Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 34: Tiêu: ĐỐ KỊ



Con xác sống này rất mạnh.

Chỉ vừa mới đối mặt, liền đủ để tôi đưa ra phán đoán như trên. . ngôn tình sủng

Nếu là tôi, có lẽ còn nắm chắc đối phó với nó mà không mất một sợi lông; nếu đổi lại là những người khác thì cũng khó nói.

Đương nhiên, Kiều Tử Mặc cùng Ngô Phóng Ca hợp lực tấn công chưa chắc không địch lại, vì thế ở tình huống bó tay bó chân này, tôi chỉ dự định bàng quan.

Từ khi trong thân thể tôi nắm giữ không gian, bắt đầu có thể nhận biết được một loại từ trường đặc biệt, đó có thể là một loại tần số sóng điện từ chưa xác định, cũng rất có thể là một loại cảm giác khó mà giải thích bằng lẽ thường, tôi đã từng nói với mấy người An Nhiên, dường như bọn họ cũng có thể cảm nhận được thứ từ trường khó hiểu này, chúng tôi gọi là khí thế.

Người bình thường có khí thế của người bình thường, dị năng giả có khí thế của dị năng giả, xác sống cũng là như vậy.

Mà con xác sống trước mắt này, nó không chỉ tỏa ra khí tức quỷ quyệt dày đặc làm người buồn nôn, nó còn có vẻ ngoài khác biệt với xác sống bình thường, nó có bộ dạng gần giống khi nó còn sống, giữ gìn da dẻ nguyên vẹn, ngũ quan rõ ràng, ngoại trừ răng nanh nhô ra ngoài cùng ánh mắt nham hiểm để lộ vẻ hung ác mà xác sống nên có

Quần áo của nó đã rách nát đến mức nhìn không ra dáng vẻ vốn có, nhưng trên người không thấy có vết thương gì, có lẽ là thông qua ăn uống một lượng lớn máu thịt mà lành lại. Như vậy, năng lực của nó phải chăng cũng vì vậy mà cường hãn hơn?

Như vậy thì không thể để mặc nó nuốt luôn ba người này.

Hừ, phiền phức.

Nghĩ đến đây, tôi tiện thể quan sát tỉ mỉ mấy người còn sống sót. Trong ba người kia có một người nắm giữ dị năng thao túng thực vật tương tự Mộc Tiểu Quả, khi bọn họ chật vật chạy trốn đồng thời còn không quên điều khiển cây cối trong rừng để quấy rối, lúc thì dùng dây leo quấn quanh tứ chi xác sống, lúc thì dùng cây cối ngăn trở đường đi của nó. Dựa vào tầng tầng lớp lớp trở ngại, lúc này mới khó khăn lắm làm chậm bước chân của xác sống kia, để bọn họ có thể kéo dài hơi tàn đến nay.

Dị năng giả hệ mộc kia năng lực không yếu, nhìn họ có thể kiên trì đến bây giờ trong sự truy sát của con xác sống này là có thể biết. Nếu như không phải hắn khổ sở chống đỡ, có thể ba người này cũng sớm đã trở thành ba bộ thi thể. Thế nhưng, hắn dù sao cũng đang tiêu hao lượng lớn năng lượng của bản thân, tuy rằng với kỹ thuật hiện nay vẫn chưa thể xác định năng lực này đến từ đâu, có thể là từ cái viên tinh thể trong đầu hắn kia, cũng có thể là cái nhân tố gì đó khác. Dù thế nào, năng lực này luôn luôn có hạn, sớm muộn sẽ cạn kiệt vào một lúc nào đó. Bởi vậy, mặc dù ở trong hoàn cảnh địa lý có lợi mọc đầy cây cối, bọn họ cũng đã thua kém.

Nhóm người chúng tôi đến, không thể nghi ngờ cho bọn họ hi vọng cực lớn.

Nhìn ánh sáng trong mắt dị năng giả hệ mộc kia, tôi không khỏi cười lạnh: Tôi cho tới bây giờ đều không có dự định cứu người đâu...

Ra khỏi thành tham gia nhiệm vụ chẳng qua là một lớp ngụy trang thôi, mục đích thực sự của tôi chỉ là mang An Nhiên rời khỏi cái căn cứ Đại học thành kia. Dù không có đủ thời gian đi săn, còn không có được não tinh dị năng giả tôi cần, nhưng so với cái này, ở lại trong Đại học thành tai hại lớn hơn rất nhiều so với lợi ích tôi có thể có được: Sự hoài nghi của Hồ Duy Khang, đông đảo dị năng giả thực lực khó dò, thậm chí là thế lực đằng sau nắm giữ vũ khí nóng, những điều này đều làm cho tôi cảm nhận được nỗi lo sâu đậm, tựa hồ có một tấm lưới vô hình đang giăng về phía tôi, bao phủ tôi ở trong sương mù.

