Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 32: Tạ: ĐI SĂN (THƯỢNG)



Xítttt... Cái cổ, có chút đau.

Tôi chậm rãi mở mắt ra, bình phục một hồi bởi vì thức dậy quá đột ngột mà tầm mắt đột nhiên đen ngòm, sau khi khôi phục ánh sáng, sờ sờ cái cổ dày đặc băng gạc, trên mu bàn tay còn lưu lại dấu vết truyền nước biển, trong cánh tay cũng có lỗ kim, tay chân vẫn còn có chút như nhũn ra, đầu óc thì lại tỉnh táo không ít.

Quan sát bốn phía một phen, không nhìn thấy Tăng Nhu, không nhìn thấy Mặc Mặc, cũng không có thấy Tiêu, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác cô quạnh.

Tăng Nhu không có đi theo chúng tôi tới khu B, dù sao thì cũng không có dị năng, tôi xin nhờ Đàm Lạc Khả sắp xếp cho con bé một công việc nhẹ nhàng, Tiêu cho nàng mấy khối não tinh, nàng rất thoải mái đáp ứng.

Tôi khó mà quên được, lúc Tăng Nhu đi theo một nhân viên khác ánh mắt có chút quyến luyến có chút u oán, trong lòng mềm nhũn, gần như đã muốn mở miệng lưu con bé lại, lời còn ở khóe miệng, tôi lập tức tỉnh táo lại, xoay người rời đi.

Đối với chuyện con bé đẩy mạnh Tiểu Hưng vào bầy xác sống kia, tôi đã sớm cho qua, đứng ở lập trường của con bé, tôi có thể lý giải tâm tình và lựa chọn của nó, nhưng chính vì như thế, tôi càng không thể mang theo nó rời đi.

Từ nơi này đến thành phố B, còn một khoảng cách rất dài, tôi không biết trên đường sẽ gặp phải cái gì, thậm chí tôi không dám hứa chắc mình có thể bình yên vô sự đến chỗ cần đến. Trong đội ngũ chúng tôi này, Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca đều có năng lực tự vệ, Tiêu chưa từng gây cản trở, tôi chỉ là cái gánh nặng có cũng được mà không có cũng được, nếu lại mang theo Tăng Nhu không hề có năng lực, tỷ lệ nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội.

Chí ít, ở đây, khả năng con bé sống tiếp so với đi theo chúng tôi lớn hơn rất nhiều, chỉ cần bảo đảm cái căn cứ này không có vấn đề gì lớn, chúng tôi liền rời khỏi.

Không có bữa tiệc nào không tàn, con bé tuy rằng còn non nớt, nhưng nó ắt phải học được kiên cường, tôi cũng như thế.

Tôi không thể cứ mãi thời thời khắc khắc dựa vào sức mạnh của Mặc Mặc, dựa vào trí lực của Tiêu, tôi không hi vọng trở thành gánh nặng của cả đội ngũ. Nhưng, dựa vào dị năng vô bổ của tôi, phải làm sao để trở thành một phần trợ lực hữu hiệu đây?

Nghĩ đến đây, tôi chán nản vén chăn lên chuẩn bị rời giường. Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có vài tiếng động rất nhỏ, khiến tôi khẩn trương tập trung nhìn tới, áo khoác sẫm màu bao lấy một bóng người gầy gò, đội mũ, trang phục hết sức khả nghi, nhưng trái tim đang lơ lửng của tôi lập tức thả lỏng lại, không biết tại sao, dù cho nàng ngụy trang tốt thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn có thể nhìn cái liền nhận ra, đây chính là Tiêu.

Loại trực giác gần như huyền diệu này làm tôi kiêu ngạo lại vừa thẹn thùng, ngọt ngào lại buồn phiền. Loáng thoáng hiện lên một ý nghĩ, chợt bị tôi rất nhanh áp chế lại.

"Tiêu, chị đã đi đâu vậy?" Tôi nhìn nàng, hỏi nhỏ. Cũng không phải hoài nghi, mà là lo lắng.

