lên đường cũng không phải xác sống hung tàn, mà là loài người hắn đã từng ỷ lại sau lưng.