Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 24: Tiêu : NHÂN TÍNH HAI MẶT (HẠ)



Tôi không tiếp tục nhìn Tăng Nhu nữa, cũng không quan tâm trong ánh mắt của nàng có chứa sự thù hận hay không, việc này cùng tôi lại có quan hệ gì đây?

Chỉ cần nàng không uy hiếp đến An Nhiên, dù cho ở trước mặt tôi giết sạch những người này, tôi cũng sẽ không có chút thay đổi sắc mặt.

Đang khử trùng cho dao giải phẫu, Cát Tân Bồi đi tới, thoáng nhìn Tăng Nhu được thu xếp ở trên đệm lót, lo âu hỏi: "Tiểu Nhu, cháu không sao chứ?"

"Không chết được." Tôi liếc nhìn bên hông hắn, cây súng lục kia đã không thấy, trong lòng không khỏi cười lạnh: Không biết lúc nãy vị tiên sinh "tay súng thiện xạ" này có ngộ thương hay thậm chí ngộ sát đồng bạn không đây?

"Cô là bác sĩ?" Hắn thăm dò cái trán của Tăng Nhu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm hòm giải phẫu của tôi.

"Tôi đã từng... là một bác sĩ ngoại khoa." Tôi nghe thấy giọng mình bình thản vang lên, trên mặt cũng không tự chủ được mà treo lên mỉm cười không chê vào đâu được, nhưng trong lòng có một gương mặt dữ tợn cười quái dị đang trào phúng: Bác sĩ, ngươi xứng sao?

Lẽ nào ngươi đã quên, ngươi đã sớm không phải Tiêu Minh Dạng hành y tế thế, cứu người kia... Ngươi bây giờ, chỉ là một con quái vật dựa vào máu tươi kéo dài hơi tàn mà thôi.

Thu liễm ý trào phúng bên môi, tôi nói ra suy đoán của mình với Cát Tân Bồi, sau khi hắn nghe xong liền ngồi không yên, vẻ mặt sốt sắng mà đi tìm tâm phúc của hắn thương nghị cái gì, tôi thấy những người đó hoàn toàn biến sắc, như có tầm mắt quét tới, sau đó liền như có như không ở trong đám người đánh giá. Xem ra, trò hay liền sắp trình diễn.

Một bên khác, Kiều Tử Mặc cùng Ngô Phóng Ca bước nhanh tới, người trước sắc mặt ửng đỏ, người sau trên mặt thì lưu lại dấu bàn tay rõ rành rành, chỉ là vẻ mặt khác thường, nhưng không có bị thương, về phần giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì thú vị, cũng không ở trong phạm vi tôi quan tâm.

Nhìn thấy hai người hoàn hảo không chút tổn hại, An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Kiều Tử Mặc hỏi han ân cần, nhưng rất săn sóc tránh đi nét mặt không tự nhiên của hai người, chỉ căn dặn họ cẩn thận.

Nàng ở trong túi lật qua lật lại, tìm ra một viên kẹo trái cây, xé ra giấy gói kẹo đút cho thằng bé Tiểu Hưng kia, tôi chú ý tới ánh mắt Tăng Nhu tối sầm lại, nhưng chỉ là nhấp một miếng nước khoáng An Nhiên cho nàng, cúi đầu, mặc cho tóc mái rơi lả tả che khuất vẻ mặt nàng.

Tôi có thể chữa khỏi vết thương trên thân thể nàng, thế nhưng vết thương trong lòng nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng tự tu bổ, chỗ trống lấp không được, nếu không quan tâm đến nó, chỉ có thể có hai loại kết cục: Hoặc là, trong thời gian xóa nhòa, kết ra vảy giấu đầu hở đuôi, không đụng vào liền khỏi hẳn. Hoặc là, thối rữa sinh mủ trong lặng lẽ, vào một thời khắc nào đó triệt để phát tác, không có đường lui nữa.

Sau cơn hỗn loạn kiểm lại nhân số một hồi, tổng cộng năm mươi bảy người, trong đó có bảy người trực tiếp hoặc là gián tiếp tiếp xúc qua nước mưa đã biến thành xác sống, mười hai người trở thành vong hồn dưới mồm xác sống, năm người thì lại bỏ mình bên trong đạn lạc, cũng chính là chết trong tay cái gọi là đồng bạn. Trừ bốn người chúng tôi ra, trong những người may mắn sống sót, còn có một vài người bị đạn ngộ thương, bị xác sống cào thương, cùng với đã từng tiếp xúc qua nước mưa mà tạm thời không có phát tác.

