Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 33: Tạ: ĐI SĂN (HẠ)



Dưới sự yêu cầu bằng mọi giá của Mặc Mặc, chúng tôi sau khi ăn xong vẫn đi đến nơi đăng ký lúc trước, tìm Đàm Lạc Khả xin tham gia đi săn. Khiến tôi kỳ quái chính là Tiêu vậy mà lại không có ngăn cản sự tùy hứng của nàng ta, lẽ nào nơi này còn có người hoặc việc gì đáng để nàng ở lại sao?

Vừa nghĩ tới có khả năng như vậy, trong lòng tôi liền tuôn trào cảm giác ngay cả chính tôi còn cảm thấy kinh ngạc... mất mác cùng đố kị.

Tôi khó mà chịu đựng được khóe môi lạnh lùng chỉ khi đối diện với tôi thì mới thoáng dịu xuống đó, sẽ lại vì một người khác mà nở ra độ cong rực rỡ và mỹ lệ. Tôi khó mà chịu đựng được trong đôi mắt còn óng ánh hơn bảo thạch, còn lấp lánh hơn trời sao kia sẽ phản chiếu ra một bóng dáng người khác. Tôi khó mà chịu đựng... Tôi nghĩ, tôi đã không có thuốc nào cứu được.

Thế nhưng, ngoài đem những ý niệm vượt qua mong muốn và có lẽ vĩnh viễn cũng không được đáp lại này chôn sâu tại đáy lòng, tôi cái gì cũng không làm được, cũng không thể làm.

Đàm Lạc Khả thấy chúng tôi đến trái lại tỏ ra hết sức vui mừng, có lẽ còn có chút xấu hổ đối với sự kiện kia, trên mặt lại mang nụ cười mỉm khéo léo thích hợp: "Mấy người tới rồi... A đúng rồi, cô bé kia rất chịu khó, tôi giao cho cô bé phụ giúp bếp trưởng nhà ăn, bếp trưởng khen cô bé không dứt miệng đấy!"

"Không sai, hôm nay chúng tôi còn nhìn thấy con bé, thật là phải cảm tạ cô nhọc lòng." Tôi biết là nàng đang âm thầm rọi sáng cho công lao của mình, nhờ vào đó xóa bỏ sự kiện mang đến ấn tượng xấu kia, cũng là lấy lòng chúng tôi. Mặc Mặc đã nói với tôi khi tôi hôn mê thái độ của giáo sư Hồ đó đối với chúng tôi rất tốt, vậy nên tôi cũng không cảm thấy kỳ quái, trái lại thuận thế cùng nàng nịnh hót hàn huyên vài câu, mỗi người tự tìm bậc thang leo xuống.

Nàng cũng là người giỏi xu nịnh, sau khi sáng tỏ chúng tôi không có để ý chuyện này bèn mỉm cười hỏi: "Vậy, mấy người tìm đến tôi là có chuyện gì sao?"

"Chúng tôi muốn đi săn xác sống!" Mặc Mặc từ phía sau tôi nhô đầu ra, xen vào nói.

Tôi vỗ vỗ đầu nàng đang tựa ở trên bả vai tôi, quay sang Đàm Lạc Khả gật gật đầu nói: "Đúng vậy, lần trước cô từng nói tới cách nâng cao quyền hạn với đạt được điểm, chúng tôi muốn biết ra khỏi thành đi săn và tìm kiếm vật tư cần làm những thủ tục nào."

Nàng hình như có chút kìm nén, trong mắt có tia sáng lạ lùng lóe qua, chợt nở nụ cười: "Thật là khéo, dự định ban đầu là ngày mai sẽ có một đội phải đi tham gia nhiệm vụ thường lệ này, có điều bởi vì một số nguyên nhân mà vừa nãy bọn họ tới hủy nhiệm vụ, tôi đang lo không biết phải làm sao đây, các cô liền đến! Chẳng qua là... " Nàng tạm ngừng, có chút chần chờ nói rằng, "Nhiệm vụ này độ khó lớn hơn trước một chút, đương nhiên nhận lại cũng lớn."

"Độ khó? Cái này phải tính thế nào?" Tôi nắm lấy từ mấu chốt trong đó, không thể không hỏi.