Nàng tựa hồ không ngờ rằng tôi đã tỉnh lại, trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia kinh ngạc, tay đang bỏ mũ xuống ngừng lại một lát, sau đó vung vẩy mái tóc dài, quay sang tôi khẽ mỉm cười: "Tôi thấy Tử Mặc đi ra ngoài, có chút không yên lòng nên cùng ra ngoài xem xem."

- - Mặc Mặc cái tên này, lại đi gây sự rồi?

Tôi vội vàng hỏi: "Vậy cậu ấy..."

Chỉ là lời còn chưa nói hết, liền nghe thấy tiếng cửa bị thô lỗ đẩy ra, một bóng người hùng hổ xông vào, thoáng cái nhảy tót nằm lên ghế, thở hồng hộc nói rằng: "Cái căn cứ rởm gì vậy chứ! Có còn nói đạo lý hay không! Dựa vào đâu mà không cho ta đi vào? Lại còn quyền hạn? Ta nhổ vào! Sao ta không biết có chuyện này! Khu A ghê gớm ha! Bà đây chả thèm đâu! Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Mắt chó coi thường người khác! Miệng chó không mọc được ngà voi! Chó, chó..." Hùng hùng hổ hổ mà gào lên một lúc, Mặc Mặc bị kẹt, không thể làm gì khác hơn là hậm hực đập bàn một cái, biểu đạt sự phẫn nộ của mình.

Tôi lắc lắc đầu, cũng không tiện nói cái gì, trong lòng cười thầm: Nhìn bộ dạng nàng như vậy, hiển nhiên là đi khu A gây sự không thành ngược lại bị người ta ngăn lại, đừng nói trả thù, ngay cả mặt của người ta cũng không thấy.

Vào lúc này, Mặc Mặc đang nổi nóng, phải nịnh nọt, cũng không thể lại trêu chọc tiểu ma vương này, bằng không thì nàng thật có thể nổi khùng!

Tôi hắng giọng một cái, nghiêm túc hỏi: "Làm sao vậy? Nói cho tớ nghe một chút nhé? Ai bắt nạt người gặp người thích, hoa gặp hoa nở Kiều đại tiểu thư của chúng ta? Tớ cần phải giáo huấn hắn!"

Nàng xì cười một tiếng, lại tức giận trừng mắt nhìn tôi một cái, mặt đầy ghét bỏ xua tay: "Được rồi được rồi, ngài đây thân thể nhỏ bé chưa tới hai lạng thịt, người quý báu mất chút máu liền hôn mê mấy tiếng, tôi cũng không dám nhờ ngài ra tay! Vẫn là yên phận nghỉ ngơi cho tôi đi! Tôi đỡ phải bận tâm tới ngài!" Tuy rằng nàng ngoài miệng chế giễu tôi, nhưng nét mặt thả lỏng không ít, trên mặt có ý cười, không còn vẻ buồn bực như lúc nãy nữa.

Tôi lúc này mới hỏi bóng hỏi gió: "Được! Tớ không ra tay được, nghe cậu nói một chút, giúp cậu phân tích thổ tào một chút vẫn là có thể làm được...Nói đi, đến cùng có chuyện gì?"

Mặc Mặc liếc tôi một cái, dáng vẻ có chút tức giận lại có chút chột dạ, cuối cùng vẫn là bị tôi nhìn chăm chăm không kìm được mà trả lời: "Ôi chao, còn không phải là vì cậu sao! Mấy cái tên đáng giết ngàn đao kia lại dám động dao ở trên cổ cậu, đó chính là động dao ở trên cổ bà đây, tớ làm sao nuốt được cục tức này? Đương nhiên phải đánh tới cửa đòi lại công đạo rồi!"

"Chẳng qua là kẻ địch khó chơi nên không thành công, đúng không?" Tôi liếc nàng một cái, đại khái đoán được chuyện trải qua.

"Ôi, chính là điểm ấy làm người tức giận! Gì mà khu A khu B, chế độ cấp bậc rõ ràng như thế cũng sắp theo kịp xã hội phong kiến rồi! Bọn họ đây là kỳ thị! Muốn gây nên dân phẫn mà!" Mặc Mặc hai chân vắt chéo, căm giận bất bình nói.