Xác sống bị đánh bại và thi thể người chết chất đống ở giữa phòng họp, trong đó có Hồng Uyển Lan người phụ nữ sức mạnh mà Tăng Nhu nhắc qua, mà dị năng giả nham thạch mà con bé từng nhắc đến thì lại ở trong bầu không khí yên lặng trang nghiêm bỗng dưng phát lực xây ra một gò đá to lớn vững vàng chắn ở trước cánh cửa duy nhất, ngăn chặn đường ra vào.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi dữ dội, sấm rền ầm ĩ, vẫn không tài nào che lấp được tiếng bàn luận trong phòng họp.

Bên trong tiếng ồn, Cát Tân Bồi rống to mệnh lệnh những người trên người có miệng vết thương và người dính qua nước mưa ra khỏi hàng.

Không có một người đứng ra.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng duy trì trầm mặc.

Tôi thoáng chú ý tới An Nhiên đang ôm lấy thằng bé cau mày nhìn về phía đống xác giữa sân, trên mặt đều là thương xót. Cái nhìn này, lại làm cho tôi hạ quyết tâm, đứa bé này, không lưu lại được.

Cát Tân Bồi hình như là thiếu kiên nhẫn, từ trong tay một tâm phúc đoạt lấy vũ khí, kéo chốt súng chỉ vào một người trong đó đầy mặt nghiêm túc cảnh cáo: "Vạt áo của anh vẫn ướt... thức thời thì tự mình đứng ra, chớ ép tôi động thủ!"

"Không phải là dầm chút mưa thôi sao? Làm gì mà chuyện bé xé ra to như thế nhỉ?" Người kia vẫn không rõ vì sao, thoáng nhìn mọi người xung quanh, cắn răng không chịu đi vào khuôn phép, nói vậy hắn cũng mơ hồ có dự cảm không lành.

"Đừng để tôi nói lần thứ hai! Ra khỏi hàng!" Cát Tân Bồi nã một phát súng lên trần nhà, bắn nổ một chiếc bóng đèn nhỏ khảm ở trong vách, tiếng vang bất chợt khiến đoàn người lập tức câm như hến, cũng đánh nát một tia may mắn cuối cùng của bọn họ.

Lúc người kia không cam lòng đứng dậy đi ra chính giữa, một người đàn ông khác đeo kính cầm trong tay khẩu súng lục vẻ mặt nghiêm nghị giải thích. "Người biến thành xác sống đều là tiếp xúc qua nước mưa, hơn nữa không loại trừ khả năng tiếp tục có người biến dị! Nếu như bên cạnh bạn có người từng tiếp xúc qua, có thể một giây sau hắn sẽ cắn vào cổ của bạn! Vì tính mệnh của chính mình an toàn, mọi người cần phải suy nghĩ cho kỹ! Là bao che lấp liếm, hay là đại nghĩa diệt thân!"

Hừ, đồ ngu... Nói hắn bắn tiếng đe dọa thì cũng không nhất thiết phải như vậy, nhưng mà, lời khuyên bảo có tính khiêu khích như vậy vừa ra, vốn là lòng người ly tán càng thêm sụp đổ, sức mạnh đoàn kết mà Cát Tân Bồi thật vất vả tích góp, nhưng bởi vì một câu nói này, dã tràng xe cát.

Nghe hắn nói xong, đám người quả thực bắt đầu rối loạn, một người phụ nữ trung niên lập tức chỉ vào người đàn ông bên cạnh lớn tiếng báo cáo: "Hắn! Hắn vừa nãy đi ra ngoài tắm rửa!" Người đàn ông chửi bới muốn kéo bà ta, lại bị hai người bên cạnh kiềm chế, trực tiếp kéo ra giữa sân.

Có một mở đầu này, càng ngày càng nhiều người bắt đầu dồn dập chỉ chứng lên người ở bên cạnh, cho dù là hoài nghi không xác định cũng phải làm như có thật mà nói thành sự thực, chỉ lo để lại tí ti cá lọt lưới uy hiếp đến tính mạng của mình, tựa như những người bị xác nhận kia ở trong mắt bọn họ đã sớm đã biến thành từng bộ từng bộ xác sống mất đi lý trí, mà không còn là đồng bạn từng sớm chiều ở chung.

