Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 1 - Chương 9: Tạ : HOÀNG TƯỚC



So sánh với Vệ Sơ bị đả kích lớn, tôi khiếp sợ không chút nào kém hắn, nhưng bởi vì đang nắm lấy bàn tay lạnh như hàn ngọc mà lập tức tỉnh táo lại, không có manh động. Tay Tiêu vẫn luôn lạnh như thế, có phải là thể chất quá yếu không? Lúc có thời gian thì giúp nàng sưởi ấm vậy.

Tôi đang nghĩ ngợi, lại thấy sắc mặt của Vệ Sơ chuyển từ xanh sang hồng, gân xanh trên cổ đều phình lên, không nghĩ ngợi nhiều được, tôi buông ra tay Tiêu, đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn, lắc lắc đầu với hắn. Tôi biết hắn tức giận bất bình, thế nhưng hắn cũng không có thực lực chống lại Tần Tiên Nghị, nếu chọc giận tên đó, chỉ sợ kết cục đáng lo.

So sánh với mấy người kia, quả thực hắn cũng được coi là một thanh niên chính trực, thấy hắn như vậy, tôi có phần không đành lòng, lúc này mới quản chuyện vô bổ một lần.

Cũng may dù hắn kích động, nhưng rốt cuộc vẫn là một người rõ lí lẽ, thở hổn hển mấy hơi, hắn đột nhiên xoay người, ngồi xuống đất, hai tay siết thực chặt, cắn răng không nói lời nào.

Tôi thở dài một hơi, quay đầu nhìn Tiêu, nàng không còn dịu dàng nhìn tôi như lúc trước, mà là khoanh tay nhìn về phía Tần Tiên Nghị, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng: "Kỳ thực, hắn cơ bản có thể sống sót."

Cái gì?

Tôi và những người khác đều trợn to mắt nhìn nàng, nàng cười không nói, chỉ nhìn Tần Tiên Nghị đang hút thuốc.

Có lẽ là không chịu được nhiều con mắt nhìn chăm chăm như vậy, hắn thoáng bóp tắt tàn thuốc, giọng ồm ồm nói: "Người nào lại không biết bị thứ này cào một hồi sau sẽ bị nhiễm, chờ hắn biến thành xác sống, còn không bằng kịp lúc cho hắn thoải mái!"

Tiêu nghiêng đầu, nhàn nhạt nói rằng: "Nếu như ngay từ đầu giúp hắn xử lý vết thương, băng bó khử độc, tỷ lệ hắn sống sót có ít nhất 30%, " khi tất cả mọi người đều bị câu nói này dọa sợ thì lại ung dung thêm một câu, "Nếu như đổi lại là Tần tiên sinh ông, tỷ lệ tăng cường đến khoảng chừng 50%, đó là phán đoán bằng vào góc độ từ một bác sĩ chuyên ngành như tôi".

Sắc mặt Tần Tiên Nghị chuyển từ hồng sang xanh, giận dữ hét về phía nàng: "Tại sao cô không nói sớm!"

Tiêu liếc hắn một cái, dường như hàm chứa mấy phần xem thường: "Ông cho tôi cơ hội nói sao?"

Hắn như là giận dữ, rồi lại cố đè xuống lửa giận, lộ ra một vẻ mặt vặn vẹo, như cười mà không phải cười, rất là dữ tợn, thoáng nhìn màn hình theo dõi, đã có vài con xác sống đi qua chỗ ngoặt, đang chậm rãi hướng tới phòng an ninh, dự tính trong vòng khoảng ba phút có thể tìm tới vị trí chúng tôi.

Tôi thấy sắc mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm nghị, chộp lấy dùi cui sắp xếp cho bảo an bên trong một cái tủ, chỉ vào Tiêu cười gằn: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng tôi biết cô có một loại năng lực đặc biệt có thể mang theo lượng lớn vật tư, bắt đầu từ bây giờ, cô phụ trách thay chúng tôi bảo quản đồ vật, chúng tôi bảo đảm cô an toàn."