Tiêu đã đổi về nữ trang thoải mái khoanh tay liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Chỉ là không cho phép một mình cô đi vào thôi."

"Cái gì? Tại sao? Vả lại, làm sao cô biết?" Mặc Mặc bỗng nhiên quay đầu trừng nàng, hỏi.

Tiêu như không có chuyện gì xảy ra mà gẩy gẩy móng tay của mình, ung dung trả lời: "Bởi vì xung đột trước đó, cô đã bị đưa vào trong theo dõi, chỉ cần cô vừa tiến vào trong phạm vi khu A, sẽ bị đội tuần tra ngăn lại và mời ra khỏi khu vực khu A, để tránh cho cô tìm tới những người đó gây sự, phá hoại của cải và những người khác ở khu A. Việc này thật ra cũng là một cách khẳng định khác đối với năng lực của cô đấy, 'Ma Tinh tiểu thư' " Tiêu không đếm xỉa tới sắc mặt sầm xuống của Mặc Mặc, có chút trào phúng cười nói, "Về phần tôi làm sao biết... Bởi vì tôi luôn đi theo phía sau cô, nhìn thấy được."

Tiêu nhún vai xòe tay, sau đó trong khi sắc mặt của Mặc Mặc liên tục chuyển đổi thì nhìn qua đồng hồ đeo tay, cực kỳ tự nhiên nói sang chuyện khác: "Ừm, đã đến giờ dùng cơm thứ hai, đi nhà ăn xem thử đi. Không biết sẽ có chân gà muối không đây."

Sự chú ý Mặc Mặc lập tức bị ba chữ "Chân gà muối" mà Tiêu nhắc tới hấp dẫn, nàng phóng khoáng vỗ bàn một cái, nhìn tôi nói: "Tiểu An Tử! Ngủ lâu như vậy nhất định đói bụng! Đi nhà ăn thôi!"

Thế ở trong lòng cậu còn có cái gì quan trọng hơn so với chân gà muối không? Có không? Nhất định không có!

Tôi thầm phỉ nhổ nàng đối với chân gà muối gần như biến thái si mê, mặt không đổi sắc mặc quần áo tử tế, cùng các nàng đi ra ngoài.

Gọi Ngô Phóng Ca, bốn người cùng nhau đi đến nhà ăn gần nhất.

Tuy đã là thời gian dùng cơm đợt hai, dòng người vẫn hết sức chen chúc, chí ít tôi phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy những cái ót đông nghìn nghịt.

Nhà ăn quy mô không nhỏ, là một tòa nhà cao ba tầng, nhìn ra có thể chứa khoảng một nghìn người, đây đã là một con số khá kinh người, nhưng mà đối với căn cứ Đại học thành đông đảo dị năng giả, vẫn là sư nhiều chảo ít*.

(*Sư nhiều chảo ít: người nhiều đồ ít, không đủ phân phối.)

Nghe nói, nhà ăn như vậy ở đây chỉ có ba cái, vì thế phải chia thời gian dùng cơm làm hai đợt phân luồng, mới không đến nỗi thành nạn đói.

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm các loại tên món ăn, Mặc Mặc rất là hào hứng nhìn về phương hướng nhà ăn, kéo tay tôi một cái liền muốn xông về phía trước, nhưng một khắc sau lại bị một bàn tay trắng noãn như ngọc đẩy ra, cổ tay của tôi mát lạnh, là bị Tiêu nắm lấy.

Nàng không có nhìn tôi, mà cau mày nhìn Mặc Mặc nói rằng: "Em ấy còn yếu, không chịu nổi cô giày vò."

"Xí..." Mặc Mặc mất hứng lầm bầm vài câu, cuối cùng không dám kéo tôi nữa, mà kêu Ngô Phóng Ca đi đến phía trước tôi và Tiêu, ngăn dòng người qua lại, để cho chúng tôi có thể thuận lợi đi về phía trước.