"Thông thường, nhiệm vụ mấy người có thể nhận đại khái sẽ chia làm ba cấp Giáp, Ất, Bính. Độ khó cấp Giáp hầu như sẽ không phát ra, một khi phát ra chính là nhiệm vụ phân công có tính bắt buộc, chuyện liên quan tới kế sinh nhai phát triển của căn cứ. Cấp Ất thường là đi đến thành trấn khá xa liên lạc truyền tin và tìm cứu; cấp Bính chính là săn giết xác sống tại vùng lân cận. Tích lũy mười cái Bính có thể tăng lên một quyền hạn, một cấp Ất tương đương với mười cấp Bính, cứ thế mà suy ra." Nàng giải thích tường tận, ánh mắt lướt qua trên mặt Mặc Mặc, "Hai ngày trước có một tiểu đội đi săn, thế nhưng quá kỳ hạn còn chưa có trở lại, cũng mất tín hiệu sóng điện truyền tin, vốn dĩ tiểu đội của Trịnh Tùng ngày mai xuất phát đi tìm cứu, thế nhưng hiện tại bọn họ bỗng muốn hủy bỏ..."

"Trịnh Tùng? Chính là cái đồ lưu manh mặc áo ba lỗ kia?" Mặc Mặc cau mày nói, "Vốn là nhiệm vụ của họ? Vừa khéo, bọn họ không làm đúng không? Chúng tôi nhận!"

- -Cướp chuyện làm ăn của người khác gì mà hăng hái thế!

Tôi hầu như có thể tưởng tượng được mục đích trong lòng Mặc Mặc.

Vả lại, ai cho cậu quyền tự ý đồng ý thế? Ít nhất phải bỏ phiếu dân chủ chứ?

Tôi tức giận trừng nàng một cái, quay đầu lại hỏi ý kiến của hai người kia. Được rồi, Ngô Phóng Ca không có ý kiến tôi có thể hiểu được, cho dù Mặc Mặc muốn giết người hắn phỏng chừng cũng đưa dao găm, nhưng mà, tại sao Tiêu cũng chỉ mỉm cười ngầm đồng ý?

Nếu ba người bọn họ đều đồng ý, tôi cũng không phản bác nữa, chỉ là trong lòng cứ mãi suy nghĩ: Vô duyên vô cớ, vì sao tiểu đội của Trịnh Tùng lại hủy bỏ nhiệm vụ lần này đây? Là bởi vì độ khó quá cao?

Không, nếu là như vậy thì lúc trước bọn họ sẽ không nhận, hơn nữa bọn họ nắm giữ quyền hạn sống ở khu vực cấp A, thực lực của bản thân tất nhiên không tầm thường.

Như vậy, là đội ngũ của họ đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến lúc nãy ở nhà ăn nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của mấy người kia, tôi nghi là khả năng này lớn hơn.

"Vậy mấy người định nhận nhiệm vụ này sao?" Đàm Lạc Khả hỏi.

Tôi còn đang do dự, Tiêu đã quyết định: "Được."

Đến ngày hôm sau, khi nhóm chúng tôi lái Land Rover, gặm lương khô buổi sáng mỗi người được phân phát, ở trong nắng mai dọc theo con đường hướng dẫn rời đi, tôi mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, có phải là nên mang chút vũ khí vừa tay không?

Nghe được vấn đề của tôi, Tiêu ung dung thong thả từ trong không gian lấy ra mấy khẩu súng lục, thậm chí còn có một ít lựu đạn, vẻ mặt bình tĩnh đưa cho tôi. Cảm thấy đối với việc nắm giữ những vũ khí này là chuyện đương nhiên.

"Ây..." Tôi tùy ý chọn một khẩu súng lục đeo ở bên hông, thấy Mặc Mặc với Ngô Phóng Ca hai người đều tràn đầy phấn khởi chọn hai khẩu súng lớn, không khỏi nhắc nhở, "Hai người các cậu cũng đâu cần phải dùng súng đâu?"

Theo tôi biết, Mặc Mặc cũng không có kinh nghiệm dùng súng, game trong phòng game arcade đương nhiên không tính. Ngô Phóng Ca cũng chỉ là một trạch nam bình thường, dị năng của hai người này phát huy tác dụng còn lớn hơn so với dùng súng, tại sao cứ thích sử dụng súng chứ?

Mặc Mặc ghét bỏ liếc tôi một cái, vẻ mặt đứng đắn nói: "Đương nhiên là bởi vì dùng súng ngầu hơn! Không có chơi Resident Evil à? Bắn phát nát đầu mới kích thích chứ!"