—thì ra là như vậy!

Việc làm ban nãy của tôi và Tiêu đều bị bọn họ thu vào tầm mắt, vì thế không tiếc đánh đổi cũng phải quay lại, chính là muốn lấy không gian di động này sao.

Như vậy, một nhóm người khác nữa đâu? Có phải là nảy sinh bất đồng hay không, sâu hơn chính là... mâu thuẫn khó có thể hòa giải?

Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Nếu tôi không đồng ý?"

Tần Tiên Nghị cười hừ một tiếng, bỗng nhiên chĩa dùi cui vào đầu tôi, lớn tiếng uy hiếp: "Vậy trước hết tao phế bỏ nó!" Hắn liếc tôi một cái, vô cùng khẳng định nói, "Tao biết chúng mày là bằng hữu, mày cũng không muốn nhìn thấy bạn mày chết trước mặt mày chứ?"

Tôi hơi buồn cười nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, ngoại trừ Vệ Sơ ra, hai người đàn ông khác cũng có dáng vẻ vô cùng tán thành quyết định này, bọn họ dựa vào cái gì cho rằng, tôi chỉ có thể mặc cho người xâu xé mà không có sức đánh trả chút nào?

Tuy rằng lực công kích của tôi không tính mạnh, nhưng phóng châm lửa và phi ít mảnh băng vẫn có thể chống cự một hồi. Bảo thủ như vậy, thật là khiến người ta không còn gì để nói.

Huấn luyện viên tập thể hình đầu toàn bắp thịt ơi, rồi cuối cùng ông sẽ bởi vì coi thường đối thủ mà té ngã xuống, tôi thầm cho hắn bản án.

"Được rồi, tôi đáp ứng ông." Ngoài dự liệu của tôi, Tiêu nghĩ vài giây liền đồng ý, mà tôi cho rằng ngay cả thời gian suy nghĩ ngắn ngủi đó cũng chỉ là cái danh nghĩa, "Nhưng ông phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể gây tổn thương tới cô ấy. Bằng không, tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là hối hận." Nàng mỉm cười rồi buông lời hung ác, khiến tất cả mọi người đều không nhịn được sững sờ.

Tôi hơi nghi hoặc, nhưng chỉ có thể chôn ở trong lòng, chờ có cơ hội thì hỏi lại. Dù sao, nàng tất nhiên là có đạo lý của nàng, hơn nữa, nàng sẽ không gây bất lợi cho tôi, chỉ cần tin chắc điều này đã đủ rồi.

Bị Tần Tiên Nghị giục giã, chúng tôi rời khỏi phòng an ninh rất nhanh, trong bốn nam nhân bao gồm cả Vệ Sơ đều trang bị dùi cui ở bên trong tủ, Vệ Sơ và Phùng Dũng ở mặt trước mở đường, Tần Tiên Nghị thì lại cùng Chu Thiệu Quân đi ở sau cùng phụ trách chặn hậu; tôi và Tiêu bị cưỡng chế ở chính giữa đội ngũ, gọi hoa mỹ là "chấp nhận bảo vệ", nhưng chúng tôi đều rõ ràng trong lòng, đây chẳng qua vì giám thị chúng tôi khỏi chạy trốn thôi.

Đoạn đường này đúng là gặp phải không ít xác sống, thậm chí không còn là một mình lao ra, mà bắt đầu có túm năm tụm ba kết bạn, hiển nhiên là theo mùi mà tới.

Cái người tên Phùng Dũng thực sự là phụ lòng cha mẹ đặt cho hắn cái tên, hai tay nắm vũ khí, nhưng sợ hãi rụt rè không dám lên trước, chỉ thiếu hét lên một tiếng trốn đến phía sau tôi và Tiêu; trái lại Vệ Sơ, người nam nhân nhìn có chút gầy yếu này, vung vẩy dùi cui uy thế hừng hực, giải quyết được vài con xác sống.