Sự xuất hiện của dị năng giả hệ mộc đó để tôi tạm thời đặt ra kế hoạch cứ thế mà rời khỏi Đại học thành: Tăng Nhu đã an bài ổn thỏa rồi, chỉ cần người trong căn cứ coi sự mất tích của chúng tôi như là lại một nhóm bất hạnh nữa rơi vào miệng xác sống, có lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng đến con bé, cái tiểu đội dính líu đến chuyện An Nhiên bị thương kia, bao gồm người cầm đầu Trịnh Tùng, ba kẻ chủ lực đều đã bị tôi giết chết, còn lại mấy người căn bản không đáng để lo, không cần tôi tự mình động thủ, bọn họ cũng không nhận được kết cục gì tốt. Cảm giác từ đám mây rơi xuống địa ngục, tôi rõ ràng hơn ai hết. Não tinh mà tôi cần, liền lấy từ trên người dị năng giả hệ mộc này. Nếu mọi thứ đều tiến triển theo như kế hoạch, vậy thì không thể tốt hơn, chẳng qua là...

Tôi chăm chú nhìn An Nhiên đột nhiên sắc mặt tái nhợt, trong lòng chùng xuống, có mấy phần dự cảm không tốt.

Nàng nhẹ giọng nói: "Sao lại là...hắn?" Ngữ điệu mang theo bối rối rõ rệt, lo lắng không hề che giấu chút nào, vẻ phức tạp như vậy, tôi chưa từng thấy qua.

Người đàn ông này, là ai? Là người quen cũ của nàng?

Có lẽ, không phải đơn giản là người quen cũ như vậy...

Không đợi tôi ngẫm nghĩ, liền nghe thấy tiếng nói kinh ngạc của Kiều Tử Mặc vang lên: "Ồ? Không ngờ lại là thằng cha này..."

Làm sao, ngay cả Kiều Tử Mặc cũng biết hắn?

Như vậy, là bạn học của hai người sao?

Tôi không khỏi phỏng đoán.

Một giây sau, Kiều Tử Mặc liền trả lời nghi hoặc của tôi, nhưng lại làm cho tôi không khỏi nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui lạ lùng: "Ha! Ai bảo hắn không biết phải trái! Lại dám bắt cá hai tay, đáng đời bị xác sống đuổi! Ác giả ác báo!"

Bắt cá...hai tay?

Nếu như là cái ý tôi hiểu, vậy đối tượng là ai?

Kỳ thực, không cần tôi mất công phỏng đoán, đáp án vô cùng rõ ràng.

Hắn là -- bạn trai An Nhiên.

Có lẽ, phải thêm vào chữ "cũ".

Ý nghĩ này cũng không làm tôi dễ chịu xíu nào, trái lại càng dâng lên một chút tức giận: Nghe ý tứ của Kiều Tử Mặc, là người đàn ông này đá An Nhiên?

Sao hắn dám...

"Mặc Mặc!" Giọng của An Nhiên có chút bất đắc dĩ, nhưng phần lớn là vội vàng, "Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, hắn không có đá tớ, tớ cũng không có đá hắn, chúng tớ đều chia tay trong hòa bình! Trời ạ, giờ không phải thời điểm giải thích, cậu nhanh đi giúp bọn họ, đừng chỉ ở bên cạnh xem cuộc vui!"

So với sự thật mà Kiều Tử Mặc tiết lộ, ngữ khí căng thẳng của An Nhiên khiến tôi càng thêm không vui: Nàng còn để tâm đến người đàn ông đó như thế sao?

Nàng còn...thích hắn sao?

Nghĩ đến khả năng này, tôi chỉ cảm thấy một cảm xúc xa lạ cực nhanh chôn vùi tôi, kéo xé lý trí của tôi, khiến tôi trong vô thức liền muốn ngăn cản Kiều Tử Mặc ra tay.

"Bình tĩnh đừng nóng." Tôi nghe thấy giọng nói của mình bình tĩnh trước sau như một, trên mặt giương lên độ cong hoàn mỹ đồng bộ, như là công chính vô tư, như là tính trước kỹ càng. Chỉ có chính tôi biết rõ trái tim bị một loại cảm xúc nào đó gặm nhấm, nuốt cắn vỡ vụn kia từng chút một nhuộm dần thành màu mực ra sao.

"Con xác sống đó rất lợi hại, Tử Mặc không chắc là đối thủ của nó." Đó cũng không phải là tôi bịa đặt, mà là sự thực, tốc độ và sức mạnh của con xác sống đó đã vượt qua mức độ cao nhất của nhân loại, mà đặc tính vô tri vô giác không sợ thương tổn của nó cũng làm cho ba dị năng giả thể lực dần dần bị tiêu hao hết rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Mặc dù mang theo tư tâm, nhưng thực lực của Kiều Tử Mặc, một mình đối đầu với con xác sống kia, phần thắng chỉ ở 5/5.