Tiêu rất ghét hoàn cảnh chen chúc ầm ĩ như vậy, lông mày tú lệ nhíu lại hoài, tôi mím mím môi, cựa ra tay nàng đang nắm cổ tay tôi, lúc nàng kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại thì cùng lòng bàn tay của nàng dính lấy nhau, nắm thật chặt tay nàng.

Nàng nhướng mày, khóe môi nhàn nhạt khẽ cong, khóe mắt chân mày ẩn giấu vẻ sắc sảo, càng lộ ra một loại mỹ lệ dịu dàng đến mức tận cùng. Tôi lần nữa nắm chặt bàn tay, dù cho ngón tay đè ép cộm cộm khó chịu, nhưng làm sao cũng không nỡ lòng bỏ ra.

Mất một lúc chen đến trước cửa sổ nhà ăn lầu một, nơi này đều là những người quyền hạn thấp, điểm thấp mới đến giống như chúng tôi hoặc là người bình thường không có năng lực gì, sinh viên chiếm đa số, còn có một vài người già trẻ em, khả năng là tiểu thương và gia thuộc trong Đại học thành.

Nghe nói trước khi căn cứ Đại học thành chính thức xây xong đã từng trải qua chiến đấu và thanh tẩy rất gian khổ, những người này có thể tránh khỏi kết cục bị biến thành xác sống mà tồn tại đến nay, đã là rất may mắn.

Đến phiên chúng tôi xếp hàng trước cửa sổ, phụ trách lấy cơm chính là một nữ sinh mặc áo khoác khử độc, đeo khẩu trang, ánh mắt nàng sáng ngời nhìn chằm chằm vào tôi hai giây, sau đó cho vào trong khay của tôi một muỗng lớn khoai tây, còn đổ lên một muỗng nước canh, để khay ăn của tôi xếp như ngọn núi nhỏ. Tôi nhìn nàng gật đầu, lộ ra một nụ cười cảm tạ. Cô nữ sinh này không phải người nào khác, chính là Tăng Nhu.

Xem ra Đàm Lạc Khả giữ đúng cam kết, sắp xếp cho con bé một công việc tốt đây. Làm việc ở trong nhà ăn, nhất định sẽ không đói bụng nhỉ. Như vậy là tốt rồi.

Gọi món xong, cùng Tiêu chậm rãi quan sát ở trong đám người, liền nhìn thấy Ngô Phóng Ca đang ngoắc tay với chúng tôi, bên cạnh hắn là Mặc Mặc với vẻ mặt không vui dùng chiếc đũa đâm thức ăn.

Đi tới đặt xuống khay ăn, tôi kỳ quái nhìn bọn họ một chút, dùng ánh mắt hỏi dò Ngô Phóng Ca: Đây là làm sao? Ai lại chọc tới tiểu ma tinh của chúng ta?

Hắn cười khổ một tiếng, chỉ chỉ cơm nước trên khay, tôi hiểu rõ.

Trước mặt bốn người chúng tôi, tổng cộng xới bốn dạng món ăn, khoai tây kho, củ cải luộc, rau trộn dưa chuột muối, cùng với canh bí đỏ trong veo thấy cả đáy; cơm là loại cơm thô lương gạo cũ lẫn vào gạo lứt, cọ sát cổ họng khó mà nuốt trôi.

Dù cho là căn tin đại học trước đây, chúng tôi cũng không có trải qua cơm nước kém như vậy.

Tôi nhìn người chung quanh, nhưng đều là ăn đến say sưa ngon lành, không hề có tý xíu dáng vẻ kén chọn, hiển nhiên là đối với thức ăn như vậy tập mãi thành quen.

"Vừa nãy tôi trà trộn lên lầu hai xem qua, có cá có thịt, rau trộn thịt, ngay cả canh cũng là canh trứng! Nào giống như chúng ta, như nước tráng nồi! Đây là làm cho người ta ăn sao!" Mặc Mặc thấp giọng oán trách.