Ngô Phóng Ca ở một bên dùng sức gật đầu, hiển nhiên là Mặc Mặc nói trúng tim đen của hắn.

Không nói gì trừng bọn họ vài lần, tôi quay đầu đi, im lặng nhìn ngoài cửa sổ, mấy tên này có thể có một xíu cảm giác căng thẳng sinh tồn ở tận thế hay không? Quá đủ rồi...

Ở vùng lân cận ngoại thành đã rất ít khả năng gặp được người sống, ngược lại luôn luôn xuất hiện vài con xác sống, chắc là bị lượng lớn mùi người sống trong Đại học thành hấp dẫn tới. Nhìn thấy Land Rover của chúng tôi chậm rãi chạy, những xác sống này đều không thể chờ đợi được nữa mà nhào tới, tuy rằng đều bị thân xe kiên cố ngăn trở, bị bánh xe nghiền nát, thế nhưng lực xung kích lại làm cho toàn bộ xe đều chấn động mấy lần.

So với trước kia, tốc độ và sức mạnh của xác sống đều tăng lên trên diện rộng, đã có thể sản sinh uy hiếp đối với xe của chúng tôi, tôi thậm chí hoài nghi nếu không có phương tiện thay đi bộ, chỉ bằng hai cái chân của chúng tôi thì có thể may mắn sống sót ở trong đám xác sống như hổ như sói hay không. Tôi lúc này mới hiểu được nhiệm vụ này tại sao lại do tiểu đội vốn dĩ quyền hạn khá cao như của Trịnh Tùng làm, mà sau khi bọn họ hủy bỏ liền ít có người hỏi thăm.

Một hữu kim cương toản, mạc lãm từ khí hoạt*, đạo lý là chân thật.

(*không có năng lực gì thì đừng tinh vi, liệu sức mà làm.)

Đương nhiên, chỉ là một chút khó khăn thì không làm khó được chúng tôi, chí ít ở trước mặt bác sĩ Tiêu hầu như không gì là không làm được, không đáng nhắc đến. Nàng nhìn vào kính chiếu hậu, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, thâm trầm như đêm đen nhưng lại thanh nhã như đóa sen: "Ngồi vững."

Sau khi tôi nắm chắc tay vịn, xe đột nhiên gia tốc xông lên phía trước, như một con mãnh hổ sổng chuồng, gào thét đụng bay tất cả chướng ngại ở trước mặt, lao vùn vụt tạo ra một khoảng cách xa.

Bỏ xa tất cả xác sống ở phía sau, Tiêu cũng không có giảm tốc độ, trái lại xoay tay lái một cái, ở ngã ba thì quả đoán chuyển hướng về phía bên phải. Tôi dự tính một hồi, cách chỗ cần đến của chúng tôi, càng ngày càng gần chỗ nhóm người kia bị mất liên lạc rồi.

"Đúng rồi, tôi có một vấn đề nghĩ mãi không ra," trong buồng xe bầu không khí có chút yên tĩnh đến mức quá đáng, tôi đột nhiên nghĩ đến vấn đề đã quấy nhiễu tôi khi mới vừa vào căn cứ, liền nói rằng, "Tại sao trong căn cứ Đại học thành có nhiều vũ khí nóng như vậy nhỉ? Tôi thấy rất nhiều đội viên tuần tra trên tay đều cầm súng tự động, đó là trang bị cảnh sát vũ trang mới có chứ?"

Vũ khí trên tay chúng tôi là Tiêu mang ra từ trong cục cảnh sát tại trấn Kỳ Thủy, lẽ nào vũ khí của những người kia cũng là từ cục cảnh sát? Tôi cảm thấy không phải.

Ngô Phóng Ca cũng gật gật đầu nói: "Không sai, vũ khí của bọn họ rất tân tiến, là QBZ-95, súng trường tự động mà phần lớn cảnh sát vũ trang sử dụng, thông thường, dù là cục cảnh sát cũng sẽ không có loại trang bị này."

"Lẽ nào là phụ cận có quân đội đóng quân?" Mặc Mặc suy đoán.

"Không có." Ngô Phóng Ca như chặt đinh chém sắt hồi đáp, "Tôi nhớ rất rõ, phụ cận Đại học thành bởi vì là nơi học sinh tụ tập, sợ ảnh hưởng tới binh sĩ huấn luyện, cũng sợ làm lỡ học sinh học tập, vì thế sẽ không có quân đội đóng quân ở đây."