An Nhiên lập tức do dự, rất hiển nhiên, địa vị của Kiều Tử Mặc trong lòng nàng, dù không thể cao hơn người đàn ông đó, cũng chắc chắn là tương đương. Nàng không cách nào quyết định để Kiều Tử Mặc vì người đàn ông này mà đặt mình vào nguy hiểm.

Biết được điều này, làn khói mù lấp đầy trong lòng tôi ít nhiều tản đi chút ít. Điều này chí ít nói rõ, ở trong lòng An Nhiên, tình cảm với người đàn ông này cũng không phải sâu sắc đến mức không cách nào quên được, như vậy là đủ, tôi rất hài lòng.

Nhìn ra nàng khó xử, Kiều Tử Mặc trái lại thoải mái cười cười, vỗ vỗ bờ vai của nàng, nói rằng: "Được rồi được rồi, cùng học một trường, tớ cũng không phải người thấy chết mà không cứu mà! Cậu cứ yên tâm nhìn là được rồi!" Sau đó liền thấy nàng quay đầu hét với Ngô Phóng Ca một tiếng, "Phóng Đãng Ca, khởi công thôi!"

"Dạ!" Dứt khoát đáp một tiếng, Ngô Phóng Ca nâng súng nhắm ngay xác sống bắn ra một viên đạn con thoi, mặc dù không có bắn vào chỗ hiểm trên đầu nó, nhưng cũng dựa vào lực trùng kích cực lớn làm nó lảo đảo mấy giây, liền thừa dịp này, ba người kia liền tránh thoát móng tay và răng nhọn của nó, từ bên bờ tử vong nhặt về cái mạng nhỏ.

Con xác sống kia không cam lòng rít gào vài tiếng, con mắt chỉ còn một điểm màu mực trừng trừng Ngô Phóng Ca tấn công nó, sau đó lại lập tức chuyển hướng về phía Kiều Tử Mặc đánh lén nó, nghiêng đầu né tránh cái gậy kia, dùng tay cản một đòn.

Chỉ nghe "Bịch" một tiếng, cánh tay nhỏ của nó gãy cong ngược, xương gãy thành hai đoạn, máu thịt đen đỏ lộ ở bên ngoài, dữ tợn mà khủng bố.

Nó tức giận gào thét một tiếng, nhưng không thèm để ý cánh tay bị thương chút nào, tiếp tục dùng cánh tay bị trọng thương đánh về phía Kiều Tử Mặc.

Phản ứng của nàng cũng cực nhanh, khi nhận ra được đòn tấn công mang theo kình phong của xác sống gần ngay trước mắt, dựa vào khả năng cân bằng trên không hơn người, uốn eo xoay người, duỗi chân đón lấy cánh tay như roi thép của nó.

Hai bên va chạm một lần nữa phát sinh tiếng vang trầm nặng, thân hình của con xác sống kia chỉ lung lay thoáng một cái liền ổn định lại, Kiều Tử Mặc thì ở giữa không trung lộn nhào một cái mất hơn nửa sức lực, lúc rơi xuống đất vẫn lùi về sau hai bước lớn. Từ góc nhìn của tôi, nàng đang âm thầm chuyển động mắt cá chân, thả lỏng bắp thịt trên chân, rất có thể là bị thất thế.

Con xác sống này có thể theo kịp tốc độ tấn công của Kiều Tử Mặc, sức mạnh cũng lớn đến mức kinh người, cũng khó trách một tiểu đội ra ngoài đi săn mà không có sức chiến đấu siêu cường này sắp chết ở trên tay nó.

Chỉ có điều, xác sống không sợ chết như thế nào đi nữa, đầu của nó cũng là điểm yếu, chỉ cần không phải ở ngay sát người và phương diện tốc độ với năng lực không áp chế tuyệt đối, dù là người bình thường cầm trong tay đại vũ khí mạnh mẽ cũng chưa chắc không có sức phản kháng.

Ngô Phóng Ca thừa dịp nửa giây kẽ hở sau khi Kiều Tử Mặc ngăn trở nó tiến lên phía trước, nhấc súng nhắm vào đầu nó bắn ra mười mấy phát đạn, bắn hết băng đạn đồng thời cũng hoàn toàn tước đoạt năng lực hoạt động của con xác sống kia. Đầu khô héo giống như tổ ong vò vẽ thủng trăm ngàn lỗ, mặc dù không có máu tươi và não dư thừa tuôn ra, cảnh tượng vụn thịt mẩu xương văng tung tóe cũng đủ khiếp người. An Nhiên thét lên một tiếng, tôi đã đưa tay nắm ở bờ vai của nàng, nàng thuận thế vùi mặt vào cổ tôi, hơi thở ấm áp phả vào trên da thịt tôi, có hơi nhột... Trong lòng tôi sinh chút ý cười, khóe miệng cũng cong lên một ít.