Sau khi chậm rì rì đi qua tầng thứ nhất xuất phát tới tầng thứ hai, có hai con xác sống động tác tương đối nhanh nhẹn một trái một phải đánh tới phía chúng tôi, Vệ Sơ đón lấy một con bên trái, Phùng Dũng thì lại dốc sức thể hiện cái gì gọi là "đồng đội ngu như heo", lùi về sau một bước dài, phá hoại phòng tuyến đội ngũ, triệt để đem tôi và Tiêu bại lộ trước mặt xác sống.

Tôi cả kinh, tay phải đã phản xạ có điều kiện chuẩn bị ngưng tụ ngọn lửa, trong tay đột nhiên bị siết một cái, đã bị Tiêu kéo nhanh chóng lùi về phía sau, Tần Tiên Nghị ở đằng sau chúng tôi gào thét một tiếng, cướp bước lên trước, một gậy gõ bẹp đầu xác sống kia.

Lại nhìn Vệ Sơ, dùi cui xuyên vào cổ họng con xác sống, hiểm hóc tránh ra móng vuốt nó chộp bừa tới, nhấc chân đạp văng nó, sau đó bổ một gậy vào đầu nó.

Hữu kinh vô hiểm ( bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm) mà giải quyết hai con xác sống, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Vệ Sơ nhìn áo khoác jacket bị cắt rách, trái tim vẫn còn đập sợ hãi; cái tên Phùng Dũng làm đào binh suýt chút nữa bán đồng đội lại kinh hãi chắp tay trước ngực, liên tục cầu xin.

Tần Tiên Nghị chỉ tiếc mài sắt không nên kim lườm hắn một cái, vẫn quyết định điều chỉnh, đuổi hắn ra sau, chính mình thì lại tiếp nhận vị trí ban đầu của hắn.

Đội ngũ tiếp tục tiến lên, tốc độ rõ ràng tăng lên, chỉ chốc lát sau liền tiến nhanh đến tầng thứ hai.

Tần Tiên Nghị trực tiếp dẫn đội ngũ đi tới nơi chất đống xe đạp điện, chỉ vào mấy chiếc quý nhất nói với Tiêu: "Thu chúng nó vào, nhanh!"

Tiêu lắc lắc đầu nói: "Không gian tồn trữ có hạn, nhiều nhất ba chiếc, nhiều hơn nữa thì không bỏ đồ ăn vào được."

Tuy rằng không biết không gian của Tiêu rộng ra sao, thế nhưng tôi khẳng định rộng hơn hẳn lời nàng nói, còn tại sao nàng từ chối yêu cầu của Tần Tiên Nghị, ngược lại tôi thật không hiểu.

Tần Tiên Nghị nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu một chút, nhưng thấy nàng thản nhiên nhìn lại thì đành chịu thua, vung tay lên: "Vậy thì lấy ba chiếc, rồi dỡ ra mấy bình điện dự bị."

Thu cẩn thận những thứ này, hắn lại không ngừng không nghỉ chỉ huy chúng tôi đi tầng ba.

Không ngoài dự đoán, tầng ba là thực phẩm và quầy hàng tươi sống, bốn người tạo hình quạt vây hai chúng tôi vào giữa, kề sát vào giá hàng, không ngừng mà thu lấy đồ ăn, cố gắng lựa chọn một ít đồ tiện mang theo và dự trữ.

Chỉ chốc lát sau, tôi phát hiện sắc mặt Tiêu trở nên tái nhợt, tuy rằng khi tôi gặp được nàng, màu da của nàng đã trắng nõn đến kỳ cục, thế nhưng vẫn không đến độ không còn chút màu máu giống như bây giờ.

Môi nàng biến sắc trở nên cực kì nhạt, thở dốc yếu ớt mà ngắn ngủi, ánh mắt sâu thẳm, tôi chăm chú nhìn tới, dường như nhìn thấy một quầng sáng đỏ đậm ẩn giấu sâu trong tròng mắt.

"Tiêu, cô bị làm sao vậy?" Tôi vội vàng đỡ lấy nàng, gấp giọng hỏi.

Mấy người kia cũng sốt sắng mà nhìn sang.