A, nhân tính cỡ nào trào phúng, phàm là bất lợi với mình, đều phải thanh trừ; phàm là không giống với mình, đều là dị đoan; phàm là vô ích với mình, liền có thể mặc kệ. Chân thực lõa lồ ở trước mắt này so với xác sống hung tàn càng có thể khiến người bị thương máu me đầm đìa.

Bởi vũ lực cưỡng bức, lục tục có người đứng dậy, cuối cùng, tổng cộng gần mười người đứng giữa sân, đứng đối lập với hơn hai mươi người xung quanh; mà góc chúng tôi sáu người, bao gồm hai đứa bé bị xem nhẹ. Tình cảnh lúc nãy tuy rằng hỗn loạn, thế nhưng một màn An Nhiên ở sau lưng kết ra băng sương tất nhiên là rơi vào trong mắt người hữu tâm, nếu muốn lôi kéo lấy lòng chúng tôi thì cũng được, nếu là ấp ủ tâm tư xấu xa mưu đồ gây rối, tôi chắc chắn sẽ không lòng dạ mềm yếu.

Cát Tân Bồi từ trong đám người kiểm tra không có sai sót chọn ra một thuộc hạ tin tưởng được, giao cho hắn một chiếc chìa khóa, dặn dò hắn đi kho vũ khí chọn một ít súng ống, sau đó người đàn ông kia đi tới phía chúng tôi, nói là Cát Tân Bồi cũng cho phép chúng tôi đi chọn một hai món vũ khí, để ngừa vạn nhất.

Tôi tất nhiên sẽ không chối từ ý tốt của hắn, An Nhiên muốn chăm sóc hai đứa bé kia, Kiều Tử Mặc ở lại bảo vệ nàng, tôi liền dẫn theo Ngô Phóng Ca cùng đi kho vũ khí. Hình như Cát Tân Bồi ngầm đồng ý cho phép chúng tôi nhập bọn, nếu như hắn biết tôi chỉ là chuẩn bị cướp sạch kho vũ khí của hắn xong liền rời đi, hắn sẽ có phản ứng gì đây?

A, thật chờ mong vẻ mặt của hắn khi đó, nhất định là rất đặc sắc.

Kho vũ khí ở nơi sâu nhất hành lang tầng thứ hai, từ bên ngoài nhìn vào cũng không lớn, chỉ có một cánh cửa chống trộm bình thường.

Sau khi người đàn ông kia dùng chìa khoá mở cửa, xuất hiện một mặt tường bảo hiểm, thoạt nhìn là làm từ tấm thép hợp kim thấp phổ thông, độ dày không dưới 4 millimet, có thể nhận lấy sức chịu nén 345MPa, xem như là bố trí tương đối cao.

Hắn dùng thân thể che đậy bàn phím số trên mặt tường để nhập mật khẩu, tôi nghiêng tai nghe, hầu như có thể mô phỏng trình tự hắn ấn phím

"Kèn kẹt." Hắn mở ra cửa quay trên tường bảo hiểm, lộ ra lỗ thủng đen ngòm, tôi để Ngô Phóng Ca theo hắn đi vào chọn, tự mình đánh giá cấu tạo kho vũ khí. Suy cho cùng cũng chỉ là cái trấn nhỏ xa xôi, coi như vũ khí phân phối tiên tiến, cơ sở thiết bị khác không hẳn tốt, chỉ có khoảng hai cái máy thu hình phân bố bên trái phải ở kho vũ khí, trong nháy mắt tôi liền vạch ra con đường tiến lên có thể dễ dàng tránh khỏi camera giám sát.

Nhưng nghi vấn cũng đồng dạng hiện lên: Một trấn nhỏ mọi phương diện nhìn qua đều không tiên tiến, vì sao sẽ có vũ khí trang bị cao cấp như vậy? Phía sau có phải là có bí ẩn nào đó không muốn người biết? Có liên quan gì đến xác sống không đây?

Nhìn Ngô Phóng Ca vui rạo rực nhấc theo hai khẩu súng lục tinh xảo đi ra, tôi tạm thời đè xuống những nghi hoặc này, còn có chuyện quan trọng hơn so với việc điều tra rõ chân tướng đang chờ tôi.

Đi theo người đàn ông gánh bọc lớn vũ khí kia ra ngoài được nửa đường, tôi kiếm cớ đi nhà vệ sinh trở về đường cũ. Xuất phát từ một loại bệnh chung nào đó của đàn ông, hắn cười đánh giá tôi một hồi, đồng ý gật đầu, cùng Ngô Phóng Ca tiếp tục đi trở về.