"Chết tiệt! Sức mạnh của con xác sống này không nhỏ!" Kiều Tử Mặc giậm chân, tiến lên phía trước dùng chân lật ra thân thể của xác sống, tấm tắc bình luận, "Thứ này rất lợi hại, nếu không có vũ khí hỏa lực lớn, chí ít phải có một cuộc ác chiến."

Ngô Phóng Ca thay băng đạn, cẩn thận dùng nòng súng đâm vào trong đầu con xác sống kia khuấy lên một lúc, tìm kiếm chiến lợi phẩm theo thường lệ. Tầm mắt của tôi đặt ở trên ba người sống sót sau tai nạn đang buông mình ngã trên mặt đất liều mạng thở dốc kia: Áo khoác của họ rách tả tơi, dính đầy bùn đất và vết máu biến thành màu đen, nhìn vài vết cào lộ rõ kia, không tránh khỏi liên quan tới con xác sống đó.

Người bị xác sống cào có tỷ lệ rất lớn sẽ bị nhiễm, đây đã là kiến thức thông thường mà mọi người đều biết.

An Nhiên rời khỏi lòng tôi, trên mặt có hơi ửng đỏ, quay sang ba người kia lại biến thành trắng xám, nói vậy nàng cũng phát hiện vết thương trên người mấy người kia rồi.

Tôi thấy nàng trầm mặc, liền thuận miệng nói: "Thời gian phát bệnh bị nhiễm thi độc thường từ một đến hai giờ trở lên, trong vòng mười hai đến hai mươi bốn tiếng, biến đổi tùy theo tình huống thể chất cá nhân..." Vết thương của ba người này đã có chút biến thành màu đen, nhưng vẫn không có chảy mủ, phỏng chừng bị nhiễm vẫn chưa tới nửa giờ, vì thế, chúng tôi cũng có thể rời đi trước khi bọn họ phát tác...Hoặc là giết chết bọn họ.

Tôi còn chưa nói hết, An Nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn tôi nở một nụ mỉm cười mừng rỡ cùng cảm kích: "Đúng vậy! Em nhớ là, không phải trước đây chị nói, nếu như kịp thời rửa sạch vết thương, loại trừ thi độc, cũng có tỷ lệ nhất định tránh bị nhiễm sao?"

Tôi quả thực từng nói như vậy, cũng đã làm thí nghiệm liên quan, nhưng cùng lắm là vì kích thích Tần Tiên Nghị, hơn nữa, bởi vậy có thể tránh được một kiếp, chỉ vậy thôi.

Nhìn ánh mắt óng ánh của nàng, tôi mấp máy môi, không có nói ra.

An Nhiên làm vẻ mặt kiên định, bước chân gấp rút đi đến phía ba người kia, chần chờ ngồi xổm xuống, nhưng không có lấy ra nước uống của chúng tôi, mà là ở đầu ngón tay ngưng tụ ra một cái cột nước nhỏ bé mà trong veo, từng cái một cọ rửa vết thương của ba người kia.

Dùng việc này để rèn luyện dị năng trái lại cũng không tệ, chỉ là, nước ngưng tụ qua dị năng có thể bì kịp nước suối xuất từ thiên nhiên không?

Ngoài dự liệu của tôi chính là, vẻ thống khổ trên mặt ba người kia dần dần tiêu giảm, mà miệng vết thương còn bắt đầu rướm ra ít máu, là màu đỏ tươi đẹp và sạch sẽ.

An Nhiên khẽ thở hổn hển, lông mày nhíu chặt nhưng lại thả lỏng.

Người đàn ông trắng nõn nho nhã yếu đuối kia trợn to hai mắt, duỗi tay ra cố hết sức xoa gò má An Nhiên, trong mắt đầy ắp thâm tình cùng vui sướng như mất mà tìm lại được: "An An, là em sao? Anh, anh không phải đang nằm mơ chứ?"

An Nhiên lo lắng nhìn hắn một chút, không có né ra, ngược lại nắm chặt tay hắn, dịu dàng động viên: "A Lăng, anh đừng nói chuyện, trước tiên nghỉ ngơi một lúc, giữ gìn thể lực."

Tay tôi vô thức nắm thành quyền, nghiêng mắt, nhìn chòng chọc vào não tinh trên tay Ngô Phóng Ca vừa moi ra, không muốn nhìn cái hình ảnh nhức mắt kia nữa, trong lòng trào ra một luồng cảm xúc nóng rực như lửa thiêu, thô bạo như vậy, mãnh liệt như vậy, khiến tôi không biết phải làm sao.

Đó là mất mát cùng với... đố kị khó có thể dùng lời diễn tả được.