Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 2 - Chương 37: Tiêu: ĐÓNG CHẶT CÁNH CỬA TRÁI TIM (THƯỢNG)



A Lăng, nàng gọi hắn là A Lăng.

An An, hắn gọi nàng là An An.

Xưng hô thân mật như vậy, ánh mắt si mê như vậy... Đó là quá khứ tôi chưa từng tham dự cũng không cách nào chen chân, đó là kỷ niệm của An Nhiên.

Cũng đúng.

Tôi dựa vào cái gì cho rằng quá khứ của An Nhiên cũng là cuộc sống phủ kín màu xám giống tôi?

Tôi lại dựa vào cái gì yêu cầu trong thế giới của An Nhiên chỉ có sự tồn tại của tôi?

Nàng có mẹ ruột của nàng, bạn thân trượng nghĩa, còn có bạn trai mối tình đầu nhớ mãi không quên. Còn tôi, chỉ là người xa lạ tình cờ gặp gỡ trong tận thế thôi, có lẽ bởi vì gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi, thân thiết hơn một chút. Nhưng, chỉ vẻn vẹn như vậy.

Tôi cũng không có tự luyến đến mức cho rằng chỉ dựa vào hơn một tháng sống chung này liền có thể chiếm giữ nội tâm của nàng. Dù cho nàng đối với tôi mà nói, đã là tất cả...không thể thay thế.

Tiêu Minh Dạng, mày thật đáng thương.

Tôi vô số lần ở trong lòng trào phúng chính mình, thế nhưng bất kể như thế nào, dưới sự kêu gào của lòng tự ái, sự giãy dụa của lý trí, vẫn không ngăn được tôi khát khao An Nhiên như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng.

Bởi vì, nàng là ánh sáng của tôi.

Ánh mắt bỏ qua Sở Mạch Lăng, rơi vào trên người hai người kia, người phụ nữ duy nhất đưa tới sự chú ý của tôi, khiến tôi không nhịn được nhíu chặt mày, người phụ nữ này, có chút quen mắt... Đúng rồi, cô ấy là Yến Tử Hàm, đã từng là Thiếu úy quân khu W, cũng là con gái của Yến Trung Chính sĩ quan phụ tá của cha tôi.

Nếu như tôi nhớ không lầm, cô ấy hẳn là người của quân đội, không ở quân khu W làm Thiếu úy của cô ấy cho tốt, chạy tới cái căn cứ Đại học thành này làm cái gì?

Chẳng lẽ là người cứu viện quân đội phái tới?

Nực cười, bọn quân đội chưa bao giờ sẽ hạ mình quan tâm đến những bình dân bách tính này, cho dù muốn phái người đến, cũng nên là biên chế một cái liên đội trở lên, là sĩ quan một người một ngựa như vậy có thể làm được cái gì.

Sự xuất hiện của cô ấy, nhất định có mục đích khác.

Mặc dù tôi có thể thoáng cái nhận ra cô ấy, bởi vì dáng vẻ của cô ấy giống như đúc tám năm trước chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt, căn bản không có thay đổi quá lớn. Khi ánh mắt của tôi đối diện với cô ấy thì rõ ràng cảm giác được chấn động và nghi ngờ trong mắt cô ấy, tôi biết, cô ấy đã bắt đầu hoài nghi thân phận của tôi. Chỉ là ngại vì nhiều người ở đây như vậy, ngập ngừng mấy lần, cô ấy vẫn là lựa chọn im lặng.

Ha, một Thiếu úy, ẩn náu trong đám học sinh, với lại lượng lớn vũ khí nóng ở đây... Quân đội đến cùng có mưu đồ gì, mà chính phủ lại đóng vai nhân vật gì trong đó, quả là không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Sự ngạc nhiên và nghi ngờ khi bỗng gặp Yến Tử Hàm cùng với sự khó chịu khi An Nhiên có dấu hiệu cùng bạn trai cũ nối lại tình xưa, tôi phát tiết oán khí vào chân ga dưới chân, một đường liều mạng phóng như gió lốc, tuyệt nhiên không giống hình tượng bình tĩnh tự tin ngày thường. Đến khi tôi phát giác mình làm ra hành vi ấu trĩ như vậy, xe đã đến tường ngoài thành phố C.