Chờ bọn họ đi được xa, tôi tiện tay dỡ xuống khóa cửa chống trộm kia, dựa vào trí nhớ nhập mật khẩu, lúc chờ đợi mở khóa, tôi bất giác nghĩ đến, người đàn ông kia thật nên vui mừng khóa điện tử nơi này cũng không phải nghiệm chứng vân tay hoặc là một cái bộ phận thân thể nào đó trên người, bằng không, có lẽ tôi không có cách nào bảo đảm hắn sẽ toàn vẹn trở lại hội trường.

Sau tường bảo hiểm là một nhà kho hình dạng sào huyệt, vách ngăn kim loại dày đặc khiến gian phòng u ám tăng thêm mấy phần âm lãnh, nhìn qua loa vài lần, tôi cũng lười lựa chọn, đơn giản bỏ hết vũ khí trong tầm mắt vào trong không gian. Hấp thụ viên não tinh của Vân Tử Chương kia, hiệu suất vận dụng không gian đúng là tăng cao mấy lần.

Những vũ khí nóng này thường không thể tạo thành thương tổn trí mạng đối với xác sống, thế nhưng đối với dị năng giả thân thể máu thịt thì lại sát thương mạnh mẽ. Tôi mơ hồ cảm thấy, vào thời điểm dị năng giả càng ngày càng bộc lộ tài năng, đấu tranh và giết chóc mà chúng tôi phải đối mặt e rằng cũng không chỉ là với xác sống.

Dọn sạch kho vũ khí, khôi phục nguyên dạng toàn bộ, tôi nhanh chóng trở lại trong hội trường, thấy tôi không vật dư thừa, hai tay trống trơn đi vào, mấy người Cát Tân Bồi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp theo bắt đầu thảo luận. Chỉ cần tôi không nói, bọn họ cũng đoán không được trên người tôi có một không gian dung lượng thật lớn.

Mưa vẫn rơi, xuất phát từ cẩn thận, tất cả mọi người chỉ có thể ở tại trong hội trường.

Thi thể tập trung ở giữa sân trở nên cứng ngắc, vết hoen tử thi chậm rãi hiện ra ở mặt ngoài; trộn lẫn với xác sống tỏa ra mùi làm người buồn nôn, không có ai lưu ý, cũng không rảnh lưu ý. Có hai người bị xác sống cào thương bước lên gót chân biến dị, còn không kịp phát tác, một giây sau liền bị mưa đạn dày đặc bắn thành cái sàng.

Im lặng ngột ngạt lan tràn ở trong hội trường to lớn, yên lặng như tờ, yên tĩnh như chết.

Lúc thi thể xuất hiện tình trạng bụng bành trướng, mưa rơi thoáng giảm nhỏ đi một chút, Cát Tân Bồi phát hiện kho vũ khí bị cướp sạch một cách kỳ lạ, dù tức giận nhưng không hề có đầu mối, cũng từng hoài nghi tôi, nhưng không có chứng cứ.

Xuất phát từ kiêng kị đối với mấy người chúng tôi, hắn chỉ tăng cường lục soát các nơi, giám thị mọi người càng thêm nghiêm ngặt.

Mọi người đều đang yên lặng chờ đợi, nhưng lại không biết sắp nghênh đón là hậu quả gì, có thể là một phép màu với độ khả thi gần bằng không, cũng có thể là bước về phía vực thẳm hủy diệt linh hồn.

Thời gian loáng một cái đến ngày thứ ba, trên thi thể đã xuất hiện lưới mao mạch, mà ngoài cửa sổ hầu như có thể lờ mờ nhìn thấy ánh mặt trời bên trong hơi ẩm, lâu không trông thấy trời nắng, nhưng không người mừng rỡ.

Người bị chọn ra dựa sát vào nhau, như là một đám nhím sưởi ấm, xây cho mình tường lũy cũng không cho phép tới gần, thần sắc chết lặng giống như kẻ tù tội chờ đợi tuyên án. Dù cho cuối cùng bọn họ được chứng minh sẽ không biến thành xác sống, cũng không thể trở về quá khứ được nữa — không gì buồn hơn một trái tim đã chết.

Mưa tạnh rồi, thời điểm làm mọi người cho rằng có thể thở một hơi, xác sống biến mất hồi lâu mang theo sức mạnh mạnh mẽ hơn trước, tốc độ càng ngày càng nhanh nhẹn, quay đầu trở lại.