Nàng thở hổn hển vài lần, rồi mới nhẹ nhàng nói ra vài chữ: "Dị năng... sử dụng quá độ... có chút thoát lực, không, không có chuyện gì..."

— dáng dấp như vậy làm sao lại có thể nói là không có chuyện gì chứ?

Tôi thoáng liếc mấy tên đàn ông phía sau, không biết bọn họ có ý định gì, suy nghĩ mãi, vẫn cảm thấy trước tiên dẫn Tiêu đi tới nơi không người khá là thỏa đáng.

Vì vậy tôi bày ra vẻ mặt lo lắng nói: "Cô ấy có chút đau sinh lý, tôi muốn dẫn cô ấy đi phòng vệ sinh xử lý một chút."

May là mấy tên đàn ông không có đưa ra câu hỏi "Đau sinh lý là cái gì" và "Xử lý như thế nào", bằng không, tôi thực sự không biết nên giải thích như thế nào.

Dưới vẻ mặt do dự của Tần Tiên Nghị, tôi đỡ Tiêu trên vai, khẽ ôm eo nàng, vỗ bỏ bàn tay béo của Chu Thiệu Quân đưa tới, đỡ nàng chậm rãi di chuyển về phòng vệ sinh nữ ở tầng này.

Nhiều lần phản đối và cường điệu mãi, rốt cuộc bọn họ không có theo vào, mà cảnh giác canh giữ ở cửa, mở hé cửa, sợ chúng tôi chạy trốn.

Tôi nhún vai một cái, đỡ Tiêu tiến vào phòng riêng một người.

Tiêu vẫn luôn yên tĩnh như con rối hình người, mới vừa vào cửa thì đột nhiên biến mất ở trước mắt tôi, tôi sửng sốt một lát mới kịp hiểu ra: Cô ấy đây là... tiến vào không gian của chính mình sao?

Hóa ra không gian của nàng có thể đem bản thân đi vào được sao? Như vậy, có thể chứa đựng những người khác hay không đây? Nếu là như vậy, vào lúc gặp phải giây phút nguy hiểm, thì có thể trực tiếp trốn vào trong không gian sao?

Chỉ là không biết lối ra có cùng một vị trí hay không; tỉ lệ thời gian lại có tương đồng hay không đây?

Tôi suy nghĩ vô biên để giết thời gian, trong lòng lo lắng nhưng không có ý trì hoãn chút nào.

"Này, xong chưa thế?" Tần Tiên Nghị không nhịn được gõ gõ cửa phòng vệ sinh, "Lề rà lề rề, một lúc nữa xác sống đến rồi!"

"Giục cái gì mà giục!" Tôi bị tiếng nói của hắn làm cả kinh, phản xạ có điều kiện trả lời lại, "Lập tức xong rồi!"

Vừa dứt lời tôi liền hối hận rồi: Xong cái gì chứ? Còn không biết Tiêu đã xảy ra chuyện gì, khi nào có thể trở về đây... ngộ nhỡ bọn họ phá cửa xông vào thì làm sao bây giờ?

Mà so với sợ hãi bị phát hiện, lo lắng cho Tiêu còn nhiều hơn bất kể mọi cảm xúc.

Ngay lúc tôi gấp đến độ như nung như nấu, giống như con ruồi không đầu lởn vởn qua lại ở trong căn phòng một tấc vuông này, không ngờ rằng lúc ngẩng đầu lại va vào cái ôm hiện ra nhàn nhạt mùi nước hoa..... hả?

Tôi theo bản năng ngẩng đầu, môi dường như lướt qua một thứ mềm mại, nhất thời sững sờ tại chỗ, thật lâu không động đậy, bốn mắt nhìn nhau, kia là con mắt đẹp đẽ tĩnh mịch của Tiêu, cứ như thế yên lặng nhìn, giống như mọi thứ xung quanh đều không nhìn thấy, không nghe được.

Chỉ một thoáng hoảng hốt như vậy, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, tôi nghe tiếng đó gần trong gang tấc, hiển nhiên là bọn họ đã tiến vào bên trong, cách chúng tôi một cánh cửa.