Tôi liếc nàng một cái, thấy mọi người xung quanh đang mải ăn, không có chú ý tới bên này, lúc này mới quay đầu lại nhắc nhở nàng: "Nhỏ giọng một chút."

Tiêu dùng chiếc đũa khều khều củ cải thái to nhỏ không đều, cười như không cười liếc nàng một cái: "Người ta có thịt ăn là bởi vì có cống hiến, nếu như cô cũng giết được xác sống kiếm được điểm, hoàn toàn có thể được ăn ngon hơn so với bọn họ."

"Nhưng trên tầng cũng không có thấy chân gà muối!" Mặc Mặc bĩu môi, giọng điệu rất là ai oán.

Tôi không nhịn được oán thầm: Kỳ thực đây mới là nguyên nhân chính cho sự mất hứng của cậu đi...

Ngay lúc này, có mấy người từ ngoài cửa đi vào, vội vã lên lầu, tôi cực nhanh liếc mắt một cái, không ngờ lại là người quen đã từng xảy ra xung đột với chúng tôi, có điều không nhìn thấy thủ lĩnh Trịnh Tùng và người phụ nữ cắt cổ tôi kia, chỉ có nữ sinh cùng Mặc Mặc phát sinh mâu thuẫn, hình như gọi là... Phùng cái gì đó?

Tôi đang nghĩ ngợi tên của nàng, lại thấy nàng rất nhanh lại từ trên lầu chạy xuống, phía sau còn có mấy người khác đi theo, ngoài cái người đàn ông mặt sẹo đó ra thì còn có một người đàn ông khác không biết tên-- vẫn là không thấy Trịnh Tùng với nữ sinh kia.

Vẻ mặt của họ khó nén lo lắng và hoang mang, đã xảy ra chuyện gì sao?

Chỉ là...không có liên quan gì tới tôi.

Không để ý tới bọn họ nữa, tôi chà chà chiếc đũa, gắp lên một miếng khoai tây bỏ vào trong miệng, nhai mấy lần, khó khăn nuốt xuống: Được rồi, cũng không có khó đến nỗi không thể nuốt trôi...

Trộn một miếng cơm, nhai mấy lần nghiền kỹ hạt cơm hơn nữa để dễ bề nuốt, tôi ép buộc chính mình ăn như người xung quanh, trái lại cũng dần dần không còn mâu thuẫn trong lòng.

Đang chuẩn bị thử một ít dưa chuột muối tỏa ra mùi kỳ lạ, thì thấy ba người khác đều dùng một loại ánh mắt khó mà tin nổi nhìn chằm chằm tôi. Sao, sao vậy? Lẽ nào trên mặt tôi có thứ gì bẩn?

Tôi để đũa xuống sờ sờ mặt, không rõ vì sao hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

Tiêu ho nhẹ một tiếng, cười không nói.

Ngô Phóng Ca nắm lên chiếc đũa, gắp một miếng khoai tây, thấy chết không sờn bỏ vào trong miệng.

Mặc Mặc chống cằm nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên vỗ vai Ngô Phóng Ca một cái, đề nghị: "Hay là chúng ta cũng đi ngoài thành săn xác sống đi!"

"Tăng Nhu đã có chỗ an bài, dựa theo kế hoạch nguyên bản của chúng ta, là trong vòng ba ngày liền rời khỏi nơi này." Tiêu nâng lên bát canh bí đỏ kia, tao nhã uống một hớp nhỏ, mặt không đổi sắc đặt xuống bát canh, nhưng không có uống tiếp.

"Ôi tôi biết rồi! Nhưng mà, chúng ta chẳng lẽ không nên ở lại đây quan sát thêm một lúc sao? Tìm thêm ít tiếp tế, chẳng hạn như thuốc men nè, đồ ăn nè, điện nước nè... chân gà muối gì đó nè..." Mặc Mặc chưa từ bỏ ý định mà khuyên nhủ.

Thật ra điều cuối cùng mới là cái cậu muốn nói đi!

Thiệt là thua với cái tên này... Tôi đỡ trán cười khổ.