Mãi đến khi mọi người chúng tôi đều trở lại căn cứ Đại học thành, gặp Hồ Duy Khang, kiểm nghiệm mấy người vẫn chưa bị nhiễm virus xác sống, Yến Tử Hàm cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với tôi, nhưng tôi luôn có thể phát giác ánh mắt tràn đầy tìm tòi như là lơ đãng nhìn vào người tôi của cô ấy.

Đừng có gấp, chẳng mấy chốc sẽ gặp mặt.

Tôi cho cô ấy một cái mỉm cười, đánh tráo viên não tinh từng ở trạm xăng dầu thu hoạch ném cho Hồ Duy Khang, ngay sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi sở nghiên cứu.

Đối với mơ ước não tinh xác sống của sở nghiên cứu, mục đích khó hiểu của quân đội, chính phủ giấu giấu diếm diếm. Một đám yêu ma quỷ quái đều lộ ra đầu, manh mối nhiều mà phức tạp, tôi cần phải đi về sắp xếp suy nghĩ cho tốt một chút.

An Nhiên rất nhanh theo sau, rập khuôn từng bước theo sát ở phía sau tôi, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của nàng, trong lòng tôi có chút buồn cười, rồi lại không ngừng được mà dâng lên chua xót lạ lùng.

Tôi nên nắm lấy tay nàng thế nào đây?

Nắm chặt tay nàng, tôi ở trong lòng thở dài, lại sinh ra cảm giác mê man nhìn không thấu hiếm thấy.

Sở Mạch Lăng sai người đến truyền lời mời, An Nhiên do dự chốc lát, vẫn quyết định đến nơi hẹn.

Tôi nghe nàng dịu dàng cảm ơn cái người truyền lời kia, chỉ cảm thấy trong lòng như là bị một tảng đá lớn chặn lại, nặng nề không ngớt.

Đối với ánh mắt hỏi thăm của nàng, tôi mượn cớ thay quần áo, tránh đi cái nhìn chăm chú của nàng, cũng tránh cho nàng nhìn thấy buồn bã và mất mát trong mắt tôi. Tôi đâu phải là gì của nàng, tôi không có lập trường để mà buồn. Tôi là Tiêu Minh Dạng tự tin kiêu ngạo, tôi hà tất phải cảm thấy mất mát.

Cúc áo từng cái từng cái cởi ra, như là từng chút một bóc xuống tình cảm dư thừa trong lòng tôi, máu me đầm đìa đau đến chỗ sâu, lại có sảng khoái gần giống như tự ngược. Nghe thấy tiếng vang cánh cửa sau lưng bị vội vã đóng lại, tôi cởi ra áo sơ mi, nhìn chằm chằm vào thân thể không tỳ vết phản chiếu trong ô cửa kính, chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh, dường như cánh cửa trong tim mới mở ra khe hở kia cũng theo đó ầm ầm đóng lại.

Nha đầu Kiều Tử Mặc kia cùng An Nhiên đi khu A, có lẽ vẫn ghi nhớ chuyện trả thù mấy người kia, không chịu giảng hoà.

Hôm đó giải quyết ba người, mọi chuyện vẫn chưa có biến hóa, hôm sau liền đi ngoài thành tìm kiếm, không thể kịp thời thám thính được chuyện sau đó và kết quả xử lý. Lúc nãy ở chỗ Hồ Duy Khang cũng không thấy thái độ lão có biến, hẳn là vẫn chưa hoài nghi đến tôi.

Theo lý thuyết, phát hiện hai dị năng giả chết oan uổng ở trong căn cứ, cho dù không lan truyền đến mức sôi sùng sục, ồn ào đến mức lòng người bàng hoàng, nhưng cũng không thể giống như hiện tại, đá chìm đáy biển một chút gợn sóng cũng không xuất hiện, điều này không phù hợp lẽ thường.

Tuy rằng tôi ở hiện trường bố trí qua một phen, thế nhưng thủ đoạn vụng về như vậy, người hữu tâm một chút liền có thể nhìn ra sơ hở, cho dù thật sự muốn để bọn họ tin là Trịnh Tùng và hai người kia phát sinh bất hòa, giết đối phương xong rồi chạy án, không lý nào một chút tin đồn cũng không có.

Nhưng sự thực là từ khi chúng tôi trở về đến bây giờ, không có một tý tin tức liên quan, thật giống như người của cái tiểu đội đó đều bốc hơi khỏi thế gian. Chuyện khác thường nhất định có chỗ kỳ quái, nguyên nhân không có người nghi ngờ chỉ có thể là cấp cao của căn cứ tạo áp lực đè xuống tin tức.

Vậy thì đáng cân nhắc rồi.

Tôi một lần nữa cải trang gần giống như lần trước, lại đeo một chiếc kính thường không độ, theo đường cũ mò tới gian phòng một nam một nữ kia ở tại nhà H khu A điều tra kết quả.

Cửa sổ đều bị khóa trái, tôi dùng lực mạnh phá tan kết cấu cửa sổ, nhảy vào bên trong phòng.

Trang trí trong phòng vẫn như lúc tôi rời đi, ngay cả dấu vết lục tung hết sức của tôi cũng không biến hóa, chỉ là thiếu mất hai bộ thi thể, thêm thuốc phun khử mùi. Vết máu trên sàn nhà đã mất đi mùi vị nồng nặc ban đầu. Chẳng trách hàng xóm không phát hiện khác thường.

Loại thủ pháp xử lý này quá có tính tổ chức và tính mục đích. Đến tột cùng có phải là người của căn cứ làm? Mục đích của bọn họ là cái gì? Có tra ra manh mối hay không?

Tôi ngẫm nghĩ, rời đi theo đường cũ, nhưng bước chân đi ngang qua nhà D thì dừng lại. Tôi nhớ ra, đánh dấu trên thẻ ngực của Yến Tử Hàm chính là nhà D.

Kéo cổ áo che khuất nửa gương mặt, tôi xoay người đi lên lầu, đồng thời thả ra cảm giác. Yến Tử Hàm là dị năng giả hệ hỏa, nhiệt độ quanh thân phải cao hơn không ít so với người thường, trong cảm giác của tôi, chỗ ở của cô ấy như bôi lên một lớp nước sơn đỏ rực, vô cùng nổi bật.

Vừa mới đi qua chỗ ngoặt lầu hai tôi liền cảm giác được cô ấy ở trong phòng nào đó tại lầu ba. Tôi không có chọn nhảy vào từ tường ngoài, mà là đút tay vào trong túi, bắt chước dáng vẻ đàn ông, cà lơ phất phơ đi lắc lư đến trước cửa phòng cô ấy, giơ tay gõ cửa.

"Là ai?" Cô ấy vô cùng cảnh giác ở trong cửa hỏi, giọng nói hơi khàn như mới tỉnh ngủ, nghĩ đến nhiệm vụ lần đó quả thực khiến cho cả người mệt lử, trước quỷ môn quan đi một vòng, dù cho là quân nhân nghiêm chỉnh huấn luyện cũng không chịu nổi.

Tôi hơi cười thầm trong lòng, nhỏ giọng nói rằng: "Tôi là... Tiêu Minh Dạng."

Người sau cửa căng thẳng, nhưng một giây sau bỗng hiểu ra, mở cửa ra, trên mặt không che giấu nổi kinh ngạc, trong con ngươi tựa như có chút hoài nghi, lại lộ ra chút vẻ mặt vui mừng: "Cô...mau, mau vào!"

Cô ấy đánh giá lớp ngụy trang của tôi một hồi, sau đó bí mật nhìn hành lang, không nói lời gì kéo tôi một cái dẫn vào trong phòng.

Tôi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn nhịn không có rút tay về, chỉ là theo lực của cô ấy đi vào bên trong phòng, đến khi cô ấy đóng cửa lại ngồi ở trên giường đầy mặt nghiêm túc nhìn về phía tôi thì tôi mới lấy kính mắt xuống khẽ mỉm cười với cô ấy: "Đã lâu không gặp, Thiếu úy Yến."

Trong mắt cô ấy hơi lóe lên, cũng mỉm cười: "Đã lâu không gặp, cô Tiêu...Hay tôi nên gọi cô là bác sĩ Tiêu? Ồ đúng rồi, giờ tôi đã là Thượng úy."

"Ồ? Chúc mừng." Tôi nhíu mày, kinh ngạc bởi tốc độ thăng chức của cô ấy, nhanh chóng tiếp thu sửa lại lời, "Thượng úy Yến."

Tám năm trước cô ấy mới chỉ là hàm Thiếu úy, cha của cô là sĩ quan phụ tá của cha tôi, cũng mới chỉ là quân hàm Trung tá, cô ấy đi đến một bước này như thế nào?

"Bác sĩ Tiêu, Tư lệnh rất lo lắng cho cô, khắp nơi phái người tìm hiểu tin tức của cô đó!" Cô ấy thấy vẻ mặt của tôi có chút lạnh nhạt, lập tức trợn to hai mắt nói bổ sung, "Là thật, trước khi tôi xuất phát nghe cha tôi nhắc tới, người của Tư lệnh đến thành phố S thì đã không tìm được cô."

A, nếu như tôi thật sự ở nguyên chờ đợi, e là cho dù được tìm thấy cũng chỉ còn lại một bộ thi thể.

Tôi không muốn nghe cô ấy tốn nhiều miệng lưỡi, nhưng vì muốn dò ra tin tức không thể không kiên nhẫn giao thiệp cùng cô ấy: "Đừng nói về tôi trước, ngược lại là cô, sao lại tới đây? Là nhiệm vụ sao?"

Vẻ mặt cô ấy biến đổi, nhưng lập tức giấu đi biểu cảm cứng đờ, cười nói: "Tôi đương nhiên là bởi vì chạy nạn, bất đắc dĩ mới ở đây."

"Thật không...Có điều, cái căn cứ này có rất nhiều vũ khí đồng loại, tựa hồ là trang bị quân đội mới có..." Cô ấy lúc nãy rõ ràng có nhắc tới ba chữ "Xuất phát trước". Có thể thấy được hiện tại cô ấy xuất hiện ở đây hẳn là hành động có mưu tính trước, không biết nhiệm vụ của cô ấy là cái gì, người chấp hành lại chỉ có một mình cô hay không. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của cô ấy, không buông tha một xíu biểu cảm.

Cô ấy chột dạ lia mắt qua chỗ khác, một hồi lâu mới thấp giọng nói rằng: "Bác sĩ Tiêu, có một số việc không phải việc cô nên biết."

"A, nhưng con người của tôi lòng hiếu kỳ nặng nhất, thứ tôi càng không biết, tôi liền càng phải biết." Tôi hơi tiến lên một bước nhìn xuống cô ấy, đầu ngón tay thưởng thức dao giải phẫu xinh xắn, ánh mắt dừng lại ở động mạch cảnh của cô ấy.

Nếu cô ấy có thể nhận ra tôi, thì cũng biết được các mối quan hệ của tôi, hơn nữa rất có thể sẽ đem tin tức về tôi tiết lộ cho cha biết.

Tuy rằng hiện tại mạng lưới tín hiệu đều mất, điện thoại di động không còn đất dụng võ, thế nhưng quân đội tự có một phương pháp liên lạc đặc biệt, nếu cô ấy muốn, luôn có thể lan truyền tin tức ra ngoài. Nhưng tôi lại không muốn bị tìm tới.

Chính bởi vì điều này, tôi có một chút sát ý với cô ấy.

"Bác sĩ Tiêu, theo tôi được biết, cô chỉ là một dị năng giả không gian," cô ấy cảm nhận được sự uy hiếp của tôi, nhưng không để ý chút nào cười cười, thái độ thảnh thơi dựa vào trên giường phía sau, "Hay cô cho là mình có thể ỷ vào là người đứng đầu thuật đao mà giải quyết tôi sao? Cô cũng biết, tôi là quân nhân, Qinna*, tán đả, vật lộn tự do, đối với tôi mà nói đều là việc nhỏ như con thỏ, đừng nói một mình bác sĩ cô, cho dù là..."

(*Qinna là tập hợp các kỹ thuật khóa khớp được dùng trong võ thuật Trung Quốc.)

Cô ấy lải nhải khoe khoang không ngừng cho đến khi dao giải phẫu của tôi để lên cổ cô ấy thì mới im bặt đi, con mắt trợn tròn không thể tin nổi nhìn về phía tôi, bộ dáng đó quả thực có chút buồn cười, tôi xích lại gần trước mắt cô ấy, cong lên khóe môi: "Ngu xuẩn là nguyên tội của tự tin quá mức, mà kẻ ngu xuẩn, thường không có kết quả gì tốt." . Truyện Quan Trường

"Cô, cô..." Cô ấy trợn mắt líu lưỡi run giọng, dường như không có lường được tốc độ mà tôi bộc phát ra. Nhưng khi sức mạnh bên cổ từ từ tăng thêm thì ngưng miệng lại, chỉ là khẽ thở dốc.

"Quân đội phái cô đến?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

Cô ấy khó khăn nuốt ngụm nước bọt, giãy giụa một lúc, khẽ gật gật đầu.

"Mục đích." Tôi tiếp tục hỏi.

"Giám thị, cùng khống chế..." Cô ấy cúi đầu, ậm ừ nói.

"Hả?" Tôi nghiêng đầu, muốn cô ấy cẩn thận nói rõ ràng, lại thấy cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, hung quang trong mắt lóe lên, trong lòng tôi rùng mình, dưới tay đã dùng lực.

"A..." Cô ấy đưa tay che cổ, nhưng không ngừng được máu tươi phun tung toé, sắc mặt thống khổ nhìn tôi, muốn mở miệng nói cái gì, cuối cùng xụi lơ ngã ra sau, nằm ở trên giường.

Máu tươi thấm ướt đệm chăn, lại bị im hơi lặng tiếng hấp thu.

Tôi vẩy vẩy dao giải phẫu, lau đi vài giọt máu dính vào trên mặt, im lặng mà nhìn hai mắt của cô ấy từng chút một mất đi thần thái, hơi thở yếu đi, cho đến khi tim ngừng đập.

Không có ý muốn ở lại thêm nữa, tôi cắt lấy đầu của cô ấy ném vào không gian đặt cùng một chỗ với thi thể Trịnh Tùng, nhảy ra ngoài cửa sổ chuẩn bị rời đi như mấy lần trước.

Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc chui vào lỗ tai của tôi, khiến tôi sững sờ, động tác trên tay bất giác dừng lại.

"Em sợ rằng, đã yêu người khác rồi." Giọng An Nhiên dịu êm mà phiền muộn, mang theo mờ mịt cùng mất mát nồng đậm, khiến trái tim tôi cũng theo đó quặn lại: Không chỉ bởi vì lời nàng nói, còn vì ngữ khí lúc nàng nói chuyện.

Yêu?

Nàng vậy mà lại dùng tới chữ này.

Nàng đang nói chuyện với ai? Mà trong miệng nàng "Người khác" kia, là ai?

Chẳng biết vì sao, nghĩ đến An Nhiên bày tỏ nỗi lòng với một người, lòng tôi liền đau nhức lạ lùng, lực trên tay buông lỏng, suýt nữa từ ngoài cửa sổ rơi xuống.