Vấn đề nằm ở chỗ này: Thử hỏi một cái Đại học thành tập trung các trường học, lại không có bộ đội đóng quân, những vũ khí tiên tiến mà mạnh mẽ này, lại là từ nơi nào có được?

Tiêu gõ gõ ngón tay đang nắm tay lái, cười nhạt nói: "Cũng có thể là vừa vặn có quân đội đang lúc thi hành nhiệm vụ đi ngang qua. Nói chung, không có chứng cứ trước, không nên phỏng đoán nhiều, đối với chúng ta đều tốt."

Tôi gật đầu, hiểu ý Tiêu. Nếu như phía sau nơi này cất giấu một âm mưu to lớn, vậy thì không phải chỉ bằng mấy người chúng tôi là có thể can thiệp.

Xe đến nơi đánh dấu, không có nhìn thấy người sống, cũng không có nhìn thấy xác sống, trong không khí tràn ngập căng thẳng, cùng với mùi máu tanh nhàn nhạt.

Tiêu trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nói với chúng tôi: "Xuống xe."

Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, phía sau chúng tôi là đại lộ trống trải vô bờ, nhưng phía trước lại là một vùng lớn rừng rậm cây cối, so sánh hai bên, ngọn nguồn nguy hiểm tất nhiên là không cần nói cũng biết.

Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca ghìm súng xuống xe, tôi cũng theo sát phía sau, bốn người chúng tôi dùng thân xe làm điểm tựa xúm lại thành một nửa hình tròn quay mặt về phía vùng rừng cây kia.

"Có thứ gì đó." Ngô Phóng Ca nhắm mắt lại cảm thụ một phen, trầm giọng nói.

Chúng tôi đều cầm súng lên, đề phòng với cái chỗ yên tĩnh đến mức bất thường kia... Bỗng nhiên, trong rừng phát ra tiếng xào xạc, tiếng súng cùng với tiếng người thét chói tai, bước chân của chúng tôi chuyển động nhanh hơn sau khi nghe thấy một tiếng gào thét còn thảm thiết hơn so với tiếng hú của xác sống.

Đi vào trong rừng, mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc, tôi nắm chặt súng trong tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều bắt đầu ra mồ hôi, rất nhanh chúng tôi liền phát hiện ra nguồn âm thanh, đó là ba người bộ dạng vô cùng chật vật, cùng một con xác sống.

Ba người kia không cần phải nói, quần áo xốc xếch, bị cây rừng thậm chí là móng vuốt của xác sống cắt ra từng đường nứt toạc, còn dính vết máu loang lổ, trông như vừa gian nan trở về từ cõi chết.

Mà cái con xác sống kia thì lại càng khiến người ta líu lưỡi, làn da của nó không còn là xám xanh, thối nát, mà là màu nâu vàng của trạng thái thiếu sức khỏe, trong con mắt của nó đọng lại một đốm nhỏ màu mực, so với lúc trắng phau còn đáng sợ hơn.

Trong kẽ răng của nó lẫn máu thịt, trên tay giữ lại cặn bã, hiển nhiên là mới ăn uống không lâu. Nghĩ đến đồ nó ăn, sắc mặt của tôi không khỏi trắng nhợt.

Thông thường, thành viên của tiểu đội khoảng từ năm đến mười người, chỉ vẻn vẹn bốn người giống như chúng tôi cũng đã là trường hợp đặc biệt, bọn họ hiện tại chỉ còn lại ba người, hiển nhiên có ít nhất hai thành viên đã chôn thây trong miệng xác sống.

Thi khí tỏa ra trên người con xác sống kia hung ác nhiều hơn là u ám, cách đến một khoảng vẫn khiến cho tôi cảm thấy trong lòng khó chịu, đủ thấy được sự cường đại của nó. Tôi không dám tưởng tượng, xác sống hấp thụ chí ít hai dị năng giả rốt cuộc sẽ tiến hóa đến mức nào.

Ngay lúc này, trong đám người hoảng hốt chạy bừa kia, lộ ra một gương mặt khiến tôi cực kỳ quen thuộc, tôi thoáng sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp không nói nên lời, là thương cảm, hồi ức chua xót xen lẫn lo lắng, căng thẳng sợ hãi: "Sao lại là...hắn?"