Lúc này tôi mới tỉnh lại, cũng đã để ý cúi đầu xuống trước, tránh né ánh mắt trong trẻo long lanh hàm chứa ý cười của Tiêu, ngực đập "thình thịch", vội vã lùi một bước dài.

Lưng đột nhiên va vào ván cửa, cũng bất chấp đau đớn, vội vội vã vã hỏi nàng: "Tiêu, Tiêu..." Mới vừa lên tiếng thì lại nghĩ tới không thể quá lớn tiếng, nhỏ giọng lại, "Thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"

Lo lắng trỗi dậy, cũng đã quên lúng túng vừa nãy, kéo tay của nàng đánh giá trên dưới: "Sắc mặt tốt hơn một chút so với ban nãy... làm sao tay vẫn lạnh như vậy?" Tôi cũng không nghĩ nhiều, hai tay cầm lấy tay nàng, nhẹ chà xát và thổi hơi, "Tôi cho cô ấm áp."

Cảm thán chất da nàng nhẵn nhụi, lại phát hiện đỉnh đầu không còn tiếng động, tay tôi dừng một lát, mới nhớ tới xem phản ứng của nàng, đã thấy nàng hơi mím môi, chính là không hề chớp mắt nhìn tôi chăm chú, ánh mắt trầm tĩnh như nước, sâu trong đáy mắt cuồn cuộn tâm tình tôi xem không hiểu. Rất lâu sau đó tôi mới hiểu được, loại dịu dàng thầm lặng đó, là một hạt giống, gieo vào trong trái tim lẫn nhau, mọc rễ nảy mầm, một khi bị miễn cưỡng nhổ đi, chính là nỗi đau khó có thể chịu đựng.

"An Nhiên..." Nàng siết lại hai tay bị tôi ủ ở trong lòng bàn tay, nắm chặt tay tôi, kéo tôi chậm rãi tới gần nàng.

Đột nhiên, động tác của nàng hơi ngưng lại, ánh mắt toát ra một chút hơi lạnh, không chờ tôi kịp phản ứng, cửa bị một lực mạnh mẽ dội vào, đang lúc muốn đập về phía tôi, Tiêu một tay dùng sức, kéo tôi vào trong lòng nàng, nghiêng người chống đỡ cánh cửa kia, cũng không thấy nàng dùng sức như thế nào, mà lại một chưởng đẩy cửa ra thật xa.

"Bùm ——" "Bộp ——" "Ôi!" Một tiếng hét thảm, là Chu Thiệu Quân nỗ lực phá cửa bị đè ở bên dưới cánh cửa.

A, thực sự là đáng đời.

Tôi có chút hả hê cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng cũng không khỏi nghi hoặc: Tuy rằng mỗi dị năng giả hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cường tráng hơn trước đây một chút, bao gồm cả thể năng của tôi cũng khỏe hơn quá khứ không ít, nhưng mà sức mạnh của nàng cũng quá to lớn thì phải...

Nhìn Chu Thiệu Quân từ nãy đến giờ không cử động được người, tôi lắc lắc đầu đi ra ngoài cửa, nhưng đang lúc lướt qua hắn thì nghe thấy hắn bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ lợn, quay đầu nhìn lại, giày cao gót vằn báo màu tối của Tiêu đang hững hờ giẫm lên trên bàn tay của hắn, mà trên mặt nàng mang theo mỉm cười tao nhã, tựa như vừa đi qua chính là thảm đỏ Oscar.

Hự... chắc chắn rất đau? Tôi thế mà lại có chút thương hại đối với Chu Thiệu Quân. Đương nhiên, chỉ có một chút mà thôi.

Những người khác cũng làm như không nhìn thấy thảm trạng của hắn, Tần Tiên Nghị giả vờ giả vịt ho khan vài tiếng, tiến lên kéo hắn dậy, đầy mặt nghiêm túc nói rằng: "Không có chuyện gì thì..." Hắn còn chưa dứt lời, chúng tôi liền nghe thấy tiếng ồn rất lớn, như là âm thanh động cơ nổ, lại còn điếc tai hơn thứ đó. Đó là tiếng cánh máy bay trực thăng chuyển động.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Tiên Nghị, đã thấy sắc mặt hắn tái xanh, đẩy ra Chu Thiệu Quân bên người, nhào tới bên cửa sổ phòng vệ sinh nữ, mở cửa sổ vươn người ra gắng sức nhìn xung quanh, sau chốc lát, chỉ thấy hắn căm hận nện một quyền vào trên cạnh cửa, đập lõm cạnh cửa, sau đó mắng một tiếng: "Con chó Tưởng Thiên lại chỉ quan tâm bản thân, một mình chạy trốn!", hắn quay đầu lại hô to với chúng tôi, "Mau đuổi theo!"

Mọi người không hiểu ra sao mà nhìn bóng người hắn chạy nhanh ra ngoài, cũng đi theo, bởi vì vị trí, tôi và Tiêu rơi sau cùng đội ngũ. Vọt xuống theo hắn qua con đường cũ, lúc đi qua hành lang tầng hai và tầng ba, tôi rõ ràng cảm giác Tiêu dừng lại phía sau.

Nhận ra được nàng không có đi theo, tôi lập tức muốn quay đầu lại, nhưng bên tai lại có hơi thở nhè nhẹ phất qua, túi áo bên của tôi hơi động, giống như bị bỏ vào món đồ gì.

Nghiêng đầu nhìn gò má xinh đẹp của Tiêu, cùng nàng duy trì tốc độ đồng hành không nhanh không chậm đi về phía trước, dù sao mấy tên đàn ông phía trước đã chạy không còn bóng, tôi tò mò hỏi: "Là cái gì?"

Tiêu móc ra khăn ướt từ trong túi, tỉ mỉ lau chùi mỗi một ngón tay, nhàn nhạt trả lời: "Não tinh xác sống."

"Có ích lợi gì?" Tôi thuận miệng hỏi, trong đầu lại không đúng lúc hiện lên quá trình Tiêu lấy ra não tinh, lại liên hệ tới động tác nàng lau tay, sắc mặt không khỏi trắng bệch, não tinh bị nhét vào túi áo, đã rửa sạch qua hay chưa?

Tôi không dám đi suy đoán đáp án.

Khi chúng tôi đẩy ra cửa lớn siêu thị đi ra bên ngoài quảng trường, thấy một chiếc máy bay trực thăng dân dụng băng qua tầng cao nhất của siêu thị bay đi hướng xa xa. Từ cạnh cửa hé mở, có thể nhìn thấy bên trong ngồi mấy người, nữ có nam có, khiến người chú ý nhất là một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, hắn vẫn nhìn phía mặt đất, vẻ mặt khó hiểu.

Theo ánh mắt của hắn, tôi thấy Tiêu ở phía sau với một vẻ mặt sâu xa. Bỗng dưng, nàng duỗi ra ngón cái để ở động mạch cổ, từ bên trái vẽ thẳng đến phía bên phải, nụ cười như hoa bách hợp xán lạn thuần mỹ, cái động tác tay đó, lại tràn ngập sát khí uy nghiêm đáng sợ.

Mặc dù nàng ngẩng đầu nhìn máy bay trực thăng bay càng ngày càng xa, dung nhan thanh mị* hoàn toàn là hàn ý lạnh thấu xương, khiến người ta đột nhiên sinh ra một loại ảo giác nàng đang nhìn xuống thiên hạ.

(*thanh mị = tươi đẹp mà quyến rũ.)

"Tiêu..." Bỗng cảm thấy hoảng hốt, tôi trầm thấp gọi nàng, nàng đáp một tiếng, quay mặt lại nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa, ý cười điềm đạm, cùng dáng vẻ lúc nãy như hai người khác nhau.

Đến tột cùng người nào mới thật sự là nàng?

Hay cũng chỉ là một mặt của nàng mà